Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 458

Chương 458

“Phụ trợ gì? Thứ gọi là phụ trợ này, tôi không nghĩ đến, cũng không có khái niệm.” Lâm Sương Ngọc nghe thấy Tô Nhược Hân nói phải cần thêm phụ trợ, không hiểu nhìn Tô Nhược Hân.

Cũng hơi tò mò.

Dù sao, cô ấy bị bệnh nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều chịu đựng đủ loại hành hạ, nếu như có thể chữa khỏi, vậy tất nhiên phải chữa cho khỏi.

Cô ấy cũng muốn làm một người bình thường.

“Sương Ngọc , cô nghĩ lại một chút, có phải mỗi lần cô rời khỏi hòn đảo nhỏ này đến Trường trung học Khải Mỹ bên kia thì triệu chứng đau đầu và tiêu chảy sẽ giảm đi một chút hay không?”

Lâm Sương Ngọc lẳng lặng đứng đó, giống như đang tỉ mỉ nghĩ lại, một lúc lâu sau, cô ấy khẽ gật đầu: “Cô nói đúng, hình như sau khi tôi rời khỏi thì sẽ đỡ hơn một chút, sau đó vừa trở về nơi này lại nặng thêm một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng.”

“Đó là bởi vì cô đi đi lại lại, ở bên kia vài ngày, ở bên này vài ngày, cũng không cách nhau quá lâu, bởi vậy, mới đỡ một chút cô đã trở về để rồi nặng hơn.” Tô Nhược Hân phân tích thay cô ấy.

“Ý của cô là, sở dĩ tôi đau đầu và tiêu chảy là có liên quan đến hòn đảo nhỏ này? Trên hòn đảo nhỏ nay có cái gì bất thường sao?”

“Không liên quan đến hòn đảo nhỏ này, chỉ là liên quan đến hoa và cây trong nhà này của cô.”

Lâm Sương Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, đảo mắt nhìn dạ lan hương ngập tràn tầm mắt: “Là dạ lan hương sao? Đây là loài hoa mẹ tôi thích nhất, trong tất cả những tấm ảnh của bà ấy, bối cảnh của mỗi một tấm đều là dạ lan hương, Tô Nhược Hân, cô đừng lừa tôi, không thể nào, không thể nào, mẹ tôi không thể nào hại tôi, đây là căn nhà bà ấy thích nhất là hoa bà ấy thích nhất, cũng bởi vì là thứ mẹ tôi thích nên tôi mới ở lại nơi này, mới có thể yên tâm ngủ, mới có thể ngủ ngon giấc.”

“Dì ấy không hại cô, bà ấy yêu cô.” Tô Nhược Hân không biết mẹ của Lâm Sương Ngọc, vừa rồi cũng chỉ nghe chút chuyện xưa của nhà họ Lâm.

Cũng chỉ là vợ cả bị người thứ ba giết chết, sau đó con của vợ cả đấu với người thứ ba mà thôi.

Có điều, con gái của vợ cả bị bệnh, sau đó đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu người thứ ba, cho rằng là thủ đoạn của người thứ ba.

Lại không biết, thiên nhiên vô cùng kỳ diệu.

“Nhưng cô nói là dạ lan hương.” Lâm Sương Ngọc càng ngày càng mơ hồ không rõ.

“Dạ lan hương thích hợp với nuôi trồng bên ngoài phòng, hoa nở rất đẹp, chỉ dùng để ngắm nhìn, cô có biết vì sao nó không thích hợp nuôi trồng trong phòng không?”

“Củ dạ lan hương có độc, phấn hoa cũng có chút ít độc tố, tôi cũng từng nghi ngờ là dạ lan hương, nhưng trước giờ tôi chưa từng ăn củ và phấn của dạ lan hương, tôi chỉ coi chúng như vật trang trí, tôi không ăn thì sẽ không trúng độc, không phải nó, tuyệt đối không phải nó, Tô Nhược Hân, cô đừng lừa dối tôi, mẹ tôi sẽ không hại tôi, sẽ không.”

Tô Nhược Hân lắc đầu, quả nhiên Lâm Sương Ngọc đều hiểu rõ, cũng đều tra cứu tất cả những tri thức này.

Thậm chí còn từng nghi ngờ có thể chứng đau đầu của mình liên quan đến dạ lan hương.

Sau này lại xác nhận mình không ăn củ và phấn chứa độc của dạ lan hương nên đã bỏ qua khả năng này, rồi lại đổ tất cả tội lỗi vào người thứ ba kia.

“Tô Nhược Hân, cô lắc đầu là có ý gì?”

Bình Luận (0)
Comment