Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1144

Chương 1144

“Đợi đến khi em trở lại thì Anna cũng đã rời khỏi thành phố này rồi.” Sau ngày hôm nay, cô không còn chút tình cảm nào với người phụ nữ kia nữa. Cô thầm nghĩ rằng cả đời này, bà ta đừng bao giờ đặt chân đến thành phố này nữa, bởi vì người thật sự bị điên không phải Hạ Thiên Hương mà là Anna.

Trời đã sáng.

Chiếc Bugatti chạy từ từ trên đường.

Tô Nhược Hân vẫn đang say giấc ở ghế sau.

Cho dù là mặc áo khoác cho cô, cho dù là bế cô †ừ trên tầng xuống xe, nhưng đến tận lúc này, cả quá trình mà Tô Nhược Hân chỉ mở mắt nhìn Hạ Thiên Tường một cái lúc anh nâng tay cô lên để mặc áo khoác vào, sau đó thì nhắm mắt lại và tiếp tục ngủ Say.

Hoàn toàn là dáng vẻ như heo nhỏ lười biếng.

Hạ Thiên Tường lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ say sưa.

Rõ ràng cô có thể không cần phải dậy sớm, không cần đi xa, nhưng cô vẫn lựa chọn đến “Tình Đạt”.

Cô muốn chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Hương, tất cả đều vì anh.

Nhưng suy cho cùng, từ khi cô ở bên anh cho đến bây giờ đều là anh nợ cô.

Đúng vậy, anh nợ cô một mạng sống.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, vang lên trong khoang xe yên tĩnh.

Hạ Thiên Tường không thèm nhìn mà trực tiếp tắt máy.

Nhưng vẫn đánh thức cô gái đang say giấc.

Tô Nhược Hân đột nhiên ngồi bật dậy, mờ mịt nhìn quanh khoang xe, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bên khuôn mặt Hạ Thiên Tường: “Trời sáng rồi sao?”

“Ừ, sắp đến sân bay rồi.” Anh vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại, vừa rồi là điện thoại của Lục Diễm Chi.

Vừa định tắt máy, điện thoại lại vang lên, vẫn là Lục Diễm Chi.

€ó vẻ Lục Diễm Chỉ đã biết anh muốn đưa Hạ Thiên Hương đi.

Hạ Thiên Tường đeo tai nghe vào, nhận điện thoại nhưng không nói chuyện.

“Thiên Tường, con muốn đưa Thiên Hương đi đâu? Mẹ không đồng ý để con ném con bé cho người xa lạ, như vậy chỉ khiến bệnh của con bé càng thêm trầm trọng mà thôi.” Đúng là Lục Diễm Chi đã biết.

“Hiện giờ, bệnh của Thiên Hương ngày càng nặng thêm, đều là do mẹ.” Hạ Thiên Tường không khách sáo mà nói thẳng.

“Thằng nhóc này, con nói linh tinh cái gì vậy? Tại sao mẹ nhìn con bé lại khiến bệnh của con bé nặng hơn? Còn nữa, tại sao con lại phong tỏa biệt thự lại?

Mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền ra vào biệt thự của mình”

“Mẹ cứ cai nghiện đi rồi hãy nói. Hoặc là mẹ có thể chọn đến trại cai nghiện, tự mẹ chọn một trong hai đi” Hạ Thiên Tường nói xong thì trực tiếp cúp máy, đồng thời tắt luôn điện thoại, không muốn bận tâm chuyện Lục Diễm Chi sẽ lại gọi đến, cũng không muốn nghe Lục Diễm Chỉ nói gì thêm nữa.

Bây giờ chỉ một Hạ Thiên Hương đã khiến anh đau đầu lắm rồi, lại còn thêm Lục Diễm Chi, còn cả một mớ rắc rối ở phía bên Hạ Sâm nữa. Anh chưa bao giờ đau đầu như lúc này.

Tô Nhược Hân như một con mèo di chuyển từ ghế sau lên vị trí ghế phụ phía trước.

Cô gầy.

Thân hình mảnh mai nhanh nhẹn lách qua khoảng không giữa ghế lái và ghế phụ.

Bình Luận (0)
Comment