Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 207

CHƯƠNG 207

“Tô Nhược Hân, bây giờ cậu còn muốn giới thiệu Hạ Thiên Tường cho tớ không?”

“Đương nhiên, cũng hông biết hôm nay Hạ Thiên Tường bị trúng gió gì, vừa gặp tớ đã nổi điên, đợi anh ta bình thường lại, tớ sẽ giúp cậu hẹn anh ta cùng ăn cơm.” Tô Nhược Hân vỗ ngực, dù sao thì cô vẫn muốn làm mai Hạ Thiên Tường với Dương Mỹ Lan.

“Không… Không cần đâu.”

“Dương Mỹ Lan, cậu không tin tớ có thể hẹn anh ta giúp cậu à? Hôm nay chỉ là bất ngờ thôi, tớ cũng không biết anh ta bị làm sao?”

“Không phải, là tớ chợt phát hiện anh ta không phải gu của tớ nữa.”

“Cái gì? Mỹ Lan, cậu mau thẳng thắn cho tớ biết, chẳng lẽ sau khi tớ đi cậu đã gặp được chân mệnh thiên tử rồi?” Tô Nhược Hân nhảy xuống sofa, tò mò hỏi.

Chắc chắn là như thế, nếu không sao Dương Mỹ Lan có thể chỉ trong nháy mắt đã không thích Hạ Thiên Tường nữa được.

Nếu không thích Hạ Thiên Tường, buổi sáng cũng sẽ không vì gặp anh mà mua tận bốn bộ quần áo.

Không có khả năng đó.

“Không cho cậu biết.”

Nghe thấy lời nói thần bí của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân càng tò mò hơn: “Mau cho tớ biết người đàn ông kia là ai mà còn thu hút cậu hơn cả cậu chủ Hạ thế?”

“Tớ có việc bận, không rảnh để ý đến cậu, bái bai.”

Cô ta nói xong thì lập tức cúp máy.

Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm điện thoại, thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, mọi thứ đều trở nên giống như không theo kế hoạch.

Làm xong chuyện muốn làm, Tô Nhược Hân ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp, có một cảm giác như đang mơ, không ngờ Hạ Thiên Tường lại vào bếp vì cô.

Nhớ tới lần trước anh nướng cháy xiên đậu hũ khô, Tô Nhược Hân hơi không yên tâm mở cửa phòng bếp.

Cánh cửa hơi hé mở, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng xắn cao tay áo, để lộ cánh tay màu đồng, cảm giác cường tráng khoẻ mạnh, rất gợi cảm.

Nhưng nhìn bóng lưng bận rộng nhưng vẫn rất chỉnh tề của anh, cô không thể nào tin được anh thật sự chính là Hạ Thiên Tường.

“Hạ Thiên Tường?”

“Có chuyện gì thì cứ làm đi, không cần đi vào giúp đỡ.” Người đàn ông không quay đầu lại cất tiếng.

Bây giờ trong biệt thự chỉ có anh và Tô Nhược Hân, anh chợt có một cảm giác đây chính là nhà của anh và cô.

Nhà của hai người, chỉ nghe thôi đã thấy rất ấm áp.

“Hạ Thiên Tường, anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại đưa tôi đến nơi này, lúc lái xe tại sao lại nổi giận không quan tâm đến tôi không?” Tô Nhược Hân lười nhác đứng dựa vào cửa, không muốn giúp anh, có đói cũng không muốn giúp.

Dù đã nguôi giận, nhưng cô thù dai, rất thù dai.

Cô không nhắc tới còn được, vừa nhắc tới, Hạ Thiên Tường lại sa sầm mặt: “Thích ăn đòn không?”

Bình Luận (0)
Comment