Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 697

Chương 697

Người đàn ông không gửi tin nhắn nào qua.

“Ồ, hình như tôi không gọi bánh bao hấp này.” Mạc Tử Đơn mở hộp thức ăn ra, thấy bánh bao hấp thì thoáng ngây người, chẳng qua sau đó lại nói: “Dù sao cũng đưa đến rồi, tôi thử một miếng vậy.”

Kết quả, sau khi ăn xong một miếng, ông ta lại lập tức ăn một miếng nữa: “Ăn ngon, thật sự rất ngon đấy. Sau này, tôi chắc chắn sẽ chỉ gọi bánh bao hấp này.”

Bánh bao hấp nhà họ Hạ đương nhiên ngon rồi.

Bởi vì, nhân bánh bên trong đều là là nguyên liệu tốt, không hề giả.

Ăn cơm trưa xong, bởi vì Tô Nhược Hân tăng ca buổi trưa nên được nghỉ thêm một giờ.

Tô Nhược Hân tiễn Mạc Tử Đơn lên xe, chạy tới phòng khám bệnh tiếp theo để tiếp tục ngồi khám bệnh buổi chiều. Cô không quay về phòng khám bệnh mà đứng dưới một tán cây bên ngoài phòng khám bệnh, gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường.

Bất kể anh có để ý tới cô không, bất kể anh có thể khinh thường cô vì cô chủ động tìm anh không, cô đều gọi tới.

Điện thoại được kết nối rồi.

Tô Nhược Hân nghe tiếng nhạc điện thoại êm ái quen thuộc, đồng thời cũng nghe được tiếng đập điên cuồng thình thịch thình thịch của trái tim.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc dừng lại.

Cô biết Hạ Thiên Tường đã nghe máy.

Thế giới dường như lập tức dừng lại, không có tiếng động, chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của bản thân cô.

Bên kia, cảm giác hoàn toàn không có tiếng động.

Nhưng cô biết Hạ Thiên Tường ở đó, chờ cô nói chuyện.

Ơ, người đàn ông này trong nóng ngoài lạnh tới mức nào chứ? Anh chủ động nói chuyện với cô một lần không được sao?

Nhưng bên kia vẫn im lặng, không có tiếng nói.

Tô Nhược Hân bỗng nhiên nổi giận: “Hạ Thiên Tường, nếu anh có gan thì đừng nhận điện thoại của em, nếu nhận thì nói chuyện cho bà đây.”

Cô gào lên luôn, còn gào lên đặc biệt lớn tiếng.

Tô Nhược Hân gào xong, mới phát hiện ra người qua đường đều nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ điên.

Lúc này, cô mới phát hiện ra cô đang ở bên ngoài.

Cô hơi xấu hổ xoay người đi, không nhìn những ánh mắt khác thường đó nữa.

Sau đó lại dài dằng dặc giống như một thế kỷ trôi qua, bên kia mới lặng lẽ truyền đến một từ: “Bận.”

Bận.

Chỉ là một âm tiết.

Giọng nói rất khẽ.

Nhưng Tô Nhược Hân vừa nghe được giọng nói của Hạ Thiên Tường, bỗng nhiên nghẹn ngào: “Hạ Thiên Tường, anh bận mà anh nghe máy còn không nói lời nào, anh đâu có bận chứ? Rõ ràng là không bận, đang lãng phí thời gian của anh thôi.”

“Tiểu Hân…”

Bình Luận (0)
Comment