Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 334

CHƯƠNG 334

Nhưng cũng nửa tiếng này, chuyện Tô Nhược Hân lấy giúp người làm niềm vui, cứu sống người bị thương đã truyền khắp Trường trung học trọng điểm Khải Mỹ.

Khi tin tức còn chưa phát triển, chuyện kiểu này mấy ngày cũng không bị truyền ra, nhưng giờ là thời đại internet, chỉ trong chốc lát mọi người đều biết cả.

Tô Nhược Hân không ngờ hôm qua cô chỉ tiện tay cứu một người, thế mà người này lại đến tận trường học cảm ơn.

Xem ra, cô có khả năng chữa bệnh cho người ta, muốn khiêm tốn không để người ta biết cũng không được.

Nhưng mà cũng tốt, nếu như khả năng này của cô truyền ra ngoài, đó cũng là một sự thúc đẩy tốt cho việc cô thi vào khoa Y đại học T.

Nói không chừng có thể được cộng điểm.

Cảnh sát ghi chép lời khai xong thì đứng dậy, lúc này Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị trở về phòng học, lại nghe thấy một cảnh sát nói: “Tôi nghe nói bạn là đệ tử quan môn của lão Mạc , thật sao?”

Tô Nhược Hân hơi ngơ ngác, nhưng cũng lập tức cười nói: “Đâu có, đâu có.”

Nếu giải thích thế nào cũng không ai tin, vậy dứt khoát kệ nó đi.

Cô lười chẳng muốn giải thích.

“Có thể khám thắt lưng cho tôi không? Gần đây đứng trực lâu, luôn thấy đau nhức.” Cảnh sát rất lễ phép, vốn dĩ thấy Tô Nhược Hân rất trẻ nên vẫn chưa tin y thuật của cô, nhưng sau khi biết cô là đệ tử quan môn của Mạc Tử Đơn từ lời khai của những người trước đó, anh ta lập tức tin tưởng.

Nếu đã gặp rồi, nhân cơ hội này nhờ Tô Nhược Hân khám thắt lưng cho anh ta, rất tốt.

Gặp được cao thủ châm cứu thế này còn tốt hơn việc đến bệnh viện đăng ký xếp hàng nhiều.

Tô Nhược Hân nghe thấy anh ta nói “gần đây đứng trực lâu” thì nhìn sang.

Thoáng nhìn một cái rồi nói: “Có dám châm cứu không?”

Châm cứu này, có người dám có người sợ, mặc dù khi châm kim xuống cũng không đau mấy, nhưng thấy kim dài như vậy đâm vào trong da thịt, vẫn có người sợ hãi.

“Dám.” Cảnh sát khẽ nghiến răng nói ra.

“Bạn học Tô Nhược Hân, bạn đừng nghe anh ta nói lung tung, anh ta nhát gan lắm, có một lần bị sốt đi bệnh viện truyền dịch, kim tiêm còn chưa đâm vào, anh ta đã sợ nhảy dựng lên rồi, ha ha.”

Tô Nhược Hân cũng cười theo: “Không sao, dưới tay tôi chắc chắn anh ta không dám nhảy dựng lên, nếu anh ta dám nhảy, một kim sẽ đâm hết vào trong, vậy phải dùng dao phẫu thuật mới lấy ra được, nhưng tôi không có bản lĩnh dùng dao phẫu thuật.”

Cảnh sát kia ngồi ngay ngắn ở đó, nghe Tô Nhược Hân nói xong, anh ta không dám nhúc nhích.

Tô Nhược Hân vừa cầm kim vừa nói chuyện với cảnh sát còn lại: “Bệnh nhân hôm qua của tôi đỡ rồi chứ?”

“Chỉ là vết thương bên ngoài, uống thuốc tiêm thuốc, sau đó nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, lúc đó nhờ có bạn ra tay cứu anh ta, nếu không có lẽ bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”

“Tiện tay mà thôi.” Khi Tô Nhược Hân còn chưa nói xong bốn chữ này, kim trong tay chợt đâm xuống.

Lúc này cảnh sát đang ngồi mới phản ứng được, nhưng cũng chỉ đau như muỗi đốt mà thôi, không có cảm giác gì mấy: “Châm một kim rồi hả?” Có lẽ là ảo giác của anh ta thôi, hẳn là Tô Nhược Hân còn chưa châm cứu cho anh ta.

Bình Luận (0)
Comment