Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 624

“Tại sao cô ấy lại nằm trên đất?” Hàn Nhã Thanh càng cảm thấy kỳ quái, chuyện này có chút không hợp lý, cho nên lúc này cô lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn khác.

“Không biết.” Khi cậu ba Dương làm Cổ Doanh Doanh ngất đi, ý thức của anh không rõ ràng nên không còn nhớ vừa rồi mình đã làm gì.

“Dương Tầm Chiêu, nghe này, đừng chạm vào cô ấy.” Trong lòng Hàn Nhã Thanh thở dài, giọng nói rõ ràng cao lên vài bậc: “Anh đừng đến gần cô ấy, cũng đừng để cô ấy đến gần anh.”

Cô không biết người phụ nữ kia đang giở trò gì, nhưng cô biết lúc này Dương Tầm Chiêu đã uống thuốc, tác dụng của thuốc cũng đã pháy tác, nếu lúc này Dương Tầm Chiêu chạm vào người phụ nữ đó, nhất định sẽ không kiềm chế được.

Xin hãy tha thứ cho cô ích kỷ, cho dù cô biết Dương Tầm Chiêu bây giờ không thoải mái, cô cũng không muốn anh động vào người phụ nữ khác.

Lúc này cô thậm chí còn hơi sợ hãi.

Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn còn có chút nhận thức được, cho nên anh biết cô đang lo lắng cái gì, hơn nữa anh cũng biết tình huống hiện tại của mình nên không dám nhìn chứ đừng nói là đụng vào.

Nhưng mà, lúc này nghe được lời cô nói, Dương Tầm Chiêu cảm thấy trong lòng đặc biệt thoải mái, người phụ nữ của anh cuối cùng cũng có ý nghĩ chiếm anh làm của mình, Dương Tầm Chiêu không khỏi nở nụ cười.

Chỉ là tiếng cười khẽ, vi vu, gấp gáp, nghe có chút kỳ quái.

Lần này Dương Tầm Chiêu không trả lời.

Bây giờ nghe thấy tiếng cười của anh, nhưng lại không nghe thấy câu trả lời của anh, mí mắt Hàn Nhã Thanh lại giật giật, sau đó đột nhiên cao giọng quát: “Dương Tầm Chiêu, anh không được phép chạm vào cô ấy, anh không được phép chạm vào cô ấy, nghe chưa?”

Khi Hàn Nhã Thanh hét lên những lời này, cô liền đạp ga, tăng tốc.

Cô biết bây giờ là lúc phải chạy đua với thời gian, cô chỉ biết mình phải vội vàng chạy qua càng nhanh càng tốt, không lo được cho những thứ khác.

Dương Tầm Chiêu lại cười: “Thật là bá đạo.”

Người phụ nữ của anh thật là bá đạo, nhưng anh thích thế, anh thích cô thế này, thích cô lo lắng cho anh, thích bộ dáng ghen tuông của cô…

“Dương Tầm Chiêu, đừng cười, em không có nói đùa với anh, nếu anh dám động vào người phụ nữ đó, sau khi em qua, em…” Hàn Nhã Thanh có chút hung tợn, nghĩ đến dọa anh.

“Làm sao?” Dương Tầm Chiêu cầm điện thoại khẽ nhướng mày, ý cười trong giọng nói càng nhiều một chút, lúc này nghe giọng nói của cô, anh cảm thấy thân thể có vẻ không có khó chịu như vậy.

Chính vì cuộc điện thoại với cô, anh mới có thể duy trì được chút tỉnh táo cuối cùng này.

“em sẽ xử anh.” Hàn Nhã Thanh mắng có chút tàn nhẫn, bởi vì cô muốn anh nhận ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, cho nên cô nói có chút tàn nhẫn.

Ừm, hơi hung ác.

Tuy nhiên cũng không hoàn toàn khiến anh sợ hãi.

“Thật là tàn nhẫn.” Dương Tầm Chiêu sửng sốt một chút, sau đó thầm hít một hơi, cô thật sự quá tàn nhẫn.

Xử anh? Cô nỡ lòng sao?

“Cho nên, đừng chạm vào cô ấy, nhớ kỹ.” Hàn Nhã Thanh lại nhấn mạnh.

Hàn Nhã Thanh nghĩ đến anh bị đánh thuốc, lúc này trong phòng còn có một người phụ nữ không mặc quần áo, cô không khỏi căng thẳng, thậm chí sợ hãi, lần đầu tiên, cô nhận ra mình có mong muốn chiếm hữu cậu ba Dương mãnh liệt đến vậy.

Đúng, chiếm hữu!

Cô không cho phép anh chạm vào người phụ nữ khác!

Vì sợ Dương Tầm Chiêu mất đi ý thức, lại sợ Dương Tầm Chiêu làm ra chuyện gì khác, Hàn Nhã Thanh không cúp điện thoại mà tiếp tục nói chuyện với anh, nhưng tốc độ của cô càng ngày càng nhanh.

Tốc độ của cô lúc này rõ ràng là vượt quá tốc độ, hơn nữa còn nhanh hơn một chút, đương nhiên cũng vượt đèn đỏ.

Bây giờ là đêm, Hàn Nhã Thanh đã chọn một con đường ven sông ít ô tô, không có người đi bộ.

Chính vì vậy cô mới dám phóng nhanh, mới dám vượt đèn đỏ.

Cô nghe thấy tiếng xe cảnh sát từ phía sau, nhưng thay vì giảm tốc độ, cô lại tăng tốc. Xe cảnh sát đã sớm bị cô bỏ lại phía sau, kỹ năng lái xe của cô từng được luyện tập.

Vốn là hành trình kéo dài một tiếng, nhưng Hàn Nhã Thanh đã đến nơi chỉ sau 20 phút.

“Dương Tầm Chiêu.” Khi Hàn Nhã Thanh đến gần cửa nhà tổ nhà họ Dương, cô lại gọi tên Dương Tầm Chiêu.

“Ừm.” Bên kia, Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đáp lại, tuy rằng giọng nói gấp gáp, hơi thở thậm chí có chút nặng nề nhưng hiển nhiên vẫn còn tỉnh táo, vẫn có thể nghe thấy cô nói.

“Dương Tầm Chiêu, bây giờ anh có thể tự mình đi ra không? em đến rồi.” Hàn Nhã Thanh nghĩ nếu cô đi vào biệt thự nhà họ Dương như thế này mà bị phát hiện, cô sợ sẽ gây ra phiền phức không đáng có, có thể bảo Dương Tầm Chiêu đi ra, như vậy sẽ dễ dàng hơn.

Dương Tầm Chiêu đi ra, chỉ cần không bị ông cụ Dương và bà cụ Dương phát hiện, những người hầu kia khẳng định sợ hãi không dám nói gì.

Hàn Nhã Thanh nghĩ, Dương Tầm Chiêu bị cho uống thuốc đã lâu như vậy rồi, ông cụ Dương và bà cụ Dương nhất định sẽ không tiếp tục nhìn chằm chằm anh, nếu không Dương Tầm Chiêu sẽ không thể tiếp tục nói chuyện với cô.

“Ừm, được.” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp lại, mặc dù anh đã cố gắng hết sức để kiểm soát, nhưng giọng nói của anh đã thay đổi hoàn toàn, anh thực sự đã nhịn đến cực hạn.

Nghe nói cô đến rồi, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, chật vật đứng dậy, may mà lúc này sức lực của anh đã hồi phục một chút, đi lại cũng không có vấn đề gì.

Lúc này cậu ba Dương không có khái niệm về thời gian, thời gian đối với anh bây giờ rất dài, cho nên cậu ba Dương không nhận ra Hàn Nhã Thanh chỉ mất 20 phút để từ nhà họ Đường đến nhà họ Dương.

“Dương Tầm Chiêu, đừng để ông cụ phát hiện.” Hàn Nhã Thanh có chút lo lắng, không nhịn được mà khuyên nhủ.

“Ừm.” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp lại, khóe môi hơi nhếch lên rồi bước về phía cửa.

Lúc này, Cổ Doanh Doanh vẫn đang nằm trên mặt đất.

Dương Tầm Chiêu từ đầu giường ra ngoài cửa phải đi qua cô ta.

Chân của Dương Tầm Chiêu chạm vào cô ta, thân thể cứng đờ, nhưng không hề dừng lại, trực tiếp bước đi.

Cơ thể anh lúc này càng khó chịu hơn, dường như có hàng ngàn con bọ nhỏ đang gặm nhấm anh, khiến anh gần như phát điên sắp gục ngã.

Hiện tại anh chỉ nghĩ đến một chuyện, chính là mau chóng đi gặp Hàn Nhã Thanh.

Cho nên, anh không để ý đến những thứ khác, cũng như không để ý Cổ Doanh Doanh đang nằm trên mặt đất, sau khi bị anh đá phải đã di chuyển.

Dương Tầm Chiêu chịu đựng sự khó chịu thể chất, mở cửa phòng, bước ra ngoài.

Bên ngoài không có ai, đặc biệt yên tĩnh, trước đó ông cụ Dương và bà cụ Dương rất lo lắng, họ đã đi ra xem thì thấy cửa phòng Dương Tầm Chiêu luôn đóng chặt, Dương Tầm Chiêu vẫn không đi ra, nên bọn họ yên tâm, sau đó cũng không đi xem nữa.

Mặc dù Dương Tầm Chiêu không thoải mái, nhưng tốc độ của anh không hề chậm, nhưng khi anh sắp đi đến đầu cầu thang, cửa phòng Kim Ngọc Ngân đột nhiên mở ra, Kim Ngọc Ngân bước ra ngoài.

“Bây giờ anh đi à?” Kim Ngọc Ngân nhìn thấy anh cũng không ngạc nhiên, hiển nhiên, ả biết tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Bình Luận (0)
Comment