Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 622

CHƯƠNG 622

“Đúng vậy, tiệc tối như này chẳng qua là để nói chuyện, kết nối với các tầng lớp xã hội thượng lưu, chứ không phải là đến hết ăn rồi lại uống như lợn giống cô.” Liếc đống đồ ăn trên đ ĩa Tô Nhược Hân, người phụ nữ khinh thường nói.

“Nghe nói, lợn càng béo càng dễ thịt, thật ngại quá, mỗi ngày tôi đều ăn như vậy, nhưng vừa hay vẫn gầy hơn hai cô.”

Ba người phụ nữ đứng chung một chỗ, cộng thêm Tô Nhược Hân vốn khá hút mắt, lúc này đã có rất nhiều người vây quanh họ.

Tô Nhược Hân phát hiện ra điều đó, người phụ nữ kia cũng vậy. Nhìn vóc dáng hoàn hảo chỗ lồi chỗ lõm vừa vặn, rồi lại cảm nhận vóc dáng của mình, quả thật béo hơn Tô Nhược Hân. Cô ta nói Tô Nhược Hân là lợn, ngược lại bị Tô Nhược Hân hình dung thành lợn, không khỏi nổi giận: “Hừ, trang phục trên người cô là do người đàn ông nào đó bao nuôi  cô mua cho đúng không? Tôi đoán, chắc chắn không phải là cậu chủ Cận đúng không?”

Người phụ nữ không lên nổi bàn tiệc như vậy, nếu Cận Liễm thích, thật sự là mất giá mà!

Nói không chừng là ông già nào đó bao nuôi  cô gái này, sau đó nắm tay vợ đến, nên không tiện mang theo vì vậy mới giao cho Cận Liễm chăm sóc.

Nghe thấy hai từ “bao nuôi ”, Tô Nhược Hân sững sờ, quả thật không ngờ người ở nơi tao nhã như vậy lại không xứng với nơi này một chút nào, lời nói ra thật sự rất dơ bẩn.

Cô vẫn cười nhạt: “Tôi không nói cho cô biết.”

“Cô…” Người phụ nữ không ngờ Tô Nhược Hân lại trả lời mình như vậy, lập tức sửng sốt.

Người bạn bên cạnh cũng nói: “Cô ta không dám nói với cô, cô ngẩng đầu tìm thử trong bữa tiệc tối này, hễ là những ông già dẫn theo vợ mình đến thì đều có khả năng.”

Càng nhiều người vây đến hơn.

Tô Nhược Hân không quen bất kỳ ai cả.

Cho nên, mặc dù nghe thấy lời nói của hai người phụ nữ này hơi quá đáng, nhưng không ai đi lên đứng về phía Tô Nhược Hân.

Thế nhưng, Tô Nhược Hân vẫn không hề hoảng loạn, cô điềm tĩnh nhìn lại người phụ nữ, vô cùng ung dung nói: “Quý cô này, người ta từng nói cơm có thể ăn bừa, nhưng không thể nói bừa. Đều là người lớn rồi, nói chuyện thì phải có chứng cứ, nếu không là phỉ báng, phỉ báng quá mức có thể sẽ phải vào tù đó.”

Từng câu từng chữ của cô càng nói đến cuối càng lạnh lùng.

Cô không hề trêu chọc hai người phụ nữ này, nên đương nhiên không chịu nổi bị họ bắt nạt.

Ai cũng không được.

Tăng Hiểu Khê đưa cô đến, cô chắc chắn sẽ không để bà bị sỉ nhục.

“Cô đang uy hiếp tôi? Mau thành thật, rốt cuộc là ông già nào bao nuôi  cô. Nếu cô nói, tâm trạng tôi tốt hơn, nói không chừng nể tình cô sống khổ cực mà tha cho cô. Nếu không, người vào tù chắc chắn là cô.”

“Ngại quá, không nói ra được.” Những lời này của Tô Nhược Hân là thật, cô không nói ra được, cô không hề được người ta bao nuôi .

“Là không nói ra được, hay không dám nói?”

Tô Nhược Hân chớp mắt: “Không nói ra được.”

Cô không muốn gây sự, đánh nhau với người khác, là đối phương bắt nạt cô trước.

Bình Luận (0)
Comment