Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 330

CHƯƠNG 330

Thay đổi hoàn toàn thế giới của anh.

Từ bóng tối đến ánh sáng, đại khái chính là vậy đó.

Nhìn Tô Nhược Hân, kìm lòng không đậu, khóe miệng Hạ Thiên Tường cong lên lộ ra ý cười.

Ra khỏi căn hộ, Chúc Hứa không nỡ đứng ở cửa ra vào, mãi đến khi thang máy đóng lại, cậu nhóc cũng không đóng cửa.

Tô Nhược Hân đứng sóng vai với Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, lần này may mà có Phương Tấn.”

“Ừ, tăng lương cho cậu ta.”

“Được đấy, Hạ Thiên Tường, anh như vậy mới là một ông chủ đạt tiêu chuẩn, Phương Tấn cả đêm không ngủ, rất vất vả, quả thật phải tăng lương.”

“Được.” Hạ Thiên Tường dịu dàng cười một tiếng, chắc chắn Tô Nhược Hân không biết, mỗi một câu cô nói trên sân thượng tối qua, anh đều biết cả.

Đến trường.

Tô Nhược Hân đưa kiến thức môn sinh học làm cả đêm qua cho Dương Mỹ Lan: “Cho cậu, cũng không biết có tác dụng không, cảm thấy có ích thì nhìn xem, vô dụng thì vứt đi.”

Dương Mỹ Lan nhận lấy, mới lướt nhìn một trang mà ánh mắt đã sáng lên: “Tô Nhược Hân, sao cảm thấy cậu như thay da đổi thịt vậy, những thứ này vô cùng có ích.”

“À, có lẽ là bất chợt giác ngộ.” Nếu không, thành tích môn sinh học của cô thật sự là nát bét nhất.

Nhưng sinh học và y học có quan hệ mật thiết với nhau, trong đầu cô có nhiều tri thức như vậy, muốn không biết cũng không được.

“Tô Nhược Hân, có thể cho tớ một bản không?” Nghe thấy Dương Mỹ Lan nói không tệ, lập tức có bạn học đến xin.

“Cầm bản của Mỹ Lan photo, hoặc là chép tay cũng được.” Tô Nhược Hân rất hào phóng.

“Thôi đi, chỉ là mấy lần thi được xếp thứ nhất, có gì mà đắc ý, có bản lĩnh cậu thi đại học cũng đứng thứ nhất toàn tỉnh, vậy tôi sẽ phục cậu.” Hứa Thanh Thanh ở chỗ ngồi sau châm chọc khiêu khích nói.

“Hứa Thanh Thanh, cậu là đang không ăn được nho nên nói nho chua à, có gan cậu đánh cược với Tô Nhược Hân, cược thành tích thi đại học của ai cao hơn.”

“Cược thì cược, nếu thành tích của Tô Nhược Hân cao hơn tôi, sau này tôi gọi cậu ta là mẹ.”

“Ngại quá, tôi không có con gái lớn như vậy, không cược.” Tô Nhược Hân kéo Dương Mỹ Lan lại, lười để ý đến Hứa Thanh Thanh.

“Tôi thấy cậu là không muốn gọi tôi là mẹ ý, tôi cũng không ngại có con gái lớn như cậu.”

Tô Nhược Hân lạnh lùng lườm Hứa Thanh Thanh một cái, một tin tức lóe lên trong đầu.

Cô bỗng nhiên cười, cho dù Hứa Thanh Thanh thi đại học tốt thế nào, chỉ sợ sau này cũng không thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống đại học.

“Hứa Thanh Thanh, cậu bị bệnh.” Tùy tiện lên tiếng, Tô Nhược Hân nói lời thật lòng.

“Cậu mới bệnh, cả nhà cậu đều bệnh.” Hứa Thanh Thanh tức điên lên mắng lại.

“Lười chả muốn giải thích, đi thôi.” Tô Nhược Hân mạnh tay ấn Dương Mỹ Lan ngồi xuống, không để ý đến Hứa Thanh Thanh nữa.

“Tô Nhược Hân, cậu ta bị bệnh thật sao?”

“Ừm.”

Bình Luận (0)
Comment