Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1350

Chương 1350

“Chắc chắn.” Tô Nhược Hân lạnh nhạt nhìn liếc mắt nhìn Lục Diễm Chị, lại quét qua Hạ Tam, sau đó dùng ánh mắt tuyệt đối không cho người khác nghi ngờ tiếp tục lắc bình thủy tinh trong tay.

Kết quả là, mới qua một lát sắc mặt của Lục Diễm Chỉ đã trở nên tái nhợt, cả khuôn mặt gần như là đau đến biến dạng.

Có điều bà ta vẫn nhịn đau cắn răng kiên trì nói: “Được, tôi nhịn nửa giờ, nếu nửa giờ sau cô còn chưa lấy thứ trong đầu tôi ra, tới lúc đó tôi tuyệt đối sẽ khiến cô biến mất trước mặt Thiên Tường.”

“Chủ tịch Lục, không chỉ có mỗi mình bà là người trưởng thành đâu, tôi và Thiên Tường cũng vậy, chúng tôi có cách nghĩ riêng của chúng tôi, có giới hạn riêng của mình, vậy nên chuyện đã đồng ý rồi thì dù có đập nồi bán sắt cũng phải làm tới cùng.

Đương nhiên, nếu bà không kiên trì nổi vậy thì chuyện này không liên quan gì tới tôi.

Còn nữa, bà muốn khiến tôi rời khỏi Thiên Tường, thứ nhất cần phải có sự đồng ý của tôi, thứ hai cũng cần có sự đồng ý của Thiên Tường, nếu không thì thật ngại quá, có lẽ bà không thể làm được đâu. Nếu chủ tịch Lục đây có năng lực làm vậy thì tôi và Thiên Tường đã sớm chia tay nhau từ lâu rồi.”

Bị Tô Nhược Hân đốp chát lại, mặt Lục Diễm Chi hết trắng lại đỏ nom vô cùng đặc sắc, một lúc sau mới thở hồng hộc nói: “Được rồi, mau lấy thứ đồ chơi trong não của tôi ra đi.”

Trừ khi bà ta tận mắt nhìn thấy, nếu không ai mà biết được trong não mình có thật là có vật gì đó không kia chứ, nói không chừng là Tô Nhược Hân đang lừa bà ta thì sao.

Chỉ là, phương pháp lấy đồ của Tô Nhược Hân quả thật vô cùng đặc biệt.

Cô vẫn luôn lắc chiếc bình thủy tinh kia, mà thần kỳ chính là, theo sự gia tăng tốc độ lắc bình của ‘Tô Nhược Hân, tần suất đau đầu của Lục Diễm Chi cũng càng ngày càng nhanh, mỗi lần cách nhau cũng chỉ có một hai phút.

Lần này Tô Nhược Hân không để ý tới Lục Diễm Chi nữa.

Cô không có thời gian chơi trò chơi gia đình bà tranh tôi cãi với Lục Diễm Chi.

Tô Nhược Hân vừa lắc bình vừa quan sát tình hình của Lục Diễm Chi.

Lục Diễm Chi vẫn luôn cắn răng nhẫn nhịn nhưng mặt càng ngày càng tái đi.

Có lẽ do càng lúc càng đau thế nên bà ta lẩm bẩm cái gì đó để làm giảm bớt cơn đau.

Bỗng nhiên, Lục Diễm Chi ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Hình như trong đầu tôi có gì đó đang động đậy, Tô Nhược Hân cô nói cho tôi biết đi, có phải vật trong đầu tôi biết chuyển động hay không?”

“Có phải hiện giờ bà cảm thấy vật kia đang bò tới bò lui ?” Tô Nhược Hân vẫn luôn lo lắng Lục Diễm Chỉ không chịu hợp tác, nhưng nhìn tình huống hiện giờ, bà ta vẫn khá là phối hợp, hơn nữa còn rất nhẫn nhịn.

“Đúng, đúng vậy.” Thử cảm nhận một chút tình huống trong đầu mình, Lục Diễm Chi gật đầu đáp, Tô Nhược Hân nói rất đúng. Nhưng vật kia ở trong đầu bà ta chứ không nằm trong đầu Tô Nhược Hân, vậy mà những thứ cô biết không ít hơn bà ta chút nào.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Chuyện mà hiện giờ chúng ta cần làm chính là hút nó ra.”

Lục Diễm Chỉ trợn tròn mắt: “Không thể được, sao mà hút nó ra được chứ? Hút ở chỗ nào?”

“Dù sao thì bà chỉ cần kiên trì là được, chẳng mấy chốc nó sẽ hiện ra thôi.” Phát hiện tốc độ thay đổi sắc mặt của Lục Diễm Chi càng lúc càng nhanh, Tô Nhược Hân biết chỉ cần đợi một lát nữa là thành công rồi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Tốc độ lắc bình của Tô Nhược Hân ngày càng nhanh, đột nhiên, trong không khí bắt đầu tỏa ra một mùi hương lạ.

 

Bình Luận (0)
Comment