Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1772

CHƯƠNG 1772

Có điều, anh thực lòng không thích việc Đường Vũ Kỳ hoặc Đường Minh Hạo gia nhập làng thời trang hay làng giải trí. Cho nên cũng chú ý đến cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ.

Đường Vũ Kỳ cũng không giấu giếm: “Là chị Lâm Từ ạ, chị ấy nói con có thể đi làm người mẫu, ký hợp đồng với VG. Nếu không được thì con sẽ làm người mẫu cho một mình chị Lâm Từ thôi.”

Hàn Nhã Thanh ngây ngẩn cả người. VG định ký hợp đồng với Đường Vũ Kỳ sao? Nói như thế nào đây?

Hầu như những người đã ký hợp đồng với VG đều là những người rất quan trọng trong giới thời trang và giới giải trí. Có bao nhiêu người vì muốn chen chân vào được VG mà hao tốn biết bao công sức nhưng vẫn không được. Bây giờ… VG lại chủ động tìm tới cửa nhà họ? Hay là vì họ không biết thân phận của Đường Vũ Kỳ, chỉ mới gặp mặt một lần? Thật ra Hàn Nhã Thanh cũng không quá tin tưởng chuyện này.

Hơn nữa, Lâm Từ là ai? Một người chỉ mới gặp một lần mà Đường Vũ Kỳ đã tin tưởng như vậy rồi sao?

Đường Minh Hạo nghĩ có lẽ hai đứa chưa từng nhắc tới Lâm Từ với cô nên nói bổ sung cho Đường Vũ Kỳ: “Chị Lâm Từ chính là người tụi con gặp ở Moon Stars. Chị ấy chọn quần áo giúp bọn con. Trang sức của Vũ Kỳ là do chị ấy tặng đấy ạ.” Đường Minh Hạo có lý trí hơn Đường Vũ Kỳ rất nhiều. Cậu bé cũng cảm thấy không thể tùy tiện nhận quà từ người khác, nhưng vì Lâm Từ có ý nhờ vả nên cậu cũng không quá kháng cự.

Thì ra là thế. Hàn Nhã Thanh gật đầu, hành động của Lâm Từ cho thấy cô ấy cực kỳ thích Đường Vũ Kỳ.

Nhưng cô vẫn rất tò mò, chỉ mới gặp mặt một lần thôi mà sao cô gái này đã chắc chắn như vậy rồi?

Lâm Từ hoàn toàn không biết thân phận của Đường Vũ Kỳ, cô ấy chỉ mới gặp mặt một lần mà đã quyết định để con bé gia nhập vào VG sao? Lâm Từ có thân phận thế nào? Sao có thể quyết định chuyện này nhẹ nhàng như vậy? Cô gái này coi trọng điểm nào ở Đường Vũ Kỳ? Hàn Nhã Thanh không khỏi suy nghĩ.

Hơn nữa, vừa mới gặp mặt mà Lâm Từ đã tặng Đường Vũ Kỳ một bộ trang sức, không thể nói là chuyện này không có gì kỳ lạ.

“Người này có lẽ mang họ Mặc.” Dương Tầm Chiêu bổ sung. Rất hiếm khi gặp được người của nhà họ Mặc, nhưng chỉ cần là người của dòng họ này thì anh nhất định không thể xem thường.

“Mẹ ơi, mẹ có đồng ý không?” Đường Vũ Kỳ hỏi. Cô bé đã hiểu về nghề người mẫu rồi, cảm thấy nghề này khá vui, cô bé cũng thích Lâm Từ nữa, vì vậy mới đồng ý. Nếu Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu không đồng ý thì Đường Vũ Kỳ sẽ lấy lùi làm tiến, chỉ làm người mẫu cho Lâm Từ thôi.

“Vậy con thì sao? Vì Lâm Từ nên con mới muốn làm, hay là con đã cân nhắc kỹ càng rồi, thấy do bản thân mình muốn làm nên mới hỏi ý kiến của mẹ?” Hàn Nhã Thanh hỏi lại. Cô hy vọng Đường Vũ Kỳ làm việc gì đó không phải bởi vì người khác mà là xuất phát từ sự yêu thích của bản thân mình.

Đường Vũ Kỳ nói thật trịnh trọng: “Mẹ, tuy trong chuyện này cũng có nguyên nhân do chị Lâm Từ nữa, nhưng quan trọng nhất vẫn là bởi vì bản thân con. Con thích một cuộc sống sinh động và rực rỡ như vậy.”

Sau khi Đường Vũ Kỳ biết về nghề này thì quả thật cô bé đã bị thu hút. Hơn nữa, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Từ ăn mặc trang điểm cô bé đã cảm thấy quá đẹp, quá ngầu! Cô bé cảm thấy, người mẫu có thể dễ dàng kiểm soát các loại phong cách trang phục khác nhau nên rất muốn được thử.

Hàn Nhã Thanh nghiêm túc nói: “Người mẫu trông bên ngoài thì có vẻ hào nhoáng, nhưng những vất vả gian khổ phía sau thì người ngoài không thể tưởng tượng được đâu, con phải hiểu được chuyện đó.”

“Mẹ, không có việc gì là hoàn toàn nhẹ nhàng hết. Con biết mà, con thích việc này, dù có mệt hơn nữa con cũng có thể kiên trì theo đuổi.” Đường Vũ Kỳ nói thật trịnh trọng, chuyện cô bé đã xác định thì sẽ không có ý định từ bỏ.

“Được, nếu con đã suy nghĩ cẩn thận thì mẹ cũng đồng ý. Lâm Từ ở đây đúng không? Hôm nào mẹ sẽ nói chuyện với cô ấy.” Hàn Nhã Thanh đáp lời. Đối với chuyện của con cái mình, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Bây giờ Đường Vũ Kỳ vẫn còn nhỏ, nếu bây giờ con bé làm người mẫu mà sau này vẫn còn yêu thích thì có khả năng đây sẽ là sự nghiệp cả đời của nó. Vì vậy, dù có là công ty VG thì cô cũng phải tìm hiểu kỹ hơn.

“Vậy để con nói trước cho chị Lâm Từ biết.” Đường Vũ Kỳ vui vẻ đáp lời. Trước đó cô bé còn lo Hàn Nhã Thanh sẽ từ chối, nhưng không ngờ mẹ mình lại đồng ý dễ dàng như vậy, nét vui mừng lộ rõ trên mặt cô bé. Còn Dương Tầm Chiêu thì không nói gì, tất nhiên là mặc nhiên chấp nhận.

“Nhã Thanh, anh đi gặp Lâm Từ với em.” Dương Tầm Chiêu vừa lái xe vừa nói. Nếu Lâm Từ là người nhà họ Mặc thì cô ấy cũng là một thương nhân, thương nhân coi trọng lợi ích.

“Ừm.” Hàn Nhã Thanh đồng ý. Đường Vũ Kỳ lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm Từ, nhanh chóng được đối phương nhắn lại, nói thời gian gặp mặt tùy cô bé chọn, đối phương đang nghỉ phép ở đây. Đường Vũ Kỳ nói lại với Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh liền quyết định gặp vào ngày kia.

Sau khi gửi tin nhắn và nhận được câu trả lời đồng ý, Đường Vũ Kỳ liền cất điện thoại đi, không ngờ cô bé đã nhanh chóng gặp được người thật của Lâm Từ đến thế.

Bây giờ họ đang đi đến “Thanh Hoan”, chỉ đi một lát đã đến nơi. Là do Đường Minh Hạo đề nghị đến “Thanh Hoan”, Dương Tầm Chiêu lại không biết đó là chỗ nào nên dùng điều hướng chỉ đường đi tới.

Bình Luận (0)
Comment