Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 917

Chương 917

Đột nhiên cô nhớ đến lời hứa trước kia của người đàn ông này. Khi đó cô bị một vết thương nhỏ trên tay, anh đã nói rằng sau này sẽ không để cô phải rửa đồ ăn hay cắt thái gì nữa.

Đúng vậy thật, tất cả nguyên liệu mà anh cho người đưa tới đều đã được rửa và cắt sạch rồi. Hơn nữa, tất cả đều là thứ mà cô thích ăn.

Nhìn thấy những nguyên liệu đẹp mắt này, Tô Nhược Hân lập tức đầy máu sống lại bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Chúc Hứa không về nhà.

Cô có cảm giác như mình và Hạ Thiên Tường đang trải qua thế giới hai người vậy.

Nấu xong bốn món mặn một món canh, Tô Nhược Hân bưng vào phòng Hạ Thiên Tường, cất “

máy tính trên bàn nhỏ đi rồi đặt thức ăn lên, hai người cùng dùng bữa.

“Hạ Thiên Tường, anh cứ không về nhà như thế có được không vậy?” Nhìn đồ ăn mình nấu, mặc dù không khó ăn nhưng vẫn thua kém đầu bếp nhà họ Hạ một khoảng xa. Sau đó nghĩ đến nhà họ Hạ, Tô Nhược Hân lại nghĩ tới Lục Diễm Chỉ.

Lục Diễm Chỉ không thích cô, cô biết.

Thế nên nếu Lục Diễm Chỉ biết anh cứ luôn ở đây với cô, có khi sẽ chạy thẳng tới đây bắt Hạ Thiên Tường đi cũng nên. Chuyện này chắc chắn có khả năng xảy ra.

“Không sao đâu.” Hạ Thiên Tường ăn một cách †ừ từ và hứng thú như đang thử xem đồ ăn mà Tô Nhược Hân nấu ngon đến mức nào vậy.

Tô Nhược Hân lại nghĩ đến ly cà phê mà người đàn ông này đã uống hết: “Hạ Thiên Tường, nếu anh cảm thấy đồ ăn em nấu không hợp khẩu vị thì ngày mai em sẽ nhờ chị Chiêm đến nấu.”

“Hợp khẩu vị của anh, ăn ngon lắm.” Người đàn ông đáp rồi tiếp tục gắp một miếng bụng cá đưa lên miệng, sợ cô mời chị Chiêm về thật.

Tô Nhược Hân cười rộ lên: “Hạ Thiên Tường, anh thật dễ nuôi”

Hạ Thiên Tường cúi đầu cười, đó là vì đây là đồ ăn cô làm nên tất nhiên anh sẽ ăn nhiều hơn.

Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân dọn dẹp phòng bếp.

rồi cầm điện thoại lên và bắt đầu chơi trò xâm nhập theo dõi ngày hôm qua, thể loại này thực sự rất thú VỊ.

Nghĩ đến việc Hạ Thiên Tường là cao thủ ở phương diện này, Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi: “Hạ Thiên Tường, anh nói xem khi nào thì em có thể đạt tới cấp bậc như anh?”

Tốc độ tay của Hạ Thiên Tường cực nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô ngưỡng mộ không thôi, thậm chí còn cảm thấy ghen tị nữa.

Cho dù bây giờ có thể được bằng một nửa của anh thì cô cũng đã thỏa mãn rồi. Nhưng cô cảm thấy mình ngay cả một phần mười cũng chưa được.

“Nếu ngày nào em cũng ở bên cạnh anh thì… Ừm, ba tháng.”

“Trời ạ, phải lâu vậy sao?” Tô Nhược Hân không tin ngay.

“Nếu không thì anh ở bên cạnh em, nửa năm, thậm chí là một năm”

“Nhưng em còn phải đi khai giảng. Dù sao thì anh cũng không thể theo em đến trường mà.” Tô Nhược Hân thở dài một hơi.

“Em có thể đến bất cứ lúc nào.”

Lúc này mới nói được một câu giống tiếng người.

Nếu không cô sẽ lo lắng thật đấy.

Bình Luận (0)
Comment