Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 592

Hai đứa nhỏ này thật sự là quá đáng yêu, quá xinh đẹp, khiến cho người ta yêu thích không chịu được, đây là cháu ngoại của anh đấy!!

"Bác là cái gì?" Đường Vũ Kỳ nhìn Đường Lăng một chút, sau đó lại chuyển hướng nhìn về anh trai nhà mình, xưng hô kiểu thế này cũng là lần đầu tiên bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe được.

" Bác không phải là cái..." Đường Lăng phản bác lại theo bản năng, sau đó đột nhiên anh ý thức được lời này của mình không đúng lắm, cho nên lập tức im lặng.

"Bác chính là anh trai hoặc em trai của mẹ mình." Đường Minh Hạo đưa ra lời giải thích hoàn hảo nhất, lúc bạn nhỏ Đường Minh Hạo giải thích còn liếc nhìn Đường Lăng.

"Nhưng mà mẹ chúng ta không có anh trai mà, cho nên chúng ta cũng không thể nào có bác được." Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ suy nghĩ rất là nghiêm túc, nhưng cô bé cảm thấy mình vẫn không thể nào có một người bác giống như vậy được.

"Đúng vậy, cho nên người này rất có thể là lừa đảo, có thể là người xấu." Đường Minh Hạo nhìn qua em gái nhà mình, gật đầu một cách rất nghiêm túc: "Cho nên, chúng ta cách xa người này một chút."

"Ôi, bác không phải là người xấu đâu, các cháu thấy bác giống người xấu lắm à?" Đường Lăng nghe hai nhóc nói chuyện với nhau, khóe môi không nhịn được co giật, anh đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta nói là lừa đảo, nói là người xấu.

Hơn nữa lại là hai đứa nhóc, mấu chốt nữa là hai đứa nhóc này còn là cháu ngoại ruột của anh.

"Mẹ cháu nói rồi, người xấu đều sẽ nói mình không phải là người xấu, cho nên bác chính là người xấu." Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anh Đường, rất là trịnh trọng đưa ra kết luận.

Cái suy luận này không có gì sai cả nên Đường Lăng cũng hoàn toàn không thể phản bác lại được.

Sao hai nhóc này lại tinh ranh như vậy chứ? Rốt cuộc là Hàn Nhã Thanh đã dạy dỗ bọn chúng như thế nào vậy?

Nhạc Hồng Linh đi theo phía sau khóe môi cũng không nhịn được nhếch lên, lúc trước Hàn Nhã Thanh đã từng cho cô ta xem ảnh của Đường Lăng nên cô ta nhận ra Đường Lăng ngay, nhưng cô ta cũng không hề sốt ruột giải thích điều gì mà ngược lại muốn xem xem Đường Lăng có thể nghĩ ra biện pháp nào để thuyết phục hai bé con này hay không.

"Bác thật sự là bác của hai đứa mà, bác là anh trai của mẹ các cháu, chính mẹ của các cháu bảo bác tới đây đón mọi người đó, hai đứa xem này, bác có ảnh của mẹ các cháu nữa này." Đường Lăng lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh của Hàn Nhã Thanh trong điện thoại di động mở ra.

"Có ảnh của mẹ cháu cũng không thể nói lên được điều gì cả, muốn có một tấm ảnh quá đơn giản." Bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhìn thấy tấm ảnh rồi nhưng vẫn bác bỏ lời của Đường Lăng.

"Vậy hai đứa nói xem phải làm thế nào?" Đường Lăng sửng sốt, ảnh chụp này không nói rõ được vấn đề gì, vậy cái gì mới có thể nói rõ vấn đề?

"Được, cháu hỏi bác, bác biết sinh nhật của mẹ cháu là ngày nào không?" Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, hỏi một cách rất nghiêm túc.

"..." Đường Lăng sửng sốt, nói thật là anh cũng không biết sinh của Hàn Nhã Thanh.

" Bác biết mẹ cháu thích màu gì nhất không?" Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại tiếp tục hỏi.

Đường Lăng: "..." Cái này anh cũng không biết.

"Bác biết mẹ cháu thích ăn cái gì nhất không?" Đường Minh Hạo thấy anh vẫn không trả lời được lại tiếp tục hỏi thêm một vấn đề nữa.

Đường Lăng: "..."

Những thứ này làm một người anh trai bắt buộc phải biết rõ à? Cái này bạn trai phải biết rõ mới đúng chứ? Anh là anh trai chứ đâu có phải là bạn trai, nhưng nói đúng ra anh làm anh trai mà lại không biết gì về em gái của mình thật sự cũng không thể nào chấp nhận nổi, cho nên giờ phút này ngay cả phản bác Đường Lăng cũng nói không nên lời.

"Hỏi cái gì bác cũng không trả lời được, nói cái gì bác cũng không biết, vậy mà còn dám nói là anh trai của mẹ cháu?" Đường Minh Hạo nhìn anh, hừ lạnh một tiếng.

"Hay là đổi sang chuyện khác đi, hỏi chuyện của các cháu cũng được, bác cùng biết tương đối nhiều chuyện của hai đứa đấy." Đường Lăng cảm thấy mình sắp đổ mồ hôi lạnh rồi, anh nào biết được mình đến sân bay để đón hai đứa bé mà lại phải học nhiều thứ như vậy.

"Vậy cháu hỏi bác, bác có biết sinh nhật của bọn cháu không?" Đường Vũ Kỳ lại hỏi một câu.

"Có, có, bác biết, bác biết." Đường Lăng rõ ràng là thở phào một hơi, liên tục nói ra một dãy số, cái này anh đã được nghe nên cũng nhớ rõ.

"Anh trai, em cảm thấy người này có thể không phải là anh trai ruột của mẹ, nhưng chắc chắn là bác ruột của chúng ta đó." Hiển nhiên là bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất hài lòng với câu trả lời này của Đường Lăng, nhưng kết luận cuối cùng mà bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đưa ra thật sự là...

Khóe môi Đường Lăng không nhịn được lần nữa co quắp lại, suy đoán này của cô nhóc quá cường đại rồi, xin hỏi đây là di truyền từ ai vậy?

Đường Minh Hạo ngẩn người, nhìn về phía ánh mắt mong chờ của em gái nhà mình, chậm rãi nhẹ gật đầu.

"Được rồi, bỏ qua cho bác đấy." Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Đường Lăng cười ngọt ngào.

Cuối cùng Đường Lăng cũng xem như thở dài một hơi, ôi trời ơi, hai tiểu tổ tông của tôi ơi, thật sự là quá lợi hại rồi. Không phải bọn chúng nghi ngờ thân phận của anh mà đây rõ ràng chính là cố ý, nhưng cho dù như thế nào thì có thể nhận được sự chấp nhận của hai bảo bối, có thể thành công đón được hai bé con về nhà là được rồi.

Dương Tầm Chiêu đưa Hàn Nhã Thanh về tới cửa nhà họ Đường, nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi vào nhà rồi anh mới nghe điện thoại, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Nhã Thanh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Hàn Nhã Thanh vừa đi vào phòng khách thì bà cụ Đường cũng chạy ra tới tới.

Hàn Nhã Thanh nhìn bà cụ Đường, khẽ cười nói: "Bà ngoại, bà đừng lo lắng, tất cả đều nằm trong kế hoạc của cháu rồi, bước tiếp theo còn phải nhờ cả vào bà và ông ngoại đó."

"Làm gì? Còn cần tới thân già này nữa à? Không phải các người đều coi tôi là người ngoài rồi à?" Ông cụ Đường vẫn luôn đứng ở bên cạnh, lúc này nghe thấy Hàn Nhã Thanh nới như vậy, khóe môi hơi nhếch lên, giọng điệu kia nghe rất lạ.

"Phụt." Hàn Nhã Thanh không nhịn được bật cười: "Bà ngoại, bình dấm của nhà chúng ta bị đổ à?"

"Không đâu, bà không ngửi thấy..." Bà cụ Đường ngẩn người, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, cũng nhìn về phía ông cụ Đường, cố ý cười nói: "Ôi trời ơi, đúng là chua quá, bình dấm bị đổ ở đâu thế nhỉ, quả thực là đổ nguyên một bình dấm luôn này."

"Các người cứ cười đi, lát nữa tới tim tôi nhờ vả cái gì đấy." Ông cụ Đường trừng mắt nhìn mấy người một cái, trên mặt giống như có thêm mấy phần buồn bực nhưng khóe môi lại hơi cong lên.

"Nhã Thanh, không thèm nhờ ông ấy giúp thì việc này có thể thành công được không?" Đột nhiên bà cụ Đường chuyển hướng quay sang hỏi Hàn Nhã Thanh một câu.

Nghe thấy bà cụ Đường hỏi như vậy, lỗ tai của ông cụ Đường cũng nhanh chóng dựng lên.

"Vẫn được, một mình bà ngoại ra tay vẫn có thể thành công." Đương nhiên là Hàn Nhã Thanh hiểu ý của bà cụ Đường, có đôi khi người già lại giống như trẻ con vậy, Hàn Nhã Thanh rất thích cũng rất nguyện ý phối hợp với bà.

"Ha ha ha, được, được, rất tốt." Bà cụ Đường cười to lên, sau đó vô cùng đắc ý trừng mắt với ông cụ Đường: "Cho ông đắc chí này, đắc chí nữa đi."

Sắc mặt ông cụ Đường trầm xuống, ông cụ phát hiện ra bây giờ ở trong nhà này mình không còn địa vị gì nữa rồi: "Đúng rồi, Đường Lăng nói nó sắp về tới nhà ròi, còn nói là sẽ cho chúng ta một sự ngạc nhiên nữa, sao bây giờ vẫn chưa về thế nhỉ?"

Ông cụ Đường cố ý dời sang chủ đề khác, ông cụ cảm thấy nếu cứ tiếp tục tranh cãi với hai người phụ nữ một già một trẻ này, thì có lẽ ông cụ sẽ bị tức chết mất.
Bình Luận (0)
Comment