Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 103

Edit: Phong

Từng giọt rượu vang đỏ từ trên mặt Hạ Tĩnh Sơ chảy dọc theo chiếc chằm nhỏ nhắn xuống cổ rồi rớt xuống cổ áo cô.

Úc Tử Duyệt thấy bộ dáng Hạ Tĩnh Sơ chật vật, trong ánh mắt tràn đầy sự tủi thân nhìn Lăng Bắc Hàn, liền tiến tới gần, lấy giấy lau đưa cho Hạ Tĩnh Sơ.

Hạ Tĩnh Sơ nhìn cô cảm kích, nhận lấy giấy, cúi đầu lau mặt.

"Mẹ kiếp! Mày là ai?" Cổ tay gã đàn ông bụng to kia bị Lăng Bắc Hàn bóp đến sắp vỡ vụn rồi, nhưng hắn vẫn cố chịu đựng đau đớn, khuôn mặt đỏ bừng, miệng đầy hơi rượu, quát.

Sắc mặt Lăng Bắc Hàn tuy không chút thay đổi, nhưng toàn thân anh lại tản ra một loại khí thế không giận mà uy, khiến cho gã đàn ông kia chột dạ, nhưng vì thể diện, vẫn cố vênh váo quát lên.

Bấy giờ, quản lý nhà hàng mới vội vã chạy tới can ngăn. Lăng Bắc Hàn thấy vậy mới buông tay gã kia ra. Quản lý nhà hàng kéo gã ta lại, nói nhỏ vào tai gã điều gì đó. Lúc này, gương mặt đỏ bừng của gã liền trở thành trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lăng Bắc Hàn.

"Hóa ra là cậu chủ Lăng, thật có lỗi, thật có lỗi!" Gã nhìn Lăng Bắc Hàn cúi đầu, giọng nói run run.

Hạ Tĩnh Sơ vẫn cúi thấp đầu, nhếch nhác lau mặt, hai vai nhỏ của cô như đang run rẩy.

"Người ông nên xin lỗi là cô ấy!"

Lăng Bắc Hàn nãy giờ vẫn cong môi không nói gì chợt mở miệng, chỉ vào Hạ Tĩnh Sơ nói, trong giọng nói tản ra uy nghiêm khiến người khác không dám phản kháng.

Úc Tử Duyệt vẫn yên lặng đứng nhìn. Cô thông cảm với Hạ Tĩnh Sơ, xem thường gã đàn ông giàu có hôi thối mùi tiền kia, đối với tinh thần trọng nghĩa của Lăng Bắc Hàn cũng có sự sùng bái, nhưng cũng cảm thấy có chút ghen tuông khó hiểu.

Nếu như hôm nay là cô bị đối xử như vậy, anh có thể ra mặt vì cô không?

Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy mình thật nhỏ nhen. Dù cho Hạ Tĩnh Sơ không phải là tình đầu của anh, nhất định anh vẫn sẽ ra tay giúp đỡ, ngăn cản tên cặn bã kia.

"Luật sư Hạ, đúng, đúng, thật xin lỗi cô!" Gã đàn ông kia vội vã cúi đầu như con rùa xin lỗi Hạ Tĩnh Sơ. Hạ Tĩnh Sơ lúc này mới ngẩng đầu lên, lớp phấn trang điểm đã bị lau hết, con ngươi đỏ ửng nhìn Lăng Bắc Hàn, lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Để cho ông ta đi đi."

"Cút!" Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói. Gã đàn ông kia thấy vậy liền ba chân bốn cẳng chạy đi, nhanh đến nỗi nhân viên phục vụ không kịp gọi hắn ta tính tiền.

Nhà hàng lại trở lại bình thường, khách hàng cũng quay trở lại với bữa ăn còn dang dở của họ.

Sắc mặt Lăng Bắc Hàn vẫn không thay đổi liếc nhìn Hạ Tĩnh Sơ, lại nhìn sang Úc Tử Duyệt đang giúp cô lau chiếc áo len.

"Chị Hạ, chị đến phòng vệ sinh lau qua một chút đi!" Úc Tử Duyệt tốt bụng nói. Lớp hóa trang trên mặt cô đã trôi hết, cô sao có thể ra ngoài gặp người khác được đây.

"Ừ.....Cám ơn.......!" Hạ Tĩnh Sơ chật vật, cúi đầu nói. Sau đó, không nhìn Lăng Bắc Hàn một cái liền quay người đi.

"Em đi với chị ấy!" Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn nói, sau đó liền đuổi theo Hạ Tĩnh Sơ.

Lăng Bắc Hàn thấy Úc Tử Duyệt tốt bụng, nhiệt tình như vậy, không tự chủ cười, trong đầu cũng hiện lên hình ảnh Hạ Tĩnh Sơ bị lăng nhục ban nãy.

Tới phòng vệ sinh, Hạ Tĩnh Sơ vội vàng vốc nước, cúi đầu xuống chậu rửa, tiếng khóc nức nở truyền ra.

Úc Tử Duyệt chạy tới, thấy cô đang khom người, cúi thấp đầu, thân thể đang không ngừng run rẩy, giống như đang khóc vậy.

"Chị Hạ........Chị không sao chứ?" Cô dè dặt hỏi, cảm thấy mình đã biết rõ cô ấy đang khóc lại còn cố hỏi.

"Không có chuyện gì đâu! Tôi không sao cả......." Hạ Tĩnh Sơ bụm mặt, càng khóc không ngừng. Úc Tử Duyệt giật khăn giấy xuống cho cô, cô nhận lấy, lau mặt không ngừng.

"Chị không nên để bụng hạng người như thế, không nên để trong lòng......." Úc Tử Duyệt không biết nên an ủi cô thế nào, khuông mặt cười cứng ngắc, thuận miệng nói.

Nếu vừa rồi, người bị hắt rượu là cô, cô đã hắt trả lại rồi. Bây giờ, cô lại cảm thấy, Hạ Tĩnh Sơ quả thật đã được dạy dỗ quá tốt rồi.

"Người như vậy tôi gặp nhiều rồi, cũng đã thành thói quen rồi, không sao cả đâu.......Hôm nay thật may có anh.....có hai người ở đây....." Hai mắt Hạ Tĩnh Sơ đỏ ửng nhìn Úc Tử Duyệt, biết mình có chút lỡ lời, liền vội vàng sửa lại.

Tiếng 'anh' thân mật kia, Úc Tử Duyệt sao lại không nghe thấy. Cô nghĩ trong lòng, nếu không phải lúc này bộ dáng Hạ Tĩnh Sơ rất yếu đuối, chắc hẳn cô đã cho rằng lời vừa rồi là cô ta có ý đồ.

"Anh ấy và tôi không hề ưa loại người đó, tất nhiên sẽ ra mặt giúp chị rồi!" Úc Tử Duyệt ra vẻ tùy tiện nói, nhưng cô chính là cố ý nói như vậy.

Cô không thể để cho Hạ Tĩnh Sơ nghĩ rằng Lăng Bắc Hàn vẫn còn tình cảm với cô ta nên vừa rồi mới làm như thế. Lăng Bắc Hàn đã nói anh sẽ không phản bội cô, tức là đã thừa nhận cô là vợ anh rồi. Cô yêu Lăng Bắc Hàn, cô cần phải, như Nhan Tích nói, bảo vệ quyền lợi của mình!

Lời nói của Úc Tử Duyệt khiến cho Hạ Tĩnh Sơ đang trang điểm chợt dừng tay lại, con ngươi xuyên qua gương cẩn thận nhìn Úc Tử Duyệt, thấy vẻ mặt ngây thơ của cô, mới thoáng yên tâm.

"Thật ra anh ấy là người rất khiêm tốn, vốn không thích chọc phải loại người phiền toái ấy. Chuyện của tôi quả thật đã làm khó anh ấy rồi!" Hạ Tĩnh Sơ đặt hộp phấn xuống, cầm thói son nhẹ nhàng thoa lên môi, ra vẻ hối lỗi nói.

Lăng Bắc Hàn khiêm tốn sao?

Úc Tử Duyệt cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Hạ Tĩnh Sơ. Sao cô lại có cảm giác rằng Hạ Tĩnh Sơ đang cường điệu hóa sự quan tâm của Lăng Bắc Hàn với cô ta thế nhỉ? Cô ta muốn so sánh độ thấu hiểu Lăng Bắc Hàn với cô sao?

Dù thế nào, trong lòng cô vẫn cảm thấy chua xót. Cô cảm thấy mình thực sự chưa hiểu rõ Lăng Bắc Hàn. Cô cũng cảm thấy Lăng Bắc Hàn vẫn còn tình cảm với Hạ Tĩnh Sơ. Cô chưa quên bộ dạng lo lắng của Lăng Bắc Hàn khi nãy lúc chưa tới cứu cô ta.

"Duyệt Duyệt, sao thế? Tôi xong rồi, đi thôi!" Mái tóc Hạ Tĩnh Sơ còn ướt nhẹp, hốc mắt vẫn còn chút ửng hồng, khẽ cười. Cô ta mặc áo khoác vào, che kín chiếc áo len đã lấm bẩn.

Chỉ một chốc, cô đã khôi phục lại vẻ tự nhiên vốn có. Năm tháng đã đã tôi luyện cô thành một người phụ nữ xinh đẹp tài trí, mang dáng vẻ thản nhiên, không chút gợn sóng, lại phảng phất nét u sầu, khiến người khác cảm thấy có chút thương tiếc.

Phụ nữ vừa thông minh, chín chắn lại dịu dàng không phải giống với mẫu người lí tưởng của loại đàn ông chín chắn như Lăng Bắc Hàn sao? Úc Tử Duyệt nghĩ trong lòng.

"À, chị Hạ, lần trước trong bệnh viện tâm tình tôi không tốt, cư xử với chị......Thật xin lỗi!" Úc Tử Duyệt cười nói. Hôm đó, cô cảm thấy rất tồi tệ, lại nhìn thấy Lăng Bắc Hàn đi chung với Hạ Tĩnh Sơ, nghĩ rằng hai người vẫn còn quan hệ với nhau, nên cô mới nhất thời tức giận nói những lời không phải.

Dù thế nào, cô cũng phải nói lời xin lỗi.

"Không sao! Anh ấy cũng giải thích với tôi, cô còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện.........Có điều, tôi cũng biết tính cô thẳng thắn, nên cũng không để tâm." Hạ Tĩnh Sơ đang nói chợt ngừng lại, sau tiếp tục nói.

Anh ấy nói cô chưa hiểu chuyện trước mặt Hạ Tĩnh Sơ sao?

Úc Tử Duyệt cảm thấy trong lòng rối bời, chua xót. Ngày hôm ấy, anh về nhà cũng nói cô như vậy. Cô vốn không định tin lời Hạ Tĩnh Sơ, nhưng chuyện này cô tin. Áp chế cảm giác nghẹn nghẹn trong cô họng, cô lặng lẽ lấy lại tinh thần.

"Đúng là tôi chưa hiểu chuyện, nhưng tôi sẽ cố gắng thay đổi." Úc Tử Duyệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ, cười nhạt nói, giọng nói của cô mang theo sự kiên định. Cô muốn nói cho Hạ Tĩnh Sơ biết rằng, cô tuyệt đối sẽ không tặng Lăng Bắc Hàn lại cho cô ta đâu.

Lời nói của Úc Tử Duyệt khiến Hạ Tĩnh Sơ cảm thấy kinh ngạc, sự cảnh giác trong cô không ngừng báo động, Vừa rồi trên đường đi, cô đã liếc mắt nhìn Úc Tử Duyệt, cảm thấy cô có chút gì đó khác trước.

Cô ấy đang nghi ngờ cô sao? Hay cô ấy đã yêu Lăng Bắc Hàn thật rồi?

Ý nghĩ ấy khiến cô cảm thấy bất an, cũng càng cảm thấy kích thích.

Ra khỏi phòng vệ sinh, hai người đã thấy Lăng Bắc Hàn đang đứng ở hành lang chờ các cô. Hạ Tĩnh Sơ khẽ cười với anh, khóe miệng ẩn chứa sự chua xót: "Hôm nay thật cám ơn hai người. Hai người tiếp tục ăn cơm đi, tôi xin phép đi trước....."

Lúc này lại gần, cô nhìn Lăng Bắc Hàn, lại nhìn Úc Tử Duyệt, cười nói, không cách nào che giấu được sự chua xót nơi khóe miệng.

Cặp mắt Lăng Bắc Hàn sâu thẳm liếc nhìn cô một cái, khẽ gật đầu, ôm lấy Úc Tử Duyệt đi vào trong nhà hàng.

"Chị Hạ, chị đi thong thả!" Úc Tử Duyệt rộng lượng nói, còn vẫy vẫy tay với cô.

Hạ Tĩnh Sơ cười cười, gật đầu một cái, tròng mắt như có như không liếc qua Lăng Bắc Hàn. Ánh mắt hai người giao nhau trong nháy mắt, Lăng Bắc Hàn liền ôm Úc Tử Duyệt trở lại phòng ăn.

Trở lại chỗ ngồi, Úc Tử Duyệt không vui, rẫu rĩ cúi đầu ăn thịt bò. Cô nhớ tới lời Hạ Tĩnh Sơ nói, liền coi tảng thịt bò giống như đầu Lăng Bắc Hàn cắt thành tám miếng.

Lăng Bắc Hàn ăn một thìa súp, hai mắt nhàn nhạt quét về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài sương mù phủ kín, tầm mắt mơ hồ, anh nhìn thấy một bóng dáng đang đứng bên ngoài cửa hàng đối diện, hai cánh tay ôm lấy mình, dường như đang cảm thấy rất lạnh.

Trong đầu mơ hồ nhớ lại, trong một cơn mưa mùa đông, cũng bóng dáng mảnh khảnh ấy hai tay ôm người, đứng dưới mái hiên trường học, chờ anh mang dù tới đón.

Thấy Lăng Bắc Hàn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, Úc Tử Duyệt liền ngẩng đầu, theo tầm mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng người cô độc đứng dưới cửa hàng đối diện. Người đó không phải Hạ Tĩnh Sơ thì là ai?

Anh đang thương tiếc cô ta sao? Là tình cũ không rủ cũng tới sao? Không nỡ sao? Sao không chạy tới tìm cô ta đi?

Úc Tử Duyệt cảm thấy giận dữ vô cùng. Trong lòng cô lúc này, giận dữ cũng ghen tuông đan xen với nhau, đua nhau gào thét, nhưng cô cố gắng chịu đựng không trút ra ngoài.

Nếu là trước kia, với tính tình của cô, nhất định đã phát tiết ra rồi!

Hạ Tĩnh Sơ chắc chắn, Lăng Bắc Hàn đã nhìn thấy cô, trong lòng cảm thấy đắc ý, lại có chút chua xót.

A Hàn, anh có còn nhớ trước kia, mỗi khi trời mưa, anh đều mang dù tới đón em không? Anh đã từng nói không phải em không cưới, nhưng sao bây giờ lại......

Tuyết cùng nước mưa thi nhau rơi xuống người cô. Cô ôm chặt thân mình, hai mắt nhìn chằm chằm sang phía cửa sổ đối diện. Giờ phút này, ước gì anh chạy ra ngoài, giống như trước đây, mang dù chạy tới, một tay kéo cô vào trong lồng ngực, che gió che mưa cho cô.

Nhưng, bây giờ anh đang ngồi đối diện với vợ mình. So với cô, cô ta chỉ là một kẻ ngốc có gia thế hiển hách mà thôi. Cô ta có gì xứng với Lăng Bắc Hàn chứ?

Vừa rồi là cô cố ý kích động ông chủ Kim kia, để xem anh rốt cuộc có xông tới giúp cô thoát nguy hay không. Kết quả, anh quả thực đã xuất hiện giúp cô rồi. Nhưng, không giống với tưởng tượng của cô, cô đã nghĩ rằng, anh sẽ không khống chế được, cầm lấy tay cô kéo đi, giống như ngày đó khi bệnh suyễn của cô phát tác vậy.

Nhưng phản ứng của anh lại giống như đang giúp đỡ một người xa lạ vậy.

Trời đổ mưa tuyết, hiện tại muốn bắt taxi rất khó. Lăng Bắc Hàn nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ điều gì đó. Thấy anh như vậy Úc Tử Duyệt càng cảm thấy chua xót. Mặc dù anh từng nói sẽ không phản bội cô, nhưng trong lòng anh Hạ Tĩnh Sơ là thế nào?

Chẳng lẽ, lúc Hạ Tĩnh Sơ mắc bệnh suyễn phải vào bệnh viện, hai người bọn họ đã xóa bỏ hết hiểu lầm? Anh đã không còn hận Hạ Tĩnh Sơ nữa? Tình cảm của anh với cô ta đã nhen nhóm trở lại? Nếu không trước kia trốn tránh cô ta, sau lại vẫn nói chuyện công việc với cô ta được?

Bởi vì trên luật pháp cô là vợ anh, nên anh sẽ không phản bội cô, nhưng tình cảm của anh thì sao?

Bây giờ, nhìn thấy Hạ Tĩnh Sơ đứng trong mưa tuyết, nhất định anh đang cảm thấy không nỡ rồi.

Đột nhiên cô cảm thấy mình như trở thành người thứ ba chắn giữa hai người họ. Cô yên lặng cúi đầu, yên lặng nhai. Cảm thấy thức ăn không có vị gì cả, sống mũi cô cay cay.

Lăng Bắc Hàn hoàn hồn, nhìn sang đối diện thấy Úc Tử Duyệt đang lặng lẽ cúi đầu, lại nghĩ tới mình vừa thất thần nhìn Hạ Tĩnh Sơ, trong lòng anh chợt cảm thấy áy náy.

"Sao lại không ăn nữa?" Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn anh, nhàn nhạt hỏi.

"No rồi!" Lăng Bắc Hàn thản nhiên nói, cầm lên một tờ giấy ăn, lau nước canh trên khóe miệng cho cô, nhưng lại bị cô né tránh.

"Em tự làm được!" Úc Tử Duyệt cứng ngắc nói, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

"Vậy thì đi thôi." Lăng Bắc Hàn đứng dậy, vẫn thản nhiên nói. Trong lúc lơ đãng, bóng dáng mơ hồ kia đã biến mất không thấy đâu.

Anh cầm áo khoác của Úc Tử Duyệt, quan tâm giúp cô mặc vào.

Úc Tử Duyệt ngồi trên xe, lúc trước tâm tình còn đang rất tốt, giờ đã trở thành không vui, ngón tay út của cô vẽ loạn xạ lên lớp sương mù trên cửa kính.

Cần gạt nước trên kính chắn gió không ngừng gạt qua gạt lại, đường phố tấp nập, người bên đường qua lại vội vã, tốc độ còn nhanh hơn cả xe hơi.

Trong lúc đó, một dáng người màu nâu nhạt không mang dù hấp dẫn tầm mắt của anh, Lăng Bắc Hàn nhíu mày.

Hạ Tĩnh Sơ hai tay ôm người, dáng vẻ dường như đang rất lạnh, đang đi bên phải đường.

Úc Tử Duyệt thấy anh ngẩn người nhìn qua cửa sổ đối diện, liền nhíu mày: "Hạ Tĩnh Sơ?" Sao lại là cô ta? Úc Tử Duyệt lần đầu tiên cảm thấy người này thật đáng ghét.

Nhưng nhìn dáng vẻ cô ta không mang dù đi trên đường trong mưa, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút đáng thương.

Lúc này, xe của Lăng Bắc Hàn cũng đã đi tới gần.

"Em đi gọi chị ấy nha?" Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi ý kiến.

Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ nhíu mày: "Xa như vậy, gọi cô ấy cũng không nghe được. Để anh đi gọi cô ấy!"

Nói xong, anh liền xuống xe, dáng vẻ thật giống anh hùng đi cứu mỹ nhân.

Trong lòng Úc Tử Duyệt chợt cảm thấy co rút đau đớn, đầu mũi cay cay, cổ họng nghẹn ngào. Cô nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi rồi thở ra, hô hấp mới bình thường trở lại.

Hai mắt xuyên qua cửa kính bị nàng vẽ chi chít nhìn ra ngoài, thấy anh đang kéo Hạ Tĩnh Sơ lại, cô ta vùng vẫy thoát ra, giống như không muốn lên xe của bọn anh vậy.

"Lăng Bắc Hàn, anh mặc kệ em!" Hạ Tĩnh Sơ quát nhẹ, hai mắt nhìn về phía xe của anh, "Đừng làm Duyệt Duyệt hiểu lầm!"

Cô ra vẻ lạnh lùng nói, nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến dọa người, đôi môi tím ngắt, mái tóc ướt nhẹp nhỏ xuống trán.

"Không muốn bệnh tái phát thì mau lên xe đi!" Lăng Bắc Hàn nhìn cô chằm chằm quát nhẹ, Sau đó liền túm lấy cánh tay cô kéo đi.

Hạ Tĩnh Sơ vẫn còn giãy dụa nhưng vẫn đi theo anh, trong lòng cảm thấy thật vui sướng.

Bình Luận (0)
Comment