Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 751

CHƯƠNG 751

Đây cũng là kỹ thuật cao cấp khi đánh nhau với người khác.

“Cũng được, không ngu.” Cũng không đần.

Tô Nhược Hân dám nói anh ngu xuẩn, điều này anh không thể thừa nhận.

“Còn nói không ngu? Bảo anh quỳ là anh quỳ thật luôn?” Tô Nhược Hân nói xong lại tức không có chỗ trút, cô cầm chổi lông gà đánh lên người Hạ Thiên Tường: “Ngu xuẩn.”

Hạ Thiên Tường vẫn không tránh, mặc cho cô đánh hơn chục cái, anh không đánh trả lần nào, cũng không giành chổi lông gà trong tay cô.

Tô Nhược Hân thật sự thấy rất nhạt nhẽo, cô phát hiện lúc trước cô đối xử với Trần Ngọc Thuý thế nào, bây giờ Hạ Thiên Tường đối xử với cô hệt như thế, cô tức giận ném chổi lông gà đi: “Hạ Thiên Tường, anh dậy đi.”

Hạ Thiên Tường không dậy, anh đưa tay ôm Tô Nhược Hân vào lòng, ghé bên tai cô nói: “Đánh cũng đánh rồi, cắn cũng cắn rồi, sầu riêng cũng quỳ rồi, có phải em có thể tha thứ cho anh rồi không?”

“Không thể.”

Ánh mắt Hạ Thiên Tường trở nên sâu thẳm, sau đó nhìn xuống đôi môi mỏng.

Anh đã dâng hiến mình như vậy rồi, có phải cô có thể tha thứ cho anh rồi không?

Tô Nhược Hân trợn to hai mắt, bàn tay nhỏ bé đẩy ngực Hạ Thiên Tường nhưng vô ích, không thể đẩy ra được.

Đột nhiên, cô nhận ra có điều gì đó không đúng.

“Hạ Thiên Tường, anh quấn gì lên đầu gối hả?” Bây giờ cô đã cảm nhận được cảm giác cứng đó rồi.

Nghe cô hỏi như thế, Hạ Thiên Tường mới chậm rãi ngồi dậy: “Không có gì, anh đi vệ sinh đây.”

Nói xong anh bước xuống ghế, đi về phía nhà vệ sinh.

Tô Nhược Hân ngẩn ra giây lát, sau đó bật dậy, chớp mắt đã tới nhà vệ sinh, cô đẩy mạnh cửa ra.

Kết quả, cô lập tức che mắt lại: “Hạ Thiên Tường, anh là đồ lưu manh.”

“Nhược Hân, là em lưu manh xông tới mở cửa mà.” Hạ Thiên Tường ung dung bình tĩnh tiếp tục động tác trên người mình.

Lúc này anh mới ung dung chỉnh lại quần áo, từ đầu đến cuối, cô gái đứng trước cửa nhà vệ sinh đều lấy tay che mặt nên anh dễ dàng tháo được miếng đệm lót buộc trên đầu gối, nhưng khi anh đang định cất vào túi quần thì Tô Nhược Hân chợt vọt tới như tên bắn: “Anh đừng hòng thủ tiêu tang vật.”

Cầm hai miếng đệm lót trong tay, Tô Nhược Hân đã hoàn toàn hiểu ra: “Vậy nên vừa nãy khi quỳ anh không cảm thấy đau, không có cảm giác gì đúng không?” Thế mà cô còn đau lòng đẩy anh ra, thì ra anh đã buộc sẵn đệm lót vào đầu gối, bảo vệ bản thân mình từ trước rồi.

“Nhược Hân, em chỉ bảo anh quỳ chứ không nói anh không được dùng thứ này.”

Lời này của anh hoàn toàn có lý.

Mặt Tô Nhược Hân tối sầm lại: “Anh thừa cơ lợi dụng.”

Hạ Thiên Tường đưa tay ôm lấy Tô Nhược Hân: “Nếu thật sự quỳ bị thương thì người đau lòng vẫn là em.”

“Còn lâu nhé.”

Giây tiếp theo, Hạ Thiên Tường chỉ biết một chiêu hôn bá đạo đã đè Tô Nhược Hân lên tường, đặt đôi môi mỏng của mình lên môi cô.

Đồng thời, anh đưa tay mở vòi hoa sen.

Nước ấm xối xuống.

Hai người cùng ướt như chuột lột.

Bình Luận (0)
Comment