Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 165


Dưới tầng hầm Tống Thần Vũ đã tiến hóa thành sói, tiếng sói hú lại một lần nữa chấn động cả căn biệt thự, đám người hầu đang làm việc cũng giật nảy mình một cái.

“Có chuyện gì vậy nhỉ? Lại là động đất sao?” Một người lên tiếng hỏi.

“Làm gì có chuyện đó, chỉ là rung lắc bình thường thôi, nói mới nhớ biệt thự này cứ mỗi tháng lại bị một hai lần.” Người làm việc lâu năm ở đây tắc lưỡi nói.

Những người mới có vẻ sợ sệt lại hỏi: “Còn có chuyện này sao? Liệu có phải biệt thự có quỷ không?”’
“Bậy bạ, làm gì có quỷ ở đây.” Người kia nạt nộ.

“Đúng vậy, quỷ thì không có nhưng lại có một con sói.” Giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai đám người hầu.

Bọn họ đồng loạt nhìn qua không ngờ lại thấy người làm vườn dẫn theo một đám người lạ mặt tới.

Ai nấy đều kinh ngạc không biết chuyện gì, cô Tư lên tiếng hỏi: “Cậu Khải, cậu đang làm cái gì? Những người này là ai?”
“Cô Tư không cần đề phòng họ, tôi được người thông báo trong căn biệt thự này có sói hoang đi nhầm vào nên tìm người đến bắt thôi.” Người tên Khải trả lời.

“Sói hoang ở đâu ra cậu đừng ăn nói bậy bạ.” Cô Tư ngắt lời hắn.


“Mọi người không phải đã nghe thấy rồi sao, căn biệt thự lúc này rung lắc mạnh là do tiếng sói hú mà ra đấy.” Khải như có như không nói, lại nhìn sắc mặt của mọi người, trắng xanh đỏ đủ cả, hắn lại khẽ nhếch môi, chuyện hay mới chỉ bắt đầu thôi.

Cô Tư lại không vui nói: “Cậu có bằng chứng gì mà nói, huống chi thiếu gia và thiếu phu nhân cũng không nói gì về việc này.”
“Bọn họ sợ là đang đối phó với sói rồi, thế cho nên mới không để mọi người đi lên, cô Tư, cháu chỉ đi cứu giá bọn họ thôi, nếu chậm trễ e rằng sói sẽ ăn thịt họ mất.” Tuấn nói chuyện có phần nghiêm trọng hóa vấn đề.

Những người yếu tim ai nghe cũng sợ hãi tưởng thật, cô Tư thì nửa tin nửa ngờ: “Có phải vậy không?”
“Cô không tin thì đợi cháu bắt con sói cho cô xem, đúng rồi, người nào không muốn bị thương thì tránh đi, nếu không tôi cũng không có cách nào bảo vệ mọi người.

Khải nói xong liền đưa đám người đi lên, nhóm người hầu hoang mang nhìn nhau: “Chúng ta có nên rời đi hay không?”
“Còn chưa biết thực hư thế nào rời đi lỡ thiếu phu nhân biết được đuổi việc thì sao?” Một người lo lắng.

Cuối cùng chỉ có vài người lo sợ rời đi còn lại vẫn làm việc như thường, có điều trong lòng ai cũng không được bình yên.

Đám người áo đen lên đến cửa thư phòng thì không vào được, Khải lại nhếch môi lấy chìa khóa dự phòng ra, lúc nãy hắn đã sắp xếp hết mọi chuyện, cho đám người trong phòng uống thuốc mê, ngay cả vệ sĩ bên ngoài cũng bị hắn lén dùng súng gây mê xử lý hết, thay vào đó là người của mình.

Biệt thự đã hoàn toàn nằm trong khống chế của hắn, hai người phía dưới có chạy đằng trời.

Khải tra chìa khóa nhanh chóng mở được cửa lại phân phó: “Hai người đứng canh ở cửa, bốn người đi theo tao.”
“Vâng.” Cả sáu người đồng thanh.

Khải coi như quen từng đường đi nước bước liền đi thằng đến bức tranh phía trước mở cơ quan ra.

Lại nói bên dưới Đỗ Lan Hương đang ôm con sói trong lòng, trải qua quá trình biến hóa của anh cô cũng dần thở phào nhẹ nhõm lại nói: “Thần Vũ, hay nhà chúng ta lên phòng nhé? Có em ở đây sẽ không ai có thể đụng tới anh được.”
Con sói vùi vào ngực cô dụi dụi mấy cái, miệng cũng phát ra tiếng gầm gừ tỏ ý.

Anh không muốn rời đi, không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Đỗ Lan Hương thấy phản ứng của anh như vậy cũng không ép mà nói: “Nếu anh không muốn đi, em ở cùng anh, anh ở đây nhé em đi lấy chút gì cho anh.”
Buổi sáng bọn họ chưa ăn uống gì anh đã bị vậy nên bây giờ ai cũng đã thấy đói.

Đỗ Lan Hương đặt anh nằm trên thảm sau đó đứng dậy, lúc cô định bước đi đột nhiên con sói giật giật lỗ tai mấy cái kéo tà váy của cô lại.


Đỗ Lan Hương quay sang hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Con sói không thể trả lời chỉ ngồi thẳng dậy sau đó đứng trước mặt cô làm động tác phòng bị, bảo vệ.

Đỗ Lan Hương nhận ra hành động của anh, cô biết có gì đó không ổn nên anh mới làm vậy.

Không bao lâu cô cũng nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này, đôi mắt của cô lóe lên một cái, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào có người đến?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần Đỗ Lan Hương không suy nghĩ nhiều cùng con sói nép vào bức tường, cô xem kẻ nào to gan đến nơi này.

Thông qua ánh đèn cô nhìn thấy mập mờ bóng dáng của một người đàn ông, theo sau đó là hai ba bóng dáng khác, trên tay đều cầm theo súng.

Đỗ Lan Hương nín thở, khi người đầu tiên vừa ló mặt ra cô đã không do dự đá thẳng vào cẳng tay của hắn khiến khẩu súng văng ra, Đỗ Lan Hương thực hiện thêm một cú nhào lộn bắt lấy khẩu súng chĩa thẳng vào những người phía trước.

Bọn họ căn bản không kịp phản ứng, người đi đầu là Khải vội ôm lấy cánh tay xuýt xoa.

“Các người là ai?” Đỗ Lan Hương lạnh giọng hỏi, cô đảm bảo bọn chúng không phải là người của biệt thự.

“Thiếu phu nhân, là tôi đây, tôi nghe nói trong đây có sói tôi chỉ mang người đến bảo vệ cô mà thôi.” Khải mặc dù đã bị cướp súng nhưng tinh thần vẫn vững chãi, hắn cho rằng một người phụ nữ nhỏ bé như cô sẽ không làm được gì.

Đỗ Lan Hương nghe vậy sắc mặt trầm xuống mấy phần, dĩ nhiên cô không thể tin lời hắn nói rồi, cô rít giọng nói: “Kẻ nào phao tin đồn bậy tôi bắn chết kẻ đó.”
“Vậy sao? Giết người là phạm pháp đó thiếu phu nhân, cô dám à?” Giọng điệu của hắn có chút giễu cợt.

Cô cũng cười lạnh: “Dám hay không thử liền biết.”

Dứt lời cô bắn ra một viên đạn xuyên qua cẳng chân của người đàn ông, Khải bỗng chốc thảng thốt, không ngờ cô dám ra tay thật nhưng chính lúc này hắn lại vừa vặn nhìn thấy con sói trắng ở phía bên này tường.

Khóe miệng của hắn cong lên dữ tợn ra lệnh: “Giết nó.”
Bốn người đàn ông phía sau bắt đầu chuyển súng về phía con sói, chuẩn bị bóp cò nhưng chưa kịp làm gì Đỗ Lan Hương bắn ra bốn viên đạn khiến bốn khẩu súng văng ra, cô lại thu về thêm một khẩu súng.

Ngay lập tức máu chảy đầy khắp sàn, bốn người đều cầm lấy tay bị bắn kêu đau, Khải bị hành động này của cô làm cho kinh hãi.

Chuyện gì thế này? Ai nói cho hắn biết người phụ nữ này sao mạnh mẽ như vậy, nói bắn là bắn, cô ta không sợ hãi sao?
Trong lúc Đỗ Lan Hương đang suy nghĩ vấn đề này thì cảm nhận được họng súng ngay thái dương mình, đồng thời một giọng nói nguy hiểm vang lên: “Thành thật khai báo kẻ nào sai anh làm điều này?”
“Thiếu phu nhân, tôi đang giúp cô đấy cô sao lại như vậy nhỉ?”
“Giúp tôi? Vậy tôi cảm ơn anh bằng cách tiễn anh một đoạn đường nhé.” Đỗ Lan Hương vừa nói vừa lên đạn.

Khải càng thêm sợ hãi, hắn không biết phải làm gì để cứu mình, bốn người kia có người lẻn đi muốn lấy khẩu súng gần đó nhưng chưa kịp chạm thì bóng dáng màu trắng xông lên ngậm lấy cánh tay của hắn, cắn thật mạnh.

“AAAA.” Người kia hét lên một tiếng kinh thiên động địa.

Con sói cũng không nương tay, cắn đứt luôn bàn tay của anh ta, khiến hắn đau đớn xỉu ngay tại chỗ..

Bình Luận (0)
Comment