Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 608

Nhưng từ sáng bạn nhỏ Đường Minh Hạo vào thư phòng của ông cụ cho tới bây giờ vẫn chưa chịu ra.

Ông cụ Đường cũng đã bước tới xem, nhưng lúc ra lại không nói gì cả, chỉ khẽ thở dài, biểu cảm cực kỳ phức tạp, ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng nhìn không hiểu.

“Anh trai đang làm gì trong thư phòng vậy?” Hàn Nhã Thanh không tò mò lắm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu, nói thật lòng, cô chưa từng tới thư phòng ông cụ, cũng không biết trong thư phòng của ông có gì.

Nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vào rồi.

“Chơi mô hình của ông cố, trong thư phòng của ông cố có rất nhiều rất nhiều mô hình, anh nói đều là thứ anh thích, cực kỳ thích, cho nên con không quấy rầy anh nữa.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn rất hiểu chuyện, đương nhiên chủ yếu là vì cô bé không có hứng thú với những mô hình đó.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh khẽ lóe, chẳng trách. Mô hình ông cụ Đường sưu tập nhất định liên quan tới vài thứ trong quân đội, đó là thứ bạn nhỏ Đường Minh Hạo thích nhất.

Đường Minh Hạo không chỉ thích đủ loại mô hình, còn có thói quen tháo ra rồi lắp lại.

Hàn Nhã Thanh xem như hiểu rõ biểu cảm phức tạp trước đó của ông cụ Đường là vì điều gì.

“Mẹ, hai người vừa nãy đi rồi sao? Con không thích hai người đó, họ rất hung dữ, rất đáng sợ, con muốn xuống dưới chơi, nhưng con sợ họ.” Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ có chút ỉu xìu.

“Họ đã đi rồi, con đi đi, mẹ xuống với con.” Hàn Nhã Thanh khẽ sững sốt, trong lòng thầm thở dài, đều nói con nít mẫn cảm nhất, nếu lúc trước ông cụ Dương và bà cụ Dương có chút thân thiết với con bé thì con bé cũng sẽ không sợ họ.

Hàn Nhã Thanh dắt Đường Vũ Kỳ ra khỏi phòng, vừa khéo nhìn thấy ông cụ Đường từ thư phòng đi ra, chính xác mà nói thì ông cụ Đường đã đứng ngoài thư phòng một lúc, sau đó lại xoay người định rời đi.

Lúc này, biểu cảm trên mặt ông cụ càng thêm phức tạp.

Hàn Nhã Thanh xuyên qua khe cửa nhìn thấy tình hình bên trong, cũng bất giác sững sốt, bây giờ trong thư phòng không còn chỗ nào để đặt chân, khắp nơi đều là mảnh ghép mô hình.

“Minh Hạo trước đó hỏi ông có thể động vào không, hỏi ông có thể tháo ra xem không, ông cho rằng nó nói tháo ra xem chính là mở chỗ có thể mở ra xem, không nghĩ tới tháo ra mà nó nói là ý này.” Ông cụ Đường nhìn Hàn Nhã Thanh, có cảm giác như muốn khóc lại không có nước mắt.

Ông làm sao cũng không nghĩ tới một thằng nhóc không tới năm tuổi mà lực phá hoại lại mạnh như vậy.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh khẽ giật giật, thấy dáng vẻ của ông cụ, cô cũng không nhịn được muốn cười.

“Ông ngoại yên tâm, nó sẽ lắp lại, khôi phục nguyên trạng.” Hàn Nhã Thanh nghĩ trong tình huống này cô nhất định không thể cười, vẫn là an ủi trái tim ông cụ một chút đi.

Ông cụ Đường lại nhìn vào thư phòng, sau đó liếc nhìn cô: “Bây giờ cái nào là mảnh ghép ở đâu cũng không rõ nữa.”

Rất rõ ràng, ông cụ Đường không tin lời cô, không tin Đường Minh Hạo có thể lắp lại.

Tình huống bây giờ ngay cả ông cũng không thể lắp lại được, huống chi là một đứa bé không tới năm tuổi.

Ông đã không còn hi vọng gì nữa, ông đã hoàn toàn từ bỏ rồi.

Nhưng mà, trái tim ông cụ Đường lúc này lại đang rỉ máu, đó là thứ ông sưu tập cả đời, cả đời này của ông cũng chỉ có chút sở thích như vậy.

Xong hết rồi, tất cả đều bị tên nhóc đó hủy hết rồi, haiz! Ông cụ Đường lúc này thật sự có cảm giác khổ mà không có nơi để bộc bạch.

Cho dù là tình huống bây giờ, ông cũng chỉ dám nói một chút với Hàn Nhã Thanh, với người khác, ông không dám.

Nếu ông nói với bà cụ Đường, bà cụ không chỉ không giúp ông, có lẽ còn dạy dỗ ông một trận.

Bây giờ, hai bảo bối là bảo vật của tất cả mọi người trong nhà, ông đã trở thành một cọng cỏ không ai để ý rồi.

Hàn Nhã Thanh thấy ông không tin cũng không nói gì nữa.

Dưới lầu, Phạm My đã quay xong video, gửi cho ký giả đã liên lạc sẵn, đương nhiên đều là mấy công ty truyền thông uy tín cao, sức ảnh hưởng mạnh.

Phạm My mở tivi, đợi xem tin tức.

“Vũ Kỳ, tới đây, ông dẫn con ra ngoài chơi.” Đường Vân Thành vừa nhìn thấy Đường Vũ Kỳ liền nở nụ cười, cả ngày hôm nay ông đã quen cười rồi, không còn trầm mặt như bình thường nữa.

“Dạ được, dạ được.” Đường Vũ Kỳ vội chạy tới.

Hôm qua, Đường Vân Thành và Phạm My mua về một đống đủ loại đồ chơi, những thứ đó Đường Minh Hạo không có hứng thú, nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại vui quên trời đất.

Đường Vân Thành ôm cô bé đến phòng đồ chơi.

Thực ra mọi người đều biết, Đường Vân Thành cố ý ôm cô bé rời đi, họ đều không muốn để trẻ con nhìn thấy hành vi xấu xa của ông Dương và bà cụ Dương.

Rất nhanh, video Phạm My quay trước đó đã bị truyền lên mạng, lần này là do ký giả lão luyện nhất của công ty truyền thông uy tín nhất truyền ra, độ tin cậy rất cao, sức ảnh hưởng rất lớn, lượng bấm xem tăng chóng mặt.

Video Phạm My quay rất có trình độ, quay mỗi một tình tiết đều rất đúng chỗ, quay cực kỳ rõ lúc ông cụ Dương đi đường, quay hết những lời ông ta nói.

Nhưng mà, Phạm My lại khéo léo tránh đi Đường Vũ Kỳ, không quay cô bé vào.

Video lần này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều bùng nổ.

“Vết thương của ông cụ Dương là giả?”

“Chuyện này còn cần hỏi sao? Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn thấy, các người xem trên video có thời gian, chính là hôm nay, hơn nữa địa điểm là đại sảnh nhà họ Đường, ông cụ Đường, bà cụ Đường còn có cô Đường đều có mặt, nhất định không thể giả được.”

“Hơn nữa, video lần này là do lão tiền bối Thụy Bình đăng, nhất định không thể nào giả.”

“Cho nên video này nhất định là thật.”

“Trời ạ! Sao có thể như vậy? Đây không phải lừa đảo sao?”

“Không, đây không chỉ là lừa đảo, hơn nữa còn là vu khống, ông cụ Dương rõ ràng không bị thương, lại giả bị thương, vu khống Hàn Nhã Thanh.”

“Ông cụ Dương sao lại ghê tởm như vậy, xấu xa như vậy, người già bây giờ đều xấu như vậy sao?”

“Không, không phải người già trở nên xấu xa, mà là người xấu xa trở nên già.” Lời này xem như câu châm biếm.

“Tôi từng gặp người xấu, nhưng chưa từng gặp ai xấu xa đến vậy, miệng đầy giả dối, không câu nào là thật, tôi cũng phục rồi.”

“Ông cụ Dương xấu xa vượt trội, bà cụ Dương giả tạo, hai người cũng xem như tuyệt phối rồi.”

“Cặn bã phối với gà, như keo như sơn, tuy họ lớn tuổi, những lời này có chút không tôn trọng, nhưng tôi thực sự không thể khống chế bản thân, tôi lược bớt câu trước, mọi người tự nghĩ đi.”

Lần này vẫn là đủ kiểu mắng nhiếc, chỉ là hướng gió đã hoàn toàn thay đổi, biến thành mắng ông cụ Dương và bà cụ Dương rồi.
Bình Luận (0)
Comment