Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1007

Chương 1007

Có người lúc chạy tới còn vừa chạy vừa la hét: “Báo cảnh sát mau, trong phòng khám chúng ta có án mạng rồi!”

Tô Nhược Hân liếc chủ nhiệm Mạnh một cách chán ghét rồi nhanh chóng lùi lại một bước, lấy điện thoại ra khỏi người, nói thẳng: “Khỏi mất công người khác, tôi sẽ tự báo cảnh sát.”

Khi gọi cho ba con số 113, Tô Nhược Hân thầm cảm thán, hình như dạo này cô trúng bùa 113 thì phải, thỉnh thoảng lại gọi cho số này một lần.

Nhưng hết cách rồi, gặp phải loại người như chủ nhiệm Mạnh mà không báo cảnh sát thì chẳng lẽ còn để cô ta kéo người tới đánh cô một trận?

Tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Tất cả những người cùng làm tại phòng khoa cấp.

cứu đều nghe lời chủ nhiệm Mạnh răm rắp, ngay cả y tá từng được cô giúp cũng không dám chống đối cô ta, thế nên nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn thì người chịu thiệt sẽ là cô.

“Cô… cô báo cảnh sát thật à?’ Nghe Tô Nhược Hân gọi 113 rồi báo cáo sự tình ở đây thật, chủ nhiệm Mạnh thật sự không ngờ Tô Nhược Hân lại dám báo cảnh sát.

Cô ta cứ ngỡ ra lệnh cho Tô Nhược Hân quét đất phòng cấp cứu là chuyện nhỏ như con thỏ, thế nhưng bây giờ lại bị Tô Nhược Hân báo cảnh sát, mọi chuyện rùm beng hết cả lên.

Không thể tin được chỉ một chuyện cỏn con mà lại đến bước đường báo cảnh sát, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi.

Tô Nhược Hân mặc kệ cô ta, tiếp tục báo cáo vị trí và chuyện đã xảy ra tại phòng khám. Sau khi kể lại ngắn gọn, cô mới buông điện thoại xuống: “Cảnh sát sẽ nhanh chóng cử người tới đây, tôi giết ai thì xin hãy chuẩn bị sẵn để lấy lời khai, nếu không cảnh sát đến mà không tìm được thi thể thì có vẻ hơi phiền toái đấy.”

Không phải cô chê chuyện nhỏ, nhất quyết phải làm to chuyện lên, thật sự là chủ nhiệm Mạnh này quá ỷ thế hiếp người.

Gô chỉ là một y tá, không đánh lại, không mắng lại cũng chẳng có quyền thế bằng chủ nhiệm khoa cấp cứu là chủ nhiệm Mạnh, thế nên cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài báo cảnh sát.

Cô không thể nhờ Mạc Tử Đơn giúp đỡ chuyện này.

Nhờ Hạ Thiên Tường giúp lại càng không.

Thế nên thà cô tự giải quyết còn hơn.

Cô chỉ muốn có thêm kiến thức, trau dồi bản lĩnh y khoa, phát triển thêm năng lực của bản thân bằng chính sức mình.

Song, một số người ở phòng khám này lại không muốn thấy cô trở nên tốt hơn.

“Có chuyện gì thế?” Vụ lùm xùm ở nhà kho chẳng mấy chốc đã đến tai phó giám đốc phòng khám, ông ta vội vàng đến đây.

Chủ nhiệm Mạnh vừa nhìn thấy phó giám đốc đã lập tức đi tới mách lẻo: “Là con nhóc Tô Nhược Hân này! Cô ta đang thực tập ở khoa cấp cứu chúng tôi, tôi phân công công việc cho cô ta nhưng cô ta không chịu làm, lại còn tát tôi. Ông xem, đến bây giờ mặt tôi còn nóng bừng đây này!” Chủ nhiệm Mạnh vừa nói vừa chỉ tay vào mặt mình, cho phó giám đốc biết cô ta thật sự bị Tô Nhược Hân tát.

“Vậy ra chỉ là đánh người chứ không phải giết người à?” Phó giám đốc liếc sang Tô Nhược Hân, trâm giọng hỏi.

Mặt mày chủ nhiệm Mạnh tức thì tối sầm xuống, nhưng phó giám đốc nói không sai, cô ta đành thừa nhận: “Phải.”

“Ai bị nói là giết người?”

Bình Luận (0)
Comment