Chương 1164
Trừ khi bọn họ vứt nhà mình lại rồi đi tới một nơi hoàn toàn mới bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
Nhưng việc đó rất khó.
Con đường ngày càng cao lên, dãy núi cũng càng ngày càng trở nên hiểm trở.
Phía trước là miệng núi, cũng là miệng núi đầu tiên bọn họ đi qua trong hành trình này. Độ cao ở đây là bốn nghìn ba trăm mét so với mực nước biển.
Y tá ngồi phía trước sợ độ cao nên “ọe” một tiếng nôn vào cái túi to cầm trên tay.
Tiếng còi ô tô vang lên. Tô Nhược Hân quay đầu lại thì thấy xe phía sau đã dừng.
Cô vừa định mở miệng thì đột nhiên đồng tử giãn ra. Từ sau chiếc xe việt dã phía sau, lúc này có hơn mười chiếc xe máy đang lao vụt tới. Người trên những chiếc xe này đều mặc áo choàng đen và đeo khăn đen che mặt…
Tô Nhược Hân nhìn thấy.
Hai tài xế cũng đã nhìn thấy.
Mặc dù hai người họ đang lái xe nhưng thân phận thật sự của họ tuyệt nhiên không phải tài xế.
Đây là vệ sĩ Hạ Thiên Tường cử đến cho Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương.
Bảo vệ sự an toàn cho hai người trên suốt chặng đường.
“Hạ Tứ, đừng dừng lại, đi tới đó đi” Hạ Tam ngồi trong xe của Tô Nhược Hân nói vào bộ đàm.
“Đã nhận”
Nhưng dù Hạ Tam không màng đến phản ứng say độ cao của y tá bên cạnh, tiếp tục lái xe thì cũng vô ích, xe mô tô phía sau trong nháy mắt đã linh hoạt vọt tới.
Một chiếc xe mô tô đã vượt qua đầu xe của Tô Nhược Hân, làm một cú cua vòng đẹp mắt, chắn ngang chiếc mô tô kiêu ngạo trước xe ô tô.
Sắc mặt Hạ Tam tối sầm, rõ ràng anh ta đã tăng tốc, chạy với tốc độ cao nhất.
Nhưng không ngờ vẫn bị xe mô tô vượt mặt.
Nhìn khuôn mặt tối sầm của Hạ Tam, lại có y tá say độ cao lúc trước nôn mửa dữ dội và Hạ Thiên Hương bên cạnh giống như quả bom hẹn giờ có thể phát bệnh dẫn đến phát nổ bất cứ lúc nào, giờ phút này Tô Nhược Hân thực sự thấy hơi đau đầu.
“Cô Tô, ba cô ở trong xe đi, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được xuống xe.” Hạ Tam chỉ trầm ngâm giây lát, sau đó quay đầu dặn dò Tô Nhược Hân đang ngồi bên cạnh Hạ Thiên Hương.
Anh ta không xuống xe giải quyết, chiếc mô tô vẫn đang chắn ngang trước mặt, họ chẳng thể vượt qua được khe núi này.
Mà lùi lại cũng là điều không thể.
Đẳng sau xe của Hạ Tứ đã có bảy tám chiếc mô †ô dừng lại.
Hơn chục chiếc mô tô bao vây hai chiếc xe việt dã của họ chật kín không kẽ hở.
Mà điều tồi tệ nhất là con xe này muốn đi nhanh cũng không thể nhanh được khi đến cao nguyên.
“Hạ Tam, không phải vấn đề của anh, xe lên cao nguyên cũng có phản ứng sợ độ cao giống như người thôi.” Tô Nhược Hân nhìn vẻ mặt tự trách của Hạ Tam thì thấp giọng nói.
Lúc này, hai chiếc xe tám con người buộc phải đồng tâm hiệp lực mới có thể vượt qua được khe núi phía trước.
Chỉ cần vượt qua được khe núi ở vị trí mực nước biển cao nhất đỉnh núi này thì sau đó xuống núi sẽ nhanh chóng tới được vị trí với mực nước biển thấp, tới lúc đó phản ứng của người và xe đều sẽ giảm bớt.
“Tôi đã đánh giá thấp đường trên cao nguyên này, tôi biết xe cũng có phản ứng say độ cao nhưng không ngờ lại nghiêm trọng thế này, rõ ràng đã đạp ga hết cỡ rồi nhưng cũng vô ích.” Hạ Tam vẫn tự trách, đồng thời lúc này anh ta cũng đã nhanh chóng đếm hết những người đeo mặt nạ phía trước Và sau xe.