Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1894

CHƯƠNG 1894

Nếu làm vậy thì có phải cậu sẽ được Linh đặc biệt quan tâm không?

“Nhưng mà dù cậu có phải người nhà họ Mặc hay không thì cũng phải sống tốt, nhất định phải sống tốt.

Cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù nguy hiểm lớn đến đâu thì tôi cũng sẽ không từ bỏ cậu. Cậu nhất định phải cố gắng chống đỡ cho đến khi tôi tới cứu cậu.” Linh nói nghiêm túc. Đường Minh Hạo lập tức cảm thấy tính mạng mình bị uy hiếp. Cậu nhìn Linh, cô bé này thật sự có thể bảo vệ cậu sao? Rốt cuộc người trên đảo Xích Lê này có thái độ như thế nào đối với người ngoại lai như cậu?

“Được, cho dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ không từ bỏ.” Đường Minh Hạo nói một cách kiên quyết, không chỉ nói cho Linh nghe, mà còn là nói cho chính mình nghe.

Bầu không khí ấm áp này kéo dài không được bao lâu thì một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện ở phía đông đảo Xích Lê. Vẻ mặt Linh biến sắc, kéo Đường Minh Hạo chạy đến đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Minh Hạo vừa chạy vừa hỏi. Những thứ cậu đang cầm trên tay lúc này lập tức trở nên cồng kềnh. Cậu chỉ hận không thể trực tiếp quăng đồ xuống. Theo tốc độ của Linh, rõ ràng họ không cách nhau mấy tuổi mà thể lực của cậu dường như còn kém hơn một nửa, cậu không thể theo kịp tốc độ của Linh.

Nhưng vẻ mặt của Linh quá lo lắng, Đường Minh Hạo không biết chuyện gì đã xảy ra nên chỉ có thể chạy theo cô bé hết mức có thể. Nhưng khi gần chạy đến nơi thì Linh đột nhiên dừng lại, Đường Minh Hạo trực tiếp đâm sầm vào người cô bé.

“Làm sao vậy?” Đường Minh Hạo cảm giác đã cách đó không xa nữa rồi, lúc trước cô bé nóng lòng như vậy chẳng phải là vì muốn xông tới sao? Còn bây giờ?

“Tôi không muốn đưa cậu qua đó.” Linh đột ngột nói. Đường Minh Hạo ngạc nhiên nhìn Linh. Không thể và không muốn là hai từ hoàn toàn khác nhau. Không thể là một từ hoàn toàn khẳng định. Không muốn là chỉ ý thức chủ quan. Chẳng lẽ là có nguy hiểm gì sao?

“Không đúng, chắc chắn bà ngoại đã biết đến sự tồn tại của cậu rồi, cho nên mới nóng lòng muốn tôi đi qua đó, nhưng thế này…” Linh nhìn Đường Minh Hạo đầy ẩn ý. Hôm nay cô bé có thể dẫn cậu qua đó, nhưng có thể bảo vệ cậu được không?

Linh không ngờ lại nhanh tới như vậy. Theo như trước đây người mới đến sẽ có thời gian thích ứng ba ngày trước khi lên tế đàn. Nhưng lần này Đường Minh Hạo mới đến ngày hôm qua mà hôm nay đã lên tế đàn rồi. Chuyện ngoại lệ này sẽ có ảnh hưởng thế nào?

Điều khiến Linh lo lắng hơn là trên đảo Xích Lê này chắc hẳn sẽ có rất nhiều người quan tâm đến Đường Minh Hạo. Cậu quá đẹp, quá thông minh, đã lâu không xuất hiện một người như vậy trên đảo Xích Lê rồi.

Trước đó, chắc hẳn là Lạc nhắm vào khuôn mặt của Đường Minh Hạo, còn những trưởng lão khác sẽ coi trọng thứ khác ở cậu.

Đường Minh Hạo mới đến ngày hôm qua, tình hình hôm nay đã rất tốt. Lòng dũng cảm như vậy cũng sẽ thu hút được sự yêu thích của mọi người. Nếu có người muốn tranh giành thì sao? Linh hít một hơi thật sâu, xe đến trước núi ắt có đường, không sao, cứ đi rồi tính tiếp.

“Lát nữa cậu phải nhớ kỹ, đừng mở miệng nói gì cả.” Linh đột nhiên nhớ tới Loli mê giọng nói kia, thật sự rất phiền! Nếu cô bé có hai ngày thì cô bé có thể để Đường Minh Hạo ở lại bên cạnh mình, cậu sẽ không bị người ta chọn thông qua tế đàn nữa.

“Được.” Đường Minh Hạo không biết tại sao, nhưng Linh sẽ không làm tổn thương cậu. Thay vì ở với người khác trong sợ hãi thì thà rằng bây giờ tạm thời đi theo Linh. Chỉ cần cậu có thể giúp đỡ cô bé, chỉ cần cậu còn hữu dụng thì Linh sẽ không vứt bỏ cậu.

Rõ ràng cách đó không xa nhưng họ vẫn phải đi qua một khu rừng, bên trong có một cái đàn tế rất cao, rất lớn, trên cột đá chôn ở tám hướng đều chạm khắc những con thú khác nhau, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khủng hoảng.

Linh kéo Đường Minh Hạo đi lên tế đàn. Đường Minh Hạo phát hiện có người ngồi ở phía trước tám cây cột. Lạc cũng là một trong số đó. Đường Minh Hạo cảm thấy từ lúc mình đi lên, ánh mắt của những người này đều nhìn về phía cậu, ánh mắt của Lạc là nóng bỏng nhất.

Linh nắm chặt tay cậu, dáng vẻ của cô bé lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, lộ rõ thái độ bảo vệ Đường Minh Hạo.

Bình Luận (0)
Comment