Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 593

CHƯƠNG 593

“Mỹ Lan, tụi mình đặt nguyện vọng 1 là Đại học Đồng thành phố B đi, thế thì tụi mình sẽ là bạn chung trường thêm bốn năm nữa đấy.”

“Ừ, tốt nhất là được xếp vào chung một phòng ký túc, thế thì quá tuyệt vời.”

“Sao không đặt nguyện vọng là một trường đại học ở thành phố T?” Cận Liễm bên kia hỏi.

“Tụi tôi muốn học đại học ở thành phố T đấy chứ, nhưng trừ Đại học T ra thì thành phố T không còn trường nào phù hợp cho tôi và Tô Nhược Hân cả nên không thích học ở đây. Thế nên chỉ đành học ở Đại học Đồng của thành phố B, trường này cũng có ngành Y mà Tô Nhược Hân thích.”

Cận Liễm nghe thế, đầu ngón tay gõ lên bàn như gà con đang mổ thóc, rồi anh ta nghiêm mặt nói: “Nếu muốn học ở Đại học T thì đặt nguyện vọng một là Đại học T đi, nguyện vọng hai thì để Đại học Đồng.”

“Cận Liễm, tôi không thích phương thức giới thiệu tuyển thẳng.” Tô Nhược Hân nhìn Cận Liễm, cô kiên quyết không đồng ý việc giới thiệu tuyển thẳng.

“Thật ra thành phố T cũng có một ngôi trường có ngành Y rất chuyên nghiệp.”

“Đại học Nam sao?” Tô Nhược Hân hỏi.

“Ừ, cũng không kém cạnh Đại học Đồng gì mấy đâu, hai người có thể cân nhắc.”

Tô Nhược Hân không ngờ là Cận Liễm sẽ căn cứ vào điểm số của cô mà đề nghị học Đại học Nam, thật ra cô cũng từng nghĩ đến trường này rồi: “Bình thường điểm chuẩn đầu vào ngành Y hàng năm của Đại học Nam đều thấp hơn Đại học Đồng, thế nên tôi cảm thấy với điểm số của mình thì đặt nguyện vọng ở Đại học Đồng mới không lãng phí, chứ đặt ở Đại học Nam thì phí phạm quá.”

Suy cho cùng thì Đại học Đồng có tiếng hơn Đại học Nam nhiều.

“Thật ra học trường nào không quan trọng, quan trọng là kế hoạch cá nhân sau khi tốt nghiệp. Chỉ cần mình học cho tốt chuyên ngành mình đã chọn thì ở đâu mà chẳng thể hiện tài năng được. Tôi nghĩ chắc ba mẹ của Mỹ Lan cũng mong cô ấy học đại học ở thành phố T này.”

“Đúng thế, nhưng Đại học Đồng có tiếng hơn Đại học Nam mà.” Dương Mỹ Lan liếc mắt nhìn Cận Liễm, không ngờ là để khuyên Tô Nhược Hân ở lại thành phố T, anh ta còn lấy cả ba mẹ cô ta ra để làm cớ.

“Ừ, thì tôi đề nghị thế thôi, tương lai và cuộc đời của hai người do chính hai người quyết định mà. Nào, cạn ly, chúc mừng hai người đạt được điểm tốt.”

Cận Liễm nâng ly với Dương Mỹ Lan và Tô Nhược Hân rồi uống.

Uống nhiều rượu, uống rồi lại uống, Tô Nhược Hân hơi say nên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Ngẩng đầu nhìn Dương Mỹ Lan và Cận Liễm, lúc này hai người đã thân quen rồi.

Nhà hàng thịt nướng này trang hoàng khá đẹp, Tô Nhược Hân nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Có điều cô mới đi ra khỏi khúc cua thì người mất thăng bằng, rồi cô được một cánh tay kéo qua, sau đó cả người bị một người khác ôm vào lòng.

“Ai vậy?” Tô Nhược Hân say chuếnh choáng sợ hãi kêu lên, sau đó há hốc miệng: “Hạ Thiên Tường, sao lại là anh?” Đột nhiên có cảm giác là chỗ nào người đàn ông này cũng có mặt được cả.

“Đang giới thiệu người yêu cho Dương Mỹ Lan sao?” Hạ Thiên Tường ôm lấy Tô Nhược Hân và đi, nhưng không phải đi tới phòng của nhóm Tô Nhược Hân mà là đi ra ngoài cửa nhà hàng. Đôi chân dài mới đi mấy bước đã tới ngoài cửa, phóng mắt nhìn ra thì đâu đâu cũng là ánh đèn neon lấp lóe, một đêm mộng ảo.

“Ừ, em thấy Cận Liễm và Mỹ Lan xứng đôi lắm, anh thấy sao?” Tô Nhược Hân gật đầu, nghĩ lại cảnh tượng Dương Mỹ Lan và chuyện trò vui vẻ lúc cô đi ra, cô cảm thấy lần này bà mai này chắc chắn sẽ thành công.

“Thế em không cảm thấy em ở lại đó sẽ trở thành một bóng đèn siêu sáng sao?”

Bình Luận (0)
Comment