Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 57

Chương 57: Đúng là thư kí năm đó

Cô chỉ thấy ngồi trên ghế salon có bóng dáng của ai đó, mặc trang phục vest công sở lịch sự nghiêm chỉnh, cử chỉ lịch sự, tóc tai gọn gàng, hình như là nữ.

Vừa rồi vì quá hoảng sợ nên cô không nhận ra trong phòng còn có một người khác.

Cô híp mắt, muốn nhìn rõ hơn dáng vẻ của người kia, nhưng trong phòng quá tối, nên cô không thể nhìn rõ được diện mạo của người đó.

Nhưng giọng nói này, cô cảm thấy rất quen thuộc, càng suy nghĩ thì tim cô đập mỗi lúc một nhanh hơn.

“Cô là…”

Người kia thấy cô đã tỉnh lại, chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra.

Nương theo ánh sáng mặt trời, cô ấy quay đầu lại, lễ phép cúi đầu, Vân Thi Thi lúc này mới thấy rõ được diện mạo của cô ấy.

Thật sự, gương mặt này rất đỗi quen thuộc, cô chắc chắn mình biết người này, nhưng lại không thể nhớ được là gặp lúc nào…

Thư kí Lý thấy cô vẫn trong trạng thái hoảng sợ lo lắng, cũng không nói gì thêm, chỉ đi đến bên bàn, cầm cốc nước ấm và một viên thuốc đến, cung kính nói: “Cô Vân, xin hãy uống thuốc”

Trải qua một đêm bại hoại như thế, Vân Thi Thi đối với cô gái này cũng đề phòng hơn nhiều. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào cô thư kí, cô cứ nhìn chằm chằm, thuốc cũng không đưa tay ra nhận.

Thư kí Lý hiểu rõ tâm trạng của cô hiện giờ, vì thế môi nở nụ cười nói: “Cô yên tâm, đây là thuốc tránh thai, cô cũng đâu muốn có chuyện rắc rối gì xảy ra mà, đúng không? Vậy thì xin cô hãy uống viên thuốc này đi”

Vân Thi Thi nghe xong, lặng đi một chút, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận, bỏ vào miệng, uống ngụm nước, nuốt viên thuốc xuống.

Thuốc đi thẳng một đường từ cổ xuống bụng cô, cô sợ đến mức cả người đều run rẩy, cả đôi môi cũng vậy.

Thư kí Lý mang đến cho cô bộ quần áo mới, cả nội y cũng được mua mới.

Áo nhỏ, quần nhỏ, tất cả đều có đầy đủ.

Vân Thi Thi đỏ mặt, nhìn bộ nội y, không được tự nhiên nhìn cô thư kí. Thư kí Lý hiểu được, cúi người rời khỏi phòng, sau khi cô ấy đi, Vân Thi Thi mới bắt đầu tự mình mặc đồ.

Khi cô ra mở cửa, thư kí Lý đã đứng chờ ở ngoài, thấy cô đã mặc đồ chỉnh tề, cô ấy nhìn thẳng mặt cô nói: “Cô Vân, chuẩn bị xong rồi chứ?”

Nụ cười này… gương mặt này… cô cau mày suy nghĩ.

Người này, chẳng phải chính là…

Vân Thi Thi mở to mắt nhìn thư kí, cánh tay run run chỉ vào cô ấy, lắp bắp.

“Cô… cô chính là…”

Chính người này… người này mà cũng bắt cô uống thuốc tránh thai sao? Nực cười.

Đúng là quá nực cười, 6 năm trước, vì hợp đồng, chính người phụ nữ này đã làm đủ mọi cách để cô có thai đây mà.

Cô thư kí không nói gì, chỉ cười, rồi nói: “Tổng giám đốc muốn gặp cô”

“Tôi không gặp!” cô lập tức từ chối “Tôi không muốn gặp tên đó, tôi không muốn gặp!”

Người phụ nữ này, cô không nhớ rõ về cô ấy, nhưng cô lại không thể nào quên được cô ấy. Chỉ cần liếc mắt nhìn, cô cũng có thể nhận ra ngay. Sự việc 6 năm trước, trong lúc cô mang thai, trong 8 tháng trời dài đằng đẵng, người duy nhất ở bên cạnh bầu bạn với cô, chỉ có cô thư kí của người thuê cô.

Hiện tại, trong lòng cô chỉ có nghi ngờ và bất an, không hiểu vì sao, ngay khi nhìn thấy cô ấy, cô lại cảm thấy rất hỗn độn, tại sao cô ấy lại có mặt ở đây vào thời điểm này?

Rốt cuộc thì tối qua đã xảy ra chuyện gì? Người đàn ông thuê cô 6 năm trước, tối qua đã làm gì cô?

Ha, làm sao chuyện đó có thể xảy ra được? Không thể nào…

Nhưng, nếu không phải như thế, thì vì sao cô thư kí này lại ở đây?

… Chẳng lẽ… Hữu Hữu!

Chẳng lẽ… người đàn ông thuê cô đã biết sự thật về Hữu Hữu cho nên… đến mang Hữu Hữu đi sao?

Hay… đến tìm cô là vì việc cô nói dối Hữu Hữu đã mất?

Bình Luận (0)
Comment