Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 993

Đường Minh Hạo nghe thấy lời của Bách Hà, khóe miệng hơi giật giật, trong buổi đấu giá này, đấu giá rồi chính là đấu giá rồi, ai quản dì có phải trượt tay hay không, ai quản dì có phải đấu giá nhầm hay không, nếu dì đấu giá đến giá rất cao, sau đó dì nói trượt tay, lẽ nào nơi tổ chức đấu giá không bắt dì thanh toán?

Đó là chuyện tuyệt đối không thể nào!

Cho nên lời giải thích này căn bản là dư thừa.

Có điều, giá trị của bức danh họa này vượt xa giá trị 300 tỷ này, Sở Bách Hà lúc này lại có thái độ này, chắc sẽ có người tiếp tục đấu giá.

Nhưng, điều khiến Sở Bách Hà và Đường Minh Hạo bất ngờ, sau khi Sở Bách Hà giải thích, cả hội trường vẫn không có động tĩnh, vẫn không có ai ấn chuông, vẫn không có ai đấu giá tiếp.

“Nếu đã là trượt tay đấu giá, vậy thì không phải nhằm vào chúng ta, lão đại, chúng ta còn tiếp tục không.” Cố Ngũ lúc này không có chắc, cho nên hỏi ý kiến của cậu ba Dương.

“Không theo.” Lông mày của cậu ba Dương hơi nhướn lên, không biết đang nghĩ cái gì, khóe miệng bỗng nở nụ cười.

Anh cảm thấy chuyện hôm nay ngược lại càng lúc càng náo nhiệt rồi, tuy vừa rồi người của phòng bao số 11 giải thích là trượt tay, nhưng anh lại không cho rằng như thế, hơn nữa giọng nói của người trong phòng bao số 11 anh nghe có hơi quen.

Cho nên, anh không theo nữa.

“Thành thiếu chủ, cậu ba Dương không theo, chúng ta cũng không theo nữa, mục tiêu của cậu là cậu ba Dương, chỉ cần nhằm vào cậu ba Dương là đủ rồi.” Trong phòng bao số 10, hai mắt của Cường nhìn chằm chằm Thành thiếu chủ nhà mình, sợ Thành thiếu chủ nhất thời xúc động lại ấn chuông.

“Tôi lại không ngốc, còn cần anh nói sao? Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, cho nên tôi chắc chắn không thể đối đầu với người của phòng bao số 11, trượt tay sao? Đấu giá nhầm? Quỷ mới tin, nếu như cô ta không có ý muốn nhằm vào cậu ba Dương sao có thể trượt tay trong tình huống này?” Thành thiếu chủ thời khắc mấu chốt vẫn rất thông minh, đương nhiên chỉ cần khi thái độ của Thành thiếu chủ nghiêm chỉnh thì đều rất lợi hại.

Lúc này cả hội trường rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện, cũng không có tiếng chuông vang lên.

Cậu ba Dương vốn dĩ là vì đối phó với anh Mặc của phòng bao số 10, mà anh Mặc của phòng bao số 10 lại là nhằm vào cậu ba Dương.

Cho nên sau khi Sở Bách Hà của phòng bao số 11 đấu giá, cậu ba Dương không có động tĩnh, anh Mặc cũng không có động tĩnh.

Những người khác đều có chút kiêng kỵ, dù sao vừa rồi cậu ba Dương đã đấu giá một lần, tuy người của phòng bao số 11 sau khi đấu giá cậu ba Dương không có động tĩnh, nhưng không đại biểu bọn họ đấu giá tiếp cậu ba Dương vẫn không ra tay.

Ngộ nhỡ bọn họ đấu giá tiếp, cậu ba Dương lại ra tay, đến lúc đó đồ bọn họ chắc chắn là không đấu giá được, chỉ sợ còn đắc tội với cậu ba Dương.

Dù sao cậu ba Dương đấu giá, người của phòng bao số 11 cũng đấu giá ngay sát, nhưng cậu ba Dương lại không có bất kỳ sự phản kích nào, nói không chừng người của phòng bao số 11 có quan hệ gì đó với cậu ba Dương.

Người ở đây đều là người thông minh, suy nghĩ lại nhiều, cho nên đều không có tiếp tục ra tay.

Thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua như thế, Sở Bách Hà cuối cùng cũng không thể đợi được người khác đấu giá tiếp nữa.

MC đều ngây dại, đây là một bức danh họa, giá trị của bức danh họa này thế nào cũng không chỉ 300 tỷ được, bây giờ đấu giá ra giá này, ông ta phải ăn nói thế nào với ông chủ.

Nhưng bây giờ không có ai đấu giá tiếp, theo quy tắc của buổi đấu giá, bức danh họa này chỉ có thể thuộc về người của phòng bao số 11 rồi.

“300 tỷ lần thứ nhất, 300 tỷ lần thứ hai, 300 tỷ lần thứ ba, bức danh họa này thuộc về quý cô ở phòng bao số 11.” MC lại đợi một lát, chắc chắn thật sự không có đấu giá tiếp, cũng chỉ đành tuyên bố kết thúc.

MC sau khi tuyên bố kết quả thì thầm thở dài, chuyện lạ hôm nào cũng có, hôm nay lại đặc biệt nhiều, ông ta làm việc nhiều năm ở Hồng Nguyệt Lâu, chủ trì biết bao nhiêu buổi đấu giá, vẫn là lần đầu tiên gặp trường hợp như này.

Thật sự có hơi không biết thế nào cả.

Phòng bao số 11 thật sự nhặt được món hời lớn rồi, quá hời cho quý cô đó rồi!

“Ai cha, thật là thành của chúng ta rồi?’ Sở Bách Hà trong phòng bao số 11 nhặt được món hời lớn lại mặt mày ảo não: “Làm sao đây, dì không có mang theo nhiều tiền như thế, dì hay là kêu người chuyển tiền qua, nếu không chúng ta lát nữa có khả năng sẽ bị nhốt lại đây.”

Bé Minh Hạo vừa rồi đã nói cậu nhóc một đồng cũng không có mang, tuy bé Minh Hạo nói đồ cậu nhóc đấu giá sẽ có người trả tiền, nhưng Sở Bách Hà vẫn có hơi không quá tin.

Cho nên vấn đề liên quan đến tiền, vẫn cần cô ta nghĩ cách giải quyết.

“Không sao, không cần vội, sẽ có người trả tiền thay cho chúng ta.” Đường Minh Hạo lại có dáng vẻ hoàn toàn nhàn nhã, một chút cũng không gấp gáp.

Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, nhưng cuối cùng cô ta vẫn quyết định nghe theo Đường Minh Hạo, nói không chừng bé Minh Hạo thật sự có cách.

Nếu thật sự không được, đến lúc đó lại gọi người chuyển tiền đến cũng kịp, tuy 300 tỷ có hơi nhiều, nhưng đối với Mộ Dung Tri mà nói cũng không tính là gì, anh ta chắc có thể lấy ra được.

Đương nhiên Sở Bách Hà không có vội kêu Mộ Dung Tri chuyển tiền qua còn có một lý do, chính là bức danh họa 300 tỷ này đấu giá được hoàn toàn là may mắn, nếu như Minh Hạo muốn, cô ta chắc chắn sẽ nhường cho Minh Hạo.

Chỉ là bé Minh Hạo rốt cuộc muốn kêu ai trả tiền cho cậu nhóc chứ? Chuyện này bé Minh Hạo không có nói cho người khác, ngay cả Thanh Thanh cũng không có nói, cho nên còn có thể có ai trả tiền thay Minh Hạo?

Còn có thể có ai chứ?

Mắt của Sở Bách Hà bỗng sáng lên: “Bé Minh Hạo, cháu sẽ không phải định để cậu ba Dương trả tiền giúp cháu chứ?”

Cô ta mới đầu thật sự không dám nghĩ tới cậu ba Dương, bởi vì kế hoạch ban đầu của Minh Hạo là muốn tranh đồ với cậu ba Dương.

Tranh đồ với cậu ba Dương, sau đó lại để cậu ba Dương trả tiền, thao tác này, cô ta thật sự có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng Sở Bách Hà loại trừ tất cả các khả năng, cũng chỉ có thể nghĩ tới cậu ba Dương.

Chỉ là khi Sở Bách Hà hỏi ra câu này, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo lại tràn ngập sự sửng sốt và khó tin.

Đường Minh Hạo nhìn cô ta, chậm rãi gật đầu: “Cháu quả thật có dự tính như thế.”

“Ôi giời ơi. Bé Minh Hạo, cháu thật sự dám nghĩ, cháu tranh đồ với cậu ba Dương, sau đó còn muốn để cậu ba Dương trả tiền sao? Cháu có từng nghĩ cậu ba Dương sẽ đối với cháu như nào không?” Nghe thấy câu trả lời chính xác của Đường Minh Hạo, Sở Bách Hà chỉ biết hít khí lạnh, bé Minh Hạo thật sự cái gì cũng dám nghĩ rồi.

“Ông ấy có thể đối với cháu như nào chứ?” Khóe miệng của Đường Minh Hạo hơi nhếch lên: “Chẳng lẽ ông ấy còn dám đánh cháu một trận sao?”

“Bé Minh Hạo, dì cảm thấy cháu khả năng vẫn chưa hiểu lắm về cậu ba Dương, dì nghe nói cậu ba Dương nếu như muốn đối phó với một người, chắc chắn sẽ khiến người đó cầu sống không được, cầu chết không xong.” Sở Bách Hà nói đến đây, còn rùng mình một cái, không biết là sợ thật hay là cố ý làm cho Đường Minh Hạo xem.

Đường Minh Hạo nhìn Sở Bách Hà, mắt của cậu nhóc chớp chớp, không có nói chuyện.

“Đương nhiên, cháu là con trai của cậu ba Dương, cháu khả năng cảm thấy cậu ba Dương sẽ không làm gì với con trai ruột của mình cả.” Sở Bách Hà nhìn vào mắt của Đường Minh Hạo, lời của cô ta hơi khựng lại, sau đó lại nói tiếp: “Nhưng, cháu có từng nghe nói một câu này chứ, ba và con trai của kiếp này đều là kẻ thù của kiếp trước, cho nên, dì lo lắng cậu ba Dương đối với cháu sợ là so với người khác càng…”

Lời của Sở Bách Hà không có nói hết, nhưng ý tứ đó lại không thể rõ ràng hơn được nữa.

Mắt của Đường Minh Hạo lại vô thức chớp chớp, môi của cậu nhóc mím lại, nhìn giống như có hơi căng thẳng.

Hoặc còn có một chút lo lắng.

Dương Tầm Chiêu đối với cậu nhóc, sẽ giống như đối với kẻ thù sao?!

Sẽ sao?
Bình Luận (0)
Comment