Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 583

Hàn Nhã Thanh tránh mấy người kia, đi vào từ cửa sau, vốn ông cụ Hàn đã không khỏe trong người, hôm nay bị làm phiền mệt mỏi, ông cụ đã đi ngủ rồi.

Hàn Nhã Thanh càng thấy có lỗi hơn, trong mắt cũng càng đượm ý lạnh, đến mười một giờ đêm, từ cửa sổ Hàn Nhã Thanh thấy vẫn còn người đang vây quanh.

Hàn Nhã Thanh hơi nheo mắt, những người kia có vẻ không phải đều là nhà báo, hoặc là những người này là được ai đó cố ý sắp xếp?

Là ông cụ Dương sắp xếp?

Hàn Nhã Thanh vì nghĩ cho kế hoạch của cô nên không muốn rước thêm việc vào lúc này, vì vậy cô không đi xuống tra hỏi.

Hơn nữa cô cũng biết, nếu thật sự có người cố ý sắp xếp, hiện giờ cô đi xuống, những người đó chắc chắn sẽ phát điên mà đánh cô.

Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Hàn Nhã Thanh đã thức giấc, ông cụ Hàn vẫn chưa ngủ dậy, Hàn Nhã Thanh bèn lặng lẽ đi ra từ cửa sau.

Sau khi rời khỏi nhà họ Hàn, Hàn Nhã Thanh định đi thẳng đến bệnh viện.

Trên đường Hàn Nhã Thanh nhận được điện thoại của Nhạc Hồng Linh.

“Nhã Thanh, tôi đã đưa hai đứa bé lên máy bay, ở đây cách thành phố A không xa lắm, khoảng bốn tiếng sẽ đến nơi, lúc đó cô đến đón chúng tôi sao?” Nhạc Hồng Linh cùng hai đứa bé đã lên máy bay.

Trước khi máy bay cất cánh, Nhạc Hồng Linh đã gọi điện cho Hàn Nhã Thanh, hẹn xong thời gian để tiện liên lạc.

“Đường Lăng sẽ đến sân bay đón mọi người.” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, nói thật thì, cô rất muốn đi đón họ, nhưng hiện giờ còn chưa giải quyết chuyện đoạn clip, cô hoàn toàn không tiện đi.

Dù với thân phận Đường Thấm Nhi, hay thân phận Hàn Nhã Thanh đều không tiện.

Vì hiện giờ dù cho cô dùng thân phận nào, chỉ cần cô ra khỏi cửa đều sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm cô, một khi không cẩn thận, có thể sẽ bị phát hiện.

Với tình hình này, cô không thể để người ta phát hiện hai bé nhanh chóng như vậy.

Nếu công khai thân phận hai bé cũng phải đợi đến sau khi chuyện giữa cô và Dương Tầm Chiêu đã hoàn toàn yên ổn.

“Nhưng tôi không quen Đường Lăng, Đường Lăng cũng không quen chúng tôi đúng không? Lúc đó e rằng không dễ tìm đâu? Hiện giờ bên phía cô đã xảy ra chuyện thế kia, thân phận hai bé lại quá nhạy cảm, sân bay lớn như thế, sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Nhạc Hồng Linh nghe Hàn Nhã Thanh nói, có hơi lo lắng, Nhạc Hồng Linh đã biết chuyện về đoạn clip kia.

“Nhã Thanh, hay là tôi dắt hai bé chơi ở đây thêm hai hôm, đợi sau khi việc lắng xuống tôi lại dẫn hai bé về.” Nhạc Hồng Linh thật lòng thương hai bé, không muốn để tụi nhỏ chịu bất kỳ tổn thương nào.

Hai mắt Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, thực ra cô cũng hơi lo lắng, nhưng cô sợ còn chần chừ nữa, sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khác, nói thật thì, cô hơi lo bên phía học trưởng sẽ làm gì đó.

“Yên tâm đi, Đường Lăng sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Hàn Nhã Thanh vẫn quyết định để hai bé mau chóng quay về.

Hôm qua, cô đã nói chuyện này với Đường Lăng, Đường Lăng nói anh sẽ đi đón hai bé, Đường Lăng sẽ đi một con đường khác biệt, không lo bị người khác phát hiện.

Cô vẫn yên tâm với cách làm việc của Đường Lăng.

Cô cũng đã bàn bạc xong xuôi với Đường Lăng, sau khi Đường Lăng đón hai bé, sẽ dẫn hai bé về thẳng nhà họ Đường.

Cô biết, dù hai bé mang thân phận gì, người nhà họ Đường cũng đều thật lòng tiếp nhận hai bé, cũng đều sẽ yêu thương hai bé vô điều kiện.

“Được thôi.” Hàn Nhã Thanh đã nói vậy, Nhạc Hồng Linh cũng không bận lòng thêm nữa, cô biết trước giờ Hàn Nhã Thanh luôn hành sự kín đáo.

“Cô nói mấy câu với Vũ Kỳ đi, từ lúc tôi bắt đầu gọi điện cho cô, cô bé này cứ nhìn chằm chằm điện thoại của tôi, hận không thể ăn luôn cái di động của tôi.” Nhạc Hồng Linh nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Kỳ, không khỏi mỉm cười.

“Dạ, vâng ạ, cháu cảm ơn dì Hồng Linh ạ.” Đường Vũ Kỳ vừa nghe vậy, lập tức vui sướng tươi cười, dì Hồng Linh nói đúng, cô bé thực sự hận không thể cướp lấy điện thoại, nhưng mẹ nói rồi, phải biết lễ phép, lúc người khác gọi điện không thể cắt ngang, không thể quấy rầy, nên cô bé luôn ngoan ngoan chờ đợi.

Hàn Nhã Thanh nghe Nhạc Hồng Linh nói thế, cũng không khỏi mỉm cười.

“Mami, tụi con đã lên máy bay rồi, rất nhanh tụi con sẽ tới nơi, mami có nhớ tụi con không.” Giọng nói ngọt ngào của Đường Vũ Kỳ truyền đến, trong lòng Hàn Nhã Thanh lập tức mềm nhũn.

“Ừm, rất nhớ, rất nhớ.” Hàn Nhã Thanh tủm tỉm cười, chỉ cần nghe được giọng nói của bé, tất cả phiền não đều chẳng còn.

“Con và anh cũng rất nhớ, rất nhớ mami.” Đường Vũ Kỳ cười càng vui vẻ hơn, có điều, lúc Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy anh hai nhà mình đá mắt qua, vội nói: “Mami, lần này tụi con quay về là về nhà nào ạ?”

Anh hai nói hai đứa có tới mấy nhà ở thành phố A lận!

Có nhà ông nội, bà nội, có nhà ông ngoại, bà ngoại, còn có nhà ba nữa.

“Tụi con đến nhà ông bà ngoại trước.” Hàn Nhã Thanh không ngờ Đường Vũ Kỳ sẽ hỏi vấn đề này, cô hơi ngẩn người.

“Mami, vậy ba chắc cũng ở nhà của ông bà ngoại chứ ạ? Tụi con có thể gặp được ba không ạ?” Đường Vũ Kỳ muốn biết bé có thể gặp ba không, đây cũng là câu anh hai muốn hỏi.

Hàn Nhã Thanh cong môi cười khẽ: “Cục cưng muốn gặp ba?”

Cô thật không ngờ hai bé lại muốn gặp ba như vậy, có điều, ba tụi nhỏ đã nói là không thích con nít.

Ừm, đây là một vấn đề rất nan giải. Ừm, đây là một vấn đề rất nan giải.

“Anh nói rồi ạ, không thể nhận ba dễ dàng như vậy được, anh nói tụi con đã năm sáu tuổi rồi, ba cũng chưa từng nuôi tụi con một ngày nào, tụi con cũng chưa từng ăn một hạt cơm nào của nhà ba, sao có thể cho ba có được hai cục cưng đáng yêu không chịu được này dễ dàng như vậy chứ, trên đời này không có chuyện hời như vậy ạ.” Đường Vũ Kỳ đung đưa hai chân, học lại y chang lời anh hai nói.

Hàn Nhã Thanh: “…”

Cảm giác cô vừa nãy đã hiểu sai ý rồi? Hai bé không phải muốn gặp Dương Tầm Chiêu hả?

Hai người này không hổ là ba con!!

Nhạc Hồng Linh nghe Đường Vũ Kỳ nói vậy, khóe môi không khỏi co rút mạnh mẽ, hai bé này thật sự có năng lực lừa người.

Trong lòng cô thầm xót xa một giây cho cậu ba Dương.

“Vậy các con có ý gì hả? Không nhận ba sao?” Hàn Nhã Thanh cong khóe môi, cô biết hai bé luôn có chủ kiến, ngược lại cô muốn nghe thử xem rốt cuộc hai bé có ý gì?

“Anh đã nói rồi, lúc đó phải xem thành ý của ba, anh nói đã thiết kế một vài bài kiểm tra cho ba, nếu ba thông qua kiểm tra thì tụi con sẽ nhận ba, ba không thông qua thì tụi con giúp mẹ tìm chồng mới.” Lúc Đường Vũ Kỳ nói câu này, hai chân càng vui vẻ đung đưa, cô bé ngước mặt nhìn Đường Minh Hạo, vẻ mặt nịnh bợ nói: “Anh ơi, em nói đúng không?”

“Ừm, rất đúng.” Đường Minh Hạo gật đầu vô cùng nghiêm túc.

Mắt Nhạc Hồng Linh không khỏi giật mấy cái, bài kiểm tra do thằng nhóc Đường Minh Hạo thiết kế?

Trong lòng cô thầm mặc niệm ba giây cho cậu ba Dương.

Hàn Nhã Thanh nghe hai bé nói, tâm tình nhất thời phức tạp.
Bình Luận (0)
Comment