Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 514

CHƯƠNG 514

Vào lúc Tăng Hiểu Khê muốn đẩy anh cả của bà ta ra, bên trong phòng ngủ chợt có người lao đến: “Đâu không phải bé Tô sao, bà cô nhỏ, cháu đến thì tốt quá, cháu mau vào xem ông cụ thế nào đi.”

“Bác sĩ Mạc?” Tô Nhược Hân không ngờ lại gặp Mạc Tử Đơn ở đây, khi nãy ông ta mặc áo blouse giống như bác sĩ, còn đưa lưng về phía cô, cho nên thật sự không nhìn ra được.

“Bà cô nhỏ, là tôi đây, cháu có mang kim đến không?” Mạc Tử Đơn vừa nói vừa nhìn về phía cái túi Tô Nhược Hân mang theo bên người, sau đó mắt lập tức sáng lên: “Là cái túi lần trước, mau đi vào đi.”

“Ông, ông biết con bé sao?” Đầu tiên, Tăng Bá thoáng sửng sốt, Mạc Tử Đơn không ngừng gọi Tô Nhược Hân là bà cô nhỏ, đương nhiên ông ta đã biết người Mạc Tử Đơn gọi thật sự là Tô Nhược Hân chứ không phải ai khác.

Vì lúc này ngoài cửa chỉ còn ông ta và Tăng Hiểu Khê, Mạc Tử Đơn cũng không nhìn Tăng Hiểu Khê.

Nhưng điều khiến ông ta ngạc nhiên là một bác sĩ nổi tiếng khắp thành phố T như Mạc Tử Đơn lại gọi Tô Nhược Hân là bà cô nhỏ.

Quá khó tin.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy mà nghe người khác kể, có đánh chết ông ta ông ta cũng không tin.

Lúc này Mạc Tử Đơn mới phát hiện ra Tăng Bá vẫn đang chặn trước cửa, lập tức đẩy ông ta ra: “Ông tránh ra, để sư phụ của tôi đi vào, bà cô nhỏ là sư phụ của tôi đấy.”

“…” Tô Nhược Hân hơi buồn cười: “Tôi… Tôi chưa từng nhận đệ tử, bác sĩ Mạc đừng đùa.”

“Bác sĩ Mạc, ông là sư phụ của con bé đúng không, đã lúc này rồi, ông đừng nói đùa nữa.” Tăng Bá đang lo lắng cho ba của mình, cho nên hoàn toàn không hiểu được hàm ý trong câu nói của Tô Nhược Hân, vẫn cho rằng Mạc Tử Đơn đang nói đùa.

Không ngờ Mạc Tử Đơn lại quay đầu trừng ông ta một cái: “Đây là sư phụ tôi mới nhận, trở về tôi sẽ tặng quà nghiêm túc bái sợ.”

Lời nói của ông ta rất nghiêm túc, trên mặt hoàn toàn không có ý đùa giỡn.

Tăng Bá vẫn đang trợn mắt, lúc này, ông ta cũng thấy ngơ ngác, sau đó thì bị Tăng Hiểu Khê kéo qua một bên: “Lần trước đường tiểu của em bị sỏi rơi vào trong ống dẫn niệu, suýt đau đến mức chết trong xe, bé Tô vừa ra tay, không cần tiêm cũng không cần uống thuốc, mất chưa đến mười phút đã chữa khỏi cho em, anh tin tưởng con bé đi, đừng ngăn cản con bé.”

Tăng Bá nửa tin nửa ngờ, lúc này mới không ngăn cản Tô Nhược Hân đi vào nữa.

Dưới sự dẫn dắt của Mạc Tử Đơn, Tô Nhược Hân vô cùng thuận lợi đi đến trước giường.

Mấy bác sĩ và y tá đang cấp cứu trước giường cũng đều tránh ra.

Mạc Tử Đơn lên tiếng, bọn họ đều rất nể mặt.

Nhưng khi nhìn thấy Tô Nhược Hân, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ khinh thường.

Thật không biết Mạc Tử Đơn có uống nhầm thuốc không, cung kính với một con nhóc như thế thì thôi đi, còn muốn bái cô làm sư phụ.

Sao có thể chứ.

Tuổi tác chênh lệch quá nhiều.

Mạc Tử Đơn làm sư phụ của con nhóc này còn được.

Chắc chắn là bọn họ ù tai, nghe nhầm rồi.

Nhưng nếu Mạc Tử Đơn cho cô nhóc này đến gần, thì bọn họ tạm thời không nên làm gì thì hơn.

Vì thế, mọi người đều lùi lại một bước, nhường không gian cho Tô Nhược Hân và Mạc Tử Đơn.

Bình Luận (0)
Comment