Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1101

Chương 1101

Quả nhiên, cô đã hack được tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị, Tô Nhược Hân vui vẻ khoa tay múa chân: ‘Hạ Thiên Tường, em đăng cái gì cũng được hả?”

“Ừm”

“Vậy bây giờ em sẽ đăng tin anh sắp đính hôn.”

“.” Hạ Thiên Tường sầm mặt, cô bé này càng chơi càng nghiện rồi à?

“Anh nói xem, nếu đăng một tấm ảnh của hai chúng ta thì sao?”

“Tấm ảnh ngắm bình minh trên biển lần trước đó, chắc chắn không nhìn rõ mặt của hai chúng ta đâu.

Hạ Thiên Tường vẫn im lặng, Tô Nhược Hân vẫn vô cùng hưng phấn: “Anh không phản đối thì coi như đồng ý rồi nhé, hì hì, em đảm bảo sẽ chọn cho anh tấm ảnh đẹp trai nhất.”

“Hạ Thiên Tường bây giờ em soạn xong tin rồi, chuẩn bị gửi đi đây. Tin chúng ta đính hôn đã được đăng lên rồi, ha ha.”

Hạ Thiên Tường hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải thả lỏng.

Nếu không anh sẽ không tự chủ được mà dừng xe bên đường sau đó mở điện thoại xóa bỏ tin tức ‘Tô Nhược Hân vừa đăng lên mất.

“Hạ Thiên Tường, em vừa gửi rồi đó, anh có muốn xem không?” Sau đó, Tô Nhược Hân giơ di động của mình đến trước mặt Hạ Thiên Tường.

Người đàn ông đang lái xe bị ép phải nhìn qua, sau đó vẻ mặt của anh lập tức thay đổi, anh cúi đầu cười ra tiếng. Cô bé Tô Nhược Hân này biết đùa thật đấy.

Đây là đánh giá trực tiếp nhất và không có chút giả dối nào của Hạ Thiên Tường dành cho Tô Nhược Hân.

Anh vẫn cho rằng cô đăng tin tuyên bố anh và cô đính hôn.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một kiểu chơi chữ chính thức mà thôi.

Trạng thái được đăng như sau: “Hóa ra ăn một mình không vui bằng ăn cùng người mình yêu.

Từ nay về sau trái tim và cơ thể đều thuộc về nhau.”

Chỉ có hai câu như vậy, tấm ảnh bên dưới đúng là tấm ảnh chụp ngược sáng của hai người khi đi ngắm mặt trời mọc, chỉ là góc nghiêng không rõ mặt mũi, không nhìn rõ được đó là cô hay là anh nhưng đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Đúng là một vẻ đẹp mơ hồ.

Nhìn qua giống như là tuyên bố đính hôn, cũng giống như một tuyên bố tình yêu.

Hơn nữa, còn dùng tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ thị để đăng lên.

Anh thật sự rất thích.

Trái tim của anh cũng dần bình tĩnh lại, một tay lái xe một tay ôm Tô Nhược Hân để cô dựa vào vai anh: “Nhược Hân, chờ em lớn lên.”

Thanh âm nhẹ nhàng, đây cũng là một loại tuyên cáo, một loại hứa hẹn.

Là tuyên bố thực hiện lời hứa nhưng không biết khi nào mới thực hiện.

Tô Nhược Hân rụt người ngồi ngay ngắn lại, trợn mắt nhìn Hạ Thiên Tường.

Anh vẫn luôn không động đến ranh giới cuối cùng là vì cô còn nhỏ ư?

Nhỏ đến mức không đành lòng xuống tay?

Là thế này hử?

Nhưng trừ ranh giới cuối cùng ra thì anh không hề nhẹ tay một chút nào.

Bình Luận (0)
Comment