Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 250

“Đại ca, anh ta như đang thu mình vào vỏ ốc, trốn dưới đáy nước, còn vùi vào lớp bùn, sao mà tìm ra được?” Rõ ràng người kia nghe anh nói vậy thì sửng sốt, lúc trước chặn đường cũng không có bất kỳ hiệu quả gì, giờ muốn tìm ra người này cũng không đơn giản như thế.

“Vậy thì tháo nước, đào bùn lên, rồi đập vỏ anh ta ra.” Giờ giọng nói của Dương Tâm Chiêu không khác gì bùa đòi mạng tới từ địa ngục, trong mỗi hơi thở đều toát ra sự đáng sợ làm người khác sởn gai ốc.

“Đại ca, anh thật sự quyết tâm rồi à?” Giọng nói của người ở đầu bên kia hiện rõ sự thổn thức, tác phong tàn nhẫn dứt khoát lúc này của đại ca thật đáng sợ.

“Cậu nói xem?” Dương Tâm Chiêu gần như cười gằn, nhưng tiếng cười này càng làm người kia cảm thấy đáng sợ.

“Đại ca, em hiểu rồi.” Không biết có phải người ở đầu bên kia bị kinh sợ hay không, mà lần này anh ta trả lời rất nhanh.

Bên Dương Tâm Chiêu nhanh chóng có động tĩnh, rõ ràng lúc trước là do anh bảo tồn thực lực, nhưng lần này anh thật sự quyết tâm rồi!

Cùng lúc đó ở vùng ngoại thành xa xa, Hàn Nhã Thanh không hề hay biết cuộc tranh đoạt sinh tử này.

Cô không biết gì về hành động điên cuồng của Dương Tâm Chiêu, càng không biết suy nghĩ thật sự của Đường Bách Khiêm

vào lúc này, và những chuyện kinh thiên động địa sắp xảy ra.

Sẩm tối, lúc Hàn Nhã Thanh về đến nhà thì toàn thân cô đã mệt mỏi rã rời rồi, cô có luyện tập kỹ năng phòng thân, cũng học kỹ năng thoát hiểm, nhưng bình thường cô không ra sức rèn luyện sức khỏe như người khác, vì dù gì cô cũng dựa vào trí tuệ nhiều hơn.

Tối qua anh dằn vặt cô như thế, cộng thêm bôn ba cả ngày nên giờ cô đã mệt đến mức ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

“Mợ chủ, cô về rồi à? Hôm nay cô đi đâu thế? Sao cô lại biến thành thế này?” Chị Lưu hoàn toàn sửng sốt khi thấy dáng vẻ này của Hàn Nhã Thanh.

“Tôi đi làm thôi, chị Lưu, tôi đói rồi, chị có thể nấu cho tôi chút đồ ăn không?” Hàn Nhã Thanh tội nghiệp nhìn chị Lưu.

“Được, được, tôi đi làm ngay, thức ăn sẽ có nhanh thôi.”  nhất thời cảm thấy trong lòng mình rối như tơ vò...

Nên cuộc gọi mà cô nghe lúc sáng là của công ty gọi tới bảo cô đi làm à? Có đánh chết anh cũng không ngờ tới vấn đề này.

Công ty có việc gấp gì mà phải giục cô đi làm thế? Hơn nữa nếu cô tới công ty làm việc, anh không thể không biết chuyện này được, rõ ràng cả ngày nay cô không ở trong công ty.

Nên...

Nghĩ tới lúc nãy chị Lưu nói trông cô vừa mệt vừa chật vật, mắt Dương Tâm Chiêu dần híp lại.

Được, được lắm, tối qua anh đã muốn làm một số chuyện rồi, nhưng bị chuyện hôm nay trì hoãn, không ngờ có mấy người lại nóng lòng muốn tìm cái chết như thế, vậy thì đừng trách anh đó!

Tất nhiên giờ chuyện quan trọng nhất là quay về tìm cô, rồi...

Trên đường về, Dương Tâm Chiêu lại gọi điện: “Cậu không cân tìm Đường Bách Khiêm nữa đâu.”

Nếu cô đã về rồi, vậy thì không cân tìm kiếm Đường Bách Khiêm nữa, anh không muốn một ngày nào đó, anh ta nói anh ỷ thế hiếp người khi đứng trước mặt cô.

Anh không thể cho Đường Bách Khiêm cơ hội nhận được sự đồng tình khi đứng trước mặt người phụ nữ của anh.

“Đại ca à, ba ngày nay anh như một đứa con nít vậy đó? Nói đổi là đổi, lúc thì nói bắt, lúc thì nói không bắt, lúc thì bảo tìm, lúc thì bảo không tìm!” Người ở đầu bên kia bỗng sửng sốt, anh đang chiến đấu hăng say mà, sao có thể nói dừng là dừng chứ?

“Cậu có ý kiến à?” Giọng nói Dương Tâm Chiêu hơi thâm trầm, nhưng không hoàn toàn lạnh lẽo, tàn nhẫn như lúc trước nữa, bởi vì người phụ nữ của anh đã về rồi, giờ anh đang rất vui, nên không chấp nhặt với mấy người này.

“Em không dám ạ.” Người kia thâm hít sâu một hơi, rõ ràng giận mà không dám nói ra.

“Đại ca, có phải anh vì phụ nữ không? Nếu không việc gì phải ra sức dằn vặt một người đàn ông như thế chứ?” Người kia ngừng một lát, cuối cùng cũng không nhịn được, bắt đầu nói ra suy nghĩ khác người của mình: “Cách tốt nhất để đối phó với phụ nữ là dứt khoát ngủ với cô ấy, nếu anh ngủ cùng cô ấy rồi, tất nhiên trái tim cô ấy cũng sẽ thuộc về anh, nếu một lần không đủ thì hai lần, hai lần không đủ thì ba lần, anh phải để ánh mắt cô ấy chỉ có hình bóng anh, để lúc lên giường, cô ấy cũng chỉ nhìn thấy anh, tất nhiên nếu anh có bản lĩnh, anh có thể làm cô ấy không xuống giường được, đến lúc đó để xem cô ấy có còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác không?”

“Đại ca, anh phải ngủ cùng cô ấy, ngủ đến khi cả thể xác và trái tim cô ấy đều chỉ có anh, vậy là anh thắng rồi, đến lúc đó Đường Bách Khiêm kia là cái thá gì chứ?” Người ở đầu bên kia đưa ra một kết luận rất khí phách, nghe có vẻ như đang truyền đạt kinh nghiệm.

Mắt Dương Tâm Chiêu lóe lên, vẻ mặt bỗng hiện lên tia khác thường, nhưng không nói gì, mà cúp máy luôn.

Trong một biệt thự nào đó, Đường Lăng đang nhìn bầu trời sao mờ mịt, tâm tư bay xa, có phải anh nên đẩy nhanh tốc độ những chuyện anh định làm không?

“A lô.” Đúng lúc này, điện thoại anh vang lên, anh liếc nhìn màn hình rồi nghe máy, giọng nói lạnh lùng sắc bén như màn đêm.

“Cậu ba đã hạ lệnh sai người tìm kiếm Đường Bách Khiêm, còn gây ra động tĩnh rất lớn.” Giọng nói ở đầu bên kia rất cung kính, thận trọng.

“Đây đúng là chuyện tốt.” Đường Lăng khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm gần như ẩn vào bầu trời đầy sao, sâu không thấy đáy, không ai có thể nhìn thấu mọi thứ đang ẩn giấu sâu trong ánh mắt này.

Người ở đầu bên kia im lặng, rõ ràng đang chờ anh căn dặn.

“Cậu nhanh chóng hoàn thành chuyện tôi giao cho cậu đi.” Đường Lăng ngừng một lát rồi hạ lệnh, lúc nói, khóe miệng anh còn khẽ cong lên, người khác cũng hành động rồi, quả thật càng đẩy nhanh tốc độ cho anh. Lúc này, trong biệt thự, Hàn Nhã Thanh đã tắm xong rồi, cô hận không thể lập tức sà xuống giường rồi đánh một giấc thật ngon, nhưng giờ cô thật sự rất đói.

Nên cô xuống lâu ăn cơm trước.

“Mợ chủ, tôi đã nấu cơm xong rồi.” Chị Lưu thấy cô xuống lầu thì lần lượt dọn thức ăn đã nấu xong ra.

Hàn Nhã Thanh thật sự rất đói, nên ăn rất nhanh, chị Lưu thấy dáng vẻ này của cô thì hơi ngạc nhiên, cả ngày hôm nay mợ chủ chưa ăn gì à?

Có lẽ cậu chủ cũng sắp về rồi!

- ---
Bình Luận (0)
Comment