Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 571

Với tình huống này, Hàn Nhã Thanh chẳng những không đồng ý, lại còn làm ông lão đòi nhảy lầu, cô ta đây là muốn mưu sát.”

“Đúng vậy, chưa từng gặp qua người nào nhẫn tâm như vậy, cô ta chính là muốn ông lão tìm đến cái chết, quả thực không có tính người, súc sinh cũng không bằng.”

“Cô ta chỉ nghĩ đến tiền của cậu Ba nhà họ Dương, lòng tham không đáy, còn tính người chẳng màng, hai ông bà thật đáng thương, tội hai ông bà khổ tâm, hai ông bà làm như vậy đều là nghĩ đến hạnh phúc về sau cho cậu Ba nhà họ Dương.”

“Vì hạnh phúc của cậu Ba nhà họ Dương, ông lão ngay cả tính mạng cũng chẳng cần, Hàn Nhã Thanh này quả là loại phụ nữ độc ác, chỉ ước hai ông bà chết.”

Tất cả bình luận đều chỉ trích Hàn Nhã Thanh, hơn nữa càng nói càng khó nghe.

“Ông cụ Dương cuối cùng không có nhảy lầu hả? Không có bị thương chứ? Hai ông bà thật là đáng thương, không biết hiện tại hai ông bà thế nào?”

Nhưng thật ra cũng có người lo lắng cho ông chủ nhà họ Dương, muốn biết rốt cuộc ông cụ Dương có bị thương hay không.

Trác Hiểu Lam nhìn đến bình luận này, khóe môi lập tức mấp máy, ẩn sâu trong đôi mắt có vài phần kỳ lạ.

Lúc này, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Trác Hiểu Lam nhanh chóng cất điện thoại di động.

Người đi vào là trợ lý của cô ta.

“Viện trưởng Trác, đã dàn xếp ổn cho ông cụ Dương.”

Trợ lý nhìn về phía cô ta, thần sắc hơi do dự, nghĩ nghĩ một hồi đành hỏi: “Viện trưởng, không biết cô có nhìn thấy đoạn video trên mạng về ông cụ Dương với cô Cả nhà họ Hàn?”

“Làm sao vậy?” Trác Hiểu Lam không nhìn mặt trả lời, cô ta có hơi nghi ngờ nhìn cô gái.

“Trên video, ông cụ Dương đòi nhảy lầu uy hiếp cô Hàn và cậu Ba nhà họ Dương phải chia tay, nhưng cô Hàn không đồng ý, video cho thấy cô Hàn đã rời đi, hiện trên mạng nhiều người đồn đoán rốt cuộc ông cụ Dương có nhảy lầu hay không? Nếu sau đó ông cụ Dương nằm viện, có thể gây ra một chút hiểu lầm? Kỳ thực tình trạng của ông cụ Dương không cần nằm viện.”

Trợ lý khá kỹ tĩnh và suy nghĩ nhiều, lời cô ta phân tích rất có lý.

Trác Hiểu Lam hơi hạ con mắt xuống, trong con ngươi ẩn lên một tia lạnh lùng, nhưng khi cô ta ngẩng đầu lên, trên mặt lại khôi phục vẻ bình thường, cao giọng nói: “Tôi cũng thấy tình trạng ông cụ Dương không cần nằm viện, tôi cũng đã khuyên ông ta nhiều, nhưng ông ta nhất quyết đòi nằm viện, nếu vậy cô đi khuyên nhủ ông ta đi, cô cũng biết giường bệnh chỗ chúng ta thường dùng trong trường hợp khẩn cấp, nếu cô có thể khuyên ông ta, tôi sẽ ghi công cho cô.”

“Vậy tôi đi thử xem.” Trợ lý vẫn là một cô gái đơn giản, nghe Trác Hiểu Lam nói như vậy thì tin là thật.

“Đi, nếu cô có thể khuyên nhủ được ông cụ Dương, tháng này tôi sẽ gấp đôi tiền thưởng cho cô.” Trác Hiểu Lam nhìn cô ta, cười cười.

Trợ lý rất vui vẻ rời đi.

Sau khi trợ lý rời đi, nét cười trên mặt Trác Hiểu Lam nhanh chóng biến mất, trong con mắt lộ rõ sự lạnh lùng.

Cô ta nhìn điện thoại di động của mình trong tay, suy tư, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một cái di động khác, đây là một cái di động mới cóng, hiển nhiên là vừa mới được mua về.

Trác Hiểu Lam cầm di động mới, nhanh chóng soạn một tin tức rồi gửi đi.

Đối với loại trang web này Dương Tầm Chiêu rất ít chú ý, cho nên cũng không xem video trên mạng.

Nhưng, ở công ty có rất nhiều người xem được, từ trên xuống dưới công ty nhanh chóng lan truyền toàn bộ, vừa mới xử lý xong chuyện của Hàn thị Hàn thị vốn chuẩn bị nhanh chóng trở về báo tin vui cho tổng giám đốc thì thư ký lại nghe được người trong công ty bàn tán, sợ đến ngây người.

Khi thư ký Lưu xem video và những bình luận điên cuồng bên dưới thì càng hồn vía lên mây.

Tiêu rồi, tiêu rồi, cái này tiêu rồi, chuyện này tiêu rồi!! Thư ký Lưu không dám chần chờ, bước nhanh vào văn phòng tổng giám đốc.

“Mọi việc xong rồi hả?” Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu, nhìn đến anh ta, khóe môi hơi cong lên: “Cô ta nói như thế nào?”

“Tổng giám đốc, chuyện của Hàn thị Hàn thị đã xử lý tốt rồi, mợ chủ đã ký tên, mợ chủ nói toàn bộ theo ý muốn của tổng giám đốc, mợ chủ nói cô ta tin tưởng tổng giám đốc.”

Thư ký Lưu thầm thở dài, những lời này trên đường đi anh ta đã sớm nghĩ, vốn là đợi tổng giám đốc trở về báo tin vui.

Nhưng, anh ta cũng thật không ngờ lại xảy ra chuyện cái video…

“Ừ, xem như cô ta còn có lương tâm.” Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, hiển nhiên kết quả như vậy thật vừa lòng.

“Cô ta không có kêu chuyển lời với tôi hả?”

Đôi mắt Dương Tầm Chiêu chợt lóe lên một câu hỏi, cô không nghĩ đến cùng anh ăn cơm chiều và vân vân? Đương nhiên chuyện cơm chiều là điều anh chờ mong.

“Chuyện này không có.”

Khóe môi thư ký Lưu hơi giật giật, tổng giám đốc và mợ chủ đều có di động, bây giờ liên lạc thuận tiện như vậy, còn cần anh ta nói cái gì sao?

“Ừ, việc này anh làm không tồi, về sau anh chủ yếu phụ trách chuyện bên Hàn thị.”

Dương Tầm Chiêu biết Hàn Nhã Thanh đối với chuyện công ty không hiểu, cũng không cảm thấy hứng thú, cho nên, anh tính toán cho thư ký Lưu trực tiếp phụ trách bên kia.

“Được.” Thư ký Lưu liên tục gật đầu đồng ý, anh ta từ một thư ký leo lên chủ quản một công ty, đây là chuyện tốt đẹp.

“Tổng giám đốc, còn có một việc.” Thư ký Lưu tuy rằng sợ hãi, nhưng anh ta biết chuyện này không thể không nói, tổng giám đốc sớm muộn gì cũng biết đến, biết sớm một chút sẽ nghĩ ra phương án giải quyết sớm.

“Còn có chuyện gì?” Dương Tầm Chiêu lúc này đang nghĩ ngợi tới buổi tối phải làm như thế nào gọi Hàn Nhã Thanh ra ngoài, cho nên đối với lời nói của thư ký Lưu, vẫn chưa để ý.

“Tổng giám đốc, hôm nay ông chủ cùng bà chủ đi tìm mợ chủ, nhưng lại quay video đưa lên mạng, bây giờ trên mạng đều loạn cả rồi, anh mau xem đi…” Thư ký Lưu lúc này kiên trì nói ra, hai chân sắp nhũn ra.

“Video nào, đưa tôi xem.” Sắc mặt Dương Tầm Chiêu tức khắc thay đổi, nghe Thư ký Lưu nói là ông chủ làm, trong lòng anh dấy lên dự cảm không lành.

Thư ký Lưu nhanh chóng mở video ra, đưa tới trước mặt Dương Tầm Chiêu

Dương Tầm Chiêu khi nhìn thấy video kia, hai mắt nheo lại, anh nghe được ông chủ cùng bà chủ nói này nói nọ, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng, mà nhìn đến ông chủ dọa nhảy lầu, bà chủ quỳ xuống với Hàn Nhã Thanh, đôi môi anh hiện lên nụ cười lạnh.

Bọn họ thật đúng là chuyện gì cũng làm được, thủ đoạn của bọn họ càng lúc càng lợi hại, năm đó ép mẹ ruột của anh rời đi, bây giờ còn ép buộc người phụ nữ của anh…

Mà điều làm cho anh cảm động chính là, Hàn Nhã Thanh không đồng ý chia tay anh, tuy là hai ông bà nói chuyện khó nghe, bức bách cô, nhưng cô không đồng ý chia tay anh!!

Lát sau, nội tâm Dương Tầm Chiêu đột nhiên có có cảm giác hỗn loạn, cô không đồng ý chia tay anh, như vậy trong lòng cô có anh, thật tốt!

“Tổng giám đốc, anh xem bình luận phía dưới đi.” Thư ký Lưu nhìn thấy Tổng giám đốc nhà mình trên mặt rõ ràng hơi kích động nên nhắc nhở một câu.
Bình Luận (0)
Comment