Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 146

Chữ giống như người, cứng cáp có lực, từng nét bút lông chấm phẩy tràn đầy khí thế quân nhân, đem lại cảm giác bất khuất kiên cường như chính con người Lăng Bắc Hàn vậy. Úc Tử Duyệt bên cạnh cầm câu đối xuân Lăng Bắc Hàn mới viết xong lên, thầm tán thưởng trong lòng.

Cô không biết viết chữ bằng bút lông. Lúc còn bé cô cũng từng luyện qua, nhưng luyện thế nào cũng không thể viết được, cho nên cô rất bội phục những người viết được kiểu chữ này. Hơn nữa, lúc Lăng Bắc Hàn viết câu đối xuân không hề nhìn đến sách, tất cả đều do chính anh tự nghĩ ra.

Chỉ chốc lát sau, trong một góc phòng khách đã bày đầy câu đối xuân, còn có rất nhiều chữ ”Phúc”. Úc Tử Duyệt chạy đi chạy lại đếm các cửa sổ cần dán câu đối xuân lên, lại đếm số câu đối xuân Lăng Bắc Hàn đã viết được, “Lăng Bắc Hàn! Đủ rồi, không cần viết nữa!” Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn vẫn còn chăm chú viết, vội vàng nói.

Lăng Bắc Hàn nhếch môi, căn nhà này có bao nhiêu cánh cửa, bao nhiêu cửa sổ anh đều biết rất rõ ràng.”Anh đang viết cho nhà chúng ta!” Anh thản nhiên nói. Ba chữ “nhà chúng ta” khiến anh cảm thấy xúc động. Bắt đầu từ lúc nào, ‘nhà’ đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh rồi?

Nhà chúng ta......?

Úc Tử Duyệt hơi sửng sốt, nhưng chỉ một tích tắc sau một dòng nước ấm chợt lan tràn khắp lòng cô, “Ừ......” Cô cúi đầu, đỏ mặt nhỏ giọng đồng ý.

Sau khi viết xong câu đối xuân, Úc Tử Duyệt bưng tương hồ dì Vương đã chuẩn bị sẵn đi theo phía sau Lăng Bắc Hàn, lần lượt tới từng cánh cửa, từng cửa sổ dán câu đối xuân lên. Trong đại viện thỉnh thoảng vang lên tiếng trẻ con đốt pháo, rất có không khí năm mới.

Lăng Bắc Hàn phát huy trọn vẹn đủ loại khả năng của mình, động tác của anh nhanh nhẹn lưu loát, tay không ngừng phết nước hồ, dán câu đối xuân. Úc Tử Duyệt đi theo bên cạnh giúp đỡ anh, một lát lại đưa câu đối, một lát lại đưa nước hồ.

Ở hai người đồng tâm hợp tác, nhanh chóng dán câu đối lên khắp căn nhà.

“Đại công cáo thành! (Việc lớn đã xong!) Bây giờ về nhà chúng ta dán câu đối ạ?” Úc Tử Duyệt vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn câu đối xuân đỏ rực dán trên các cánh cửa, vẻ mặt tươi cười nói. Bà nội chống gậy đi ra ngoài nhìn, hài lòng gật đầu một cái.

“Đi thôi!” Lăng Bắc Hàn thản nhiên nói. Xe của bà Tiếu Dĩnh không biết đã chạy vào từ lúc nào, chiếc xe hơi màu đen dừng lại, bà không lập tức xuống xe, mà ngồi lại trong xe, lẳng lặng nhìn con trai cao lớn của bà cả người mặc quân phục xanh biếc đang đứng dưới ánh mặt trời, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào.

Nhưng cũng cảm thấy có chút đau lòng.

Bà mệt mỏi gục mặt xuống tay lái, một tay vuốt vuốt sống mũi, dáng vẻ bất đắc dĩ, giống như đang có tâm sự nặng nề.

“Sao mẹ chưa xuống xe ạ?” Úc Tử Duyệt thấy mẹ chồng cô còn chưa xuống xe, lo lắng hỏi, chân bước nhanh lại. Chân mày Lăng Bắc Hàn nhíu lại, trong sâu thẳm ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Trong lúc Úc Tử Duyệt đang bước lại phía cửa xe, Tiếu Dĩnh đã bước từ trên xe xuống, bà khoác một chiếc áo da sang trọng lộng lẫy, đi đôi giày da màu đen dài tới đầu gối. Úc Tử Duyệt luôn muốn khuyên bà nên bảo vệ môi trường, đừng mặc đồ da nữa, nhưng lại không dám mở miệng.

Nhưng mà, quả thật chiếc áo lông chồn luôn làm tôn lên khí chất của mẹ chồng cô. Trong mắt Úc Tử Duyệt, Tiếu Dĩnh là một người rất coi trọng hình tượng. Mặc dù bà lớn hơn mẹ đẻ của cô mấy tuổi, nhưng nhìn hai người lại không thấy có sự chênh lệch là mấy.

“Mẹ......” Úc Tử Duyệt mở miệng cười, nhìn vẻ mặt tự nhiên của mẹ chồng mình, trong lòng liền cảm thấy yên tâm.

Tiếu Dĩnh gật đầu cười với Úc Tử Duyệt, “Đã dán câu đối xuân rồi à......” Chợt nhận ra chữ viết của con trai mình, trái tim Tiếu Dĩnh đột nhiên nhảy vọt lên, cổ họng nghèn nghẹn. Đã bao nhiêu năm rồi con trai bà chưa viết câu đối xuân cho gia đình?

Hình ảnh thiếu niên viết câu đối xuân vào dịp cuối năm, không chỉ viết cho gia đình, mà còn viết giúp người khác nữa dường như đã trở thành kí ức rất xa xưa rồi.

“Vâng ạ! Tất cả đều do anh Bắc Hàn tự viết đấy ạ!” Úc Tử Duyệt cười nói, trong giọng nói đều mang vẻ tán thưởng. Tiếu Dĩnh sao lại không nghe ra được. Khóe mắt bà liếc nhìn Úc Tử Duyệt, cùng là phụ nữ, sao bà lại không nhận ra được ánh mắt của cô nhìn con trai bà có biết bao tình cảm say đắm chứ.

Có lẽ, Úc Tử Duyệt này yêu con trai bà thật lòng......

Không biết từ lúc nào Lăng Bắc Hàn đã đi ra ngoài, anh giơ chiếc túi đựng câu đối xuân lên, kéo Úc Tử Duyệt đi đến nhà cũ, trước khi đi còn lên tiếng chào bà nội.

“Về sớm nhé!” Bà cụ nhìn bóng lưng của hai người, hô lớn.

“Bà nội, chúng con biết rồi!” Trước khi lên xe, Úc Tử Duyệt còn cười hô lớn với bà cụ.

Tiếu Dĩnh cùng bà cụ đưa mắt nhìn xe của hai người rời đi. Bà cụ ho khan một tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tiếu Dĩnh “Con cũng không cần quan tâm đến hai đứa nhỏ nữa. Ai cũng nhận ra được A Hàn yêu Duyệt Duyệt thế nào. Nếu con có thời gian thì để tâm đến chuyện của hai vợ chồng mình đi! Đừng bêu gương xấu cho các con!” Bà cụ nghiêm nghị nói xong, chống gậy đi vào trong nhà.

Tiếu Dĩnh nhìn theo bóng lưng bà cụ, khóe miệng nở nụ cười như tự giễu lại như bất đắc dĩ.

Chấp hành nghiêm chỉnh lời kêu gọi sống cần kiệm, tránh phô trương lãng phí, bữa cơm tất nhiên năm nay của nhà họ Lăng không tổ chức ở khách sạn, mà bày một bàn ở nhà, tập trung hết con cháu của bà nội tới, bốn người nhà Lăng Chí Tiêu, bốn người nhà Lăng Chí Hồng, bốn người nhà Lăng Chí Viễn, trong đó con trưởng Lăng Chí Viễn là Lăng Bắc Triệt, anh trai Lăng Bắc Sam, một năm trước bị bị điều đến Châu Phi làm lính của UN (lực lượng bảo an LHQ), cho nên lễ mừng năm mới năm nay không thể về được.

Tổng cộng 11 miệng ăn, vừa đúng một bàn.

Úc Tử Duyệt muốn vào bếp giúp một tay lại bị dì Vương đuổi ra ngoài: “Hôm nay có mời đầu bếp tới rồi, có dì giúp đỡ là được rồi, con ra ngoài với A Hàn đi! Khó có dịp nó ở nhà vào năm mới”.

Tên lính thối này, lễ mừng năm mới cũng không chịu về nhà! Nghe dì Vương nói, Úc Tử Duyệt mắng thầm trong lòng. Trong phòng khách, anh đang khênh một chiếc bàn gỗ lim tới đặt cạnh chiếc bàn bát tiên ( bàn bát tiên: là bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người), Úc Tử Duyệt hiểu chuyện chạy lại bê ghế giúp anh.

“Không phải anh từng nói, không có anh trong doanh trại, lính của anh sẽ rất nhớ nhà sao? Năm nay không nhớ nữa à?” Úc Tử Duyệt chua xót nói, anh nói thế chỉ là cái cớ để không trở về nhà vào năm mới mà thôi.

Lăng Bắc Hàn đang trải khăn trải bàn liền nghe thấy tiếng nói đầy ghen tuông của cô, lại nhìn thấy dáng vẻ đắc ý bắt được nhược điểm của anh của cô, Lăng Bắc Hàn không chút thay đổi sắc mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô cưng chiều nói:

“Anh chỉ biết, nếu lễ mừng năm mới mà anh không về nhà, chỉ sợ có người lại nhớ anh thôi!” Anh trầm giọng, miệng cứng ngắc nói, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.

Úc Tử Duyệt ngẩn người một lúc mới có phản ứng “Người nào? Ai thèm nhớ anh chứ!” Cô đỏ mặt phản bác, mất tự nhiên cúi đầu, bày chén dĩa ra.

“Ồ… Anh cũng đâu có nói là em......” Lăng Bắc Hàn đến gần cô, đưa tay ôm chặt lấy eo cô, không đứng đắn nói.

“Anh......” Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của Lăng Bắc Hàn, thở phì phì nói. Lúc này, vừa đúng lúc Tiếu Dĩnh từ trên lầu đi xuống, nhìn vẻ mặt tươi cười thân thiết của con trai bà đến ngơ ngẩn.

“Mẹ......” Thấy mẹ chồng đi xuống, Úc Tử Duyệt vội vàng đẩy Lăng Bắc Hàn ra, cười gọi. Tiếu Dĩnh gật đầu một cái, “Mẹ, cha vẫn chưa về ạ?” Úc Tử Duyệt thấy trời đã tối, mà bố chồng cô vẫn chưa về, thắc mắc hỏi.

Đây cũng là chuyện Lăng Bắc Hàn đang quan tâm, anh quay đầu nhìn mẹ mình lại thấy sắc mặt bà chuyển thành tái nhợt. Anh khẽ cau mày, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiếu Dĩnh.

“Ừ, lát nữa sẽ về......” Tiếu Dĩnh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, lạnh nhạt nói, ngay sau đó liền đi vào trong bếp.

Úc Tử Duyệt suy nghĩ đơn giản nên cũng không nghĩ nhiều nữa, nhưng sắc mặt của Lăng Bắc Hàn lại chợt trầm xuống. Ngay sau đó Úc Tử Duyệt thấy anh đi ra ngoài sân gọi điện thoại.

Đêm giao thừa 30 Tết, tiếng pháo nổ vang quanh khu quân đội, vô cùng náo nhiệt. Bảy giờ tối, người trong ba gia đình hầu như đều đã đến đông đủ. Bà cụ mặc chiếc áo sườn xám màu mận chín, ngồi lên ghế chủ tọa, tinh thần dường như rất phấn chấn, nhưng sắc mặt lại có chút khó coi, có vẻ như đang hờn dỗi.

“Mẹ à, có người khiến mẹ bực mình ạ?” Lăng Chí Hồng ngồi xuống cạnh bà cụ, cười nói.

Bà cụ trợn mắt nhìn Lăng Chí Tiêu ( Lăng Chí Tiêu chưa về mà???), lại không vui nhìn về chiếc ghế trống bên cạnh Lục Khải Lâm, “Tên nhóc Lăng Bắc Hàn (em nghĩ bà cụ đang mắng Lăng Bắc Diệp chứ ạ??)! Chỉ mới là một đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự mà còn bận rộn hơn cả lính? Còn có tên nhóc Lăng Bắc Triệt khốn kiếp kia nữa, đi ra nước ngoài đã hơn một năm rồi, mà còn chưa gọi về cho bà nội nó được hai cuộc điện thoại!” Bà cụ cũng là người thẳng tính, đang cảm thấy bực bội trong lòng, lại nghe con trai thứ hai hỏi như vậy, gõ gõ gậy, thở phì phì nói.

Hóa ra là bà đang giận hai đứa cháu trai không về nhà ăn Tết với bà.

Mọi người cười cười. Sắc mặt của Lục Khải Lâm trở nên trắng bệch “Bà nội, anh Bắc Diệp đang bận phá án!” Lục Khải Lâm thấy bà nội trách chống mình liền nhỏ giọng giải thích.

“Con không cần giải thích! Bận phá án, bận phá án! Bà thấy cả Thủ đô này chỉ còn mình nó làm cảnh sát thôi! Nó chính là không muốn về nhìn mặt bà thì có!” Bà cụ gõ gõ gậy, tức giận nói.

“Người nào không muốn nhìn thấy bà ạ?” Lời của bà cụ vừa dứt thì tiếng nói lười biếng của Lăng Bắc Diệp chợt truyền từ ngoài cửa vào. Liền sau đó thấy Lăng Bắc Diệp mặc áo khoác cảnh phục màu đen, hiên ngang đi vào, ngoài miệng là nụ cười ngả ngớn.

Bàn tay cầm cốc trà của Lục Khải Lâm thoáng run lên.

“Ơ, cháu bận đi phá án mà trở về nhanh thế sao?” Bà cụ sao lại không biết vừa rồi là Lục Khải Lâm nói dối đỡ cho Lăng Bắc Diệp, liền bóc trần lời nói dối của cô. Sắc mặt Lục Khải Lâm càng trắng bệch, nhưng chỉ thoáng qua thôi. Bả vai cô đột nhiên được người ôm lấy, hơi thở quen thuộc của Lăng Bắc Diệp liền bao bọc lấy cô khiến cho trái tim cô chợt nhảy lên.

“Đúng là cháu phải đi phá án! Nhưng có vụ án nào lại quan trọng hơn được việc về nhà chúc Tết, nhận bao lì xì của bà được chứ?” Lăng Bắc Diệp một tay vòng qua vai Lục Khải Lâm, một tay cầm ly trà lên, khua môi múa mép nói với bà cụ.

“Hừ! Ba năm không chịu sinh một thằng chắt trai để thỏa nguyện vọng của bà!” Bà cụ nhìn anh chằm chằm, hừ lạnh, giễu cợt nói.

Lời của bà cụ vừa thốt ra khiến cho không riêng gì gia đình Lăng Chí Hồng, mà sắc mặt của cả những người trong hai gia đình còn lại cũng chợt ảm đạm, có chút xấu hổ.

Bả vai đột nhiên đau khiến cho Lục Khải Lâm khẽ cau mày. Tất nhiên cô được ý của bà nội, cũng cảm thấy được Lăng Bắc Diệp đang tức giận, tim lại đập nhanh hơn.

“Bây giờ bà chỉ biết trông cậy vào Bắc Hàn thôi......” Bà cụ lại ý tứ nói, tầm mắt chuyển sang phía đôi vợ chồng son Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ bừng. Cô quay đầu liếc nhìn Lăng Bắc Hàn, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như trước.

“Bà nội cố chờ đi!” Lăng Bắc Hàn thản nhiên mở miệng nói. Nghe kỹ ai cũng có thể nhận ra được ý của anh. Bà cụ đành phải kết thúc đề tài không thú vị này.

“Tên nhóc khốn kiếp chưa đến thì chưa đến! Cũng đều vì công việc thôi! Còn lão khốn kiếp kia sao còn chưa về?” Bà cụ nhìn thấy chỗ trống còn lại bên cạnh Tiếu Dĩnh liền đập bàn, tức giận nói.

Bà cụ đột nhiên tức giận khiến cho những người khác đều giật mình.

“Mẹ à, anh ấy đang trên đường về.” Tiếu Dĩnh mở miệng, tự nhiên nói.

“Đúng là cha con đang trên đường về.” Lúc này, Lăng Bắc Hàn cũng mở miệng giải thích.

“Các người không ai khiến tôi cảm thấy bớt lo lắng được! Sắp sang năm mới rồi cũng không khiến tôi được vui vẻ! Còn Bắc Sam nữa, cháu tìm chồng thế nào rồi?” Bà cụ dường như muốn hỏi chuyện đến từng người một, lúc này đã lại đến phiên Lăng Bắc Sam mới vừa từ hôn với Lục Khải Chính rồi.

Lăng Bắc Sam nãy giờ vẫn đang uống trà không ngừng rốt cuộc cũng phải trả lời, “Bà nội, bà đang lo lắng không ai chịu lấy cháu gái bà ạ?” Hôm nay Lăng Bắc Sam vẫn buộc tóc đuôi ngựa cao đến đỉnh đầu, mặc một bộ vest màu trắng viền đen, rất có phong thái Ngự Nữ, nhìn bà cụ, mặt không chút sợ hãi, ngược lại còn đùa giỡn hỏi lại.

“Lo lắng? Bà già tôi đây còn không lo lắng được sao ! Các người còn chưa thành gia lập nghiệp thì tôi xuống đất cũng không có mặt mũi nào nhìn ông các người!” Vẻ mặt bà cụ tức giận, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ý chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn), nói.

“Mẹ à! Con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện sinh chắt trai ẹ cũng chỉ là việc sớm muộn thôi. Hơn nữa, các cháu nhà ta đều không phải là phường vô học, ăn chơi trác táng gì, cha ở dưới cửu tuyền khen mẹ còn không hết ý chứ!” Người con dâu thứ ba của bà lúc này liền lên tiếng trấn an.

Những lời bà nói không hề sai. Mặc dù Lăng Bắc Hàn đã là đời thứ bốn của gia tộc họ Lăng, nhưng con cháu họ Lăng vẫn không hề thua kém người khác! Mười năm trước, Lăng Bắc Hàn rời nhà, dựa vào năng lực của chính mình để trở thành một trung tá tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn; Lăng Bắc Diệp sau khi vào đội cảnh sát hình sự, cũng hoàn toàn dựa vào bản thân để cố gắng, trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự; còn có Lăng Bắc Triệt cũng đang không ngại gian khổ làm việc cho UN (lực lượng bảo an LHQ) ở Châu Phi; cháu gái duy nhất của bà cụ, Lăng Bắc Sam cũng học thành trở về......

“Các người chính là vì sự nghiệp mà quên mất gia đình. Ai...... đây là phúc của nhà họ Lăng, nhưng cũng chính là nỗi buồn......” Có lẽ càng lớn tuổi, bà cụ lại càng suy nghĩ nhiều, giống như chuyện bà lo lắng huyết thống nhà họ Lăng không còn tình thân nữa, cho nên, đây chính là nỗi buồn!

Úc Tử Duyệt còn ít tuổi, không hiểu được ý của bà cụ, cô cầm lấy bàn tay bên dưới bàn của Lăng Bắc Hàn, khẽ lay lay, không chịu buông ra. Mười phút sau, Lăng Chí Tiêu mặc quân phục trên người rốt cuộc cũng về đến.

Cùng với tiếng pháo không ngừng nổ vang bên ngoài nhà, cả đại gia đình vui vẻ hòa thuận ăn cơm tất niên. Lăng Bắc Diệp chính là người nói nhiều nhất, duy trì bầu không khí, còn Lục Khải Lâm ngồi bên cạnh anh lại như một khối băng lạnh lẽo!

Úc Tử Duyệt đã có kinh nghiệm, nói chuyện rất ít, người khác hỏi, cô mới mở miệng trả lời. Cô yên lặng bóc vỏ tôm cho Lăng Bắc Hàn, nghe mọi người hàn huyên, cũng uống một chút rượu.

Bữa cơm tất niên kéo dài suốt hai giờ, sau khi mọi người phát xong bao lì xì liền đều trở về nhà. Bây giờ chỉ còn hai vợ chồng Lăng Bắc Hàn cùng với hai vợ chồng Lăng Bắc Diệp đang đứng ở cửa, chuẩn bị lên xe của mình.

“Ở đội cảnh sát còn có việc......” Lăng Bắc Diệp lên chiếc xe Jeep của mình, lạnh nhạt mở miệng. Lời nói của anh vừa dứt, Lục Khải Lâm liền mở cửa xe, bước xuống, bởi vì vừa rồi cô có uống rượu, thân thể có chút không vững, suýt chút nữa thì bị ngã.

Lăng Bắc Diệp kinh ngạc nhìn cô, trái tim co rút.

Tiếng còi xe Hummer chợt vang lên, Lăng Bắc Hàn mở kính xe, nhìn chằm chằm Lăng Bắc Diệp, “Khải Lâm xuống xe làm gì?”.

“Anh cả, ở đội cảnh sát có việc, hai người đưa cô ấy về giúp em!” Lăng Bắc Diệp mở miệng nói.

“Không cần! Em tự bắt xe về được rồi!” Dưới ánh đèn đường, Lục Khải Lâm cười nhạt nói, sau đó chạy ra ngoài đường.

Lúc này, Úc Tử Duyệt phản ứng nhanh nhẹn, nhảy xuống xe, kéo Lục Khải Lâm lại, “Trễ như thế này, lại là giao thừa, làm gì có xe !” Úc Tử Duyệt nói, trong lòng hơi giận Lăng Bắc Diệp, cũng cảm thấy vợ chồng bọn họ thật là rất kì quái!

“Khải Lâm, lên xe đi!” Lăng Bắc Hàn cũng trầm giọng mở miệng, Lăng Bắc Diệp đã đánh xe Jeep rời đi, Lục Khải Lâm không còn cách nào khác đành theo Úc Tử Duyệt lên xe.

“Chúng mình đến bờ sông bắn pháo hoa à?” Ngồi trên xe, Úc Tử Duyệt ngọt ngào hỏi, lúc nãy nhìn thấy trong cốp xe của anh có rất nhiều pháo hoa, cô đã hỏi Lăng Bắc Hàn.

“Ừ !” Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt trả lời, nhìn dáng vẻ vui mừng của Úc Tử Duyệt, tâm tình của anh cũng rất tốt.

Lục Khải Lâm cười cười, cảm thấy hai người bọn họ thật ân ái, trong đầu cũng không khỏi nhớ lại bộ dạng lúc còn bé thường đi theo đám người Lăng Bắc Diệp bắn pháo hoa......

Sau khi chở Lục Khải Lâm về đến cửa nhà cô, Lăng Bắc Hàn liền cùng với Úc Tử Duyệt chạy thẳng tới bờ sông.

“Mặc áo khoác của anh vào!” Lăng Bắc Hàn cởi áo khoác của mình đưa cho Úc Tử Duyệt, còn anh mặc quân phục, lấy pháo hoa từ trong cốp xe đặt bên bờ sông.

“Bắc Hàn! Chúng mình đốt lửa ở đây sẽ không bị bắt chứ? Làm ô nhiễm môi trường đó nha!” Gió ở bờ sông rất lớn khiến cô phải hét to.

“Vậy lát nữa em đừng có nghịch!” Lăng Bắc Hàn cũng lớn tiếng hét lại, anh đặt từng hộp pháo xuống bờ sông. Bờ sông này là nơi hoang vắng, sẽ không làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của dân chúng. Mà một chút khói lửa đối với vùng nước mênh mông này cũng không tính là gì.

“Đừng mà! Em cũng muốn chơi! Rất nhiều năm rồi em chưa được chơi thế này!” Úc Tử Duyệt chạy đến bên cạnh anh, lớn tiếng nói, giúp anh mang pháo ra, vui vẻ như đứa bé.

“Mau chạy đến chỗ xe đi, anh chuẩn bị đốt ngòi nổ rồi!” Lăng Bắc Hàn ười ống pháo dùng chung một dây nổ, sau khi đặt tất cả ống pháo vào vị trí cố định, anh liền đuổi Úc Tử Duyệt đi.

Nói xong, anh đốt một điếu thuốc lá, “Vâng!” Úc Tử Duyệt ngoan ngoãn trả lời, rồi chạy về phía chiếc xe Hummer, đồng thời cũng đốt mấy cây pháo bông, cầm trong tay vui vẻ chạy đi.

“Ầm......”

“Wow......”

Một tiếng pháo nổ vang lên điếc tai, Úc Tử Duyệt nhìn thấy một ánh lửa phóng thẳng lên trời, sau đó nổ tung thành một bó hoa lớn rực rỡ, cô nín thở hét lên, lúc này Lăng Bắc Hàn đang chạy lại phía cô.

“Thật là đẹp!......Bắc Hàn!” Úc Tử Duyệt cũng chạy tới chỗ Lăng Bắc Hàn, nhào vào trong ngực anh, xoay người, chỉ lên ánh sáng trên bầu trời, hét lên.

Lăng Bắc Hàn vuốt ve đầu của cô, kéo cô ngồi xuống đê, ôm cô vào lòng, cùng cô nhìn lên bầu trời tràn ngập ánh lửa.

Mùi thuốc súng xông thẳng vào mũi lại khiến Úc Tử Duyệt cảm thấy thật hạnh phúc. Trong tích tắc pháo hoa nổ bung, cô đều quay đầu, trong ánh lửa sáng ngời, cô nhìn gương mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn, mỗi lần như vậy, đều khiến chô trái tim cô đập rộn rã.

Lồng ngực của anh như trở thành vật sở hữu của cô vậy. Giờ phút này, cô cảm thấy rất cảm động, rất hạnh phúc, cũng rất thật. Cảm giác như toàn thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng lại giống như đang có cả thế giới.

Úc Tử Duyệt bỗng nhiên nhận ra thì ra cô đã yêu anh sâu đậm đến vậy!

“Ầm......”

Ánh sáng đủ màu sắc nổ bùng rực rỡ trên bầu trời, từng chùm sáng rủ xuống giống như liễu rủ, chiếu sáng khắp mặt sông đang gợn sóng lăn tăn, cũng chiếu sáng khuôn mặt của cả hai người. Úc Tử Duyệt không cách nào áp chế sự xúc động đang dâng lên trong lòng. Cô quay đầu, chủ động mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền biến bị động thành chủ động, giữ chặt gáy cô, càng hôn sâu hơn. Môi lưỡi hai người chơi đùa, trêu chọc cuốn lấy nhau......

Úc Tử Duyệt mạnh mẽ hôn anh, giống như đêm đó, muốn chiếm lấy toàn bộ trái tim anh!

Bàn tay to lớn của Lăng Bắc Hàn mãnh liệt chống đỡ phía sau lưng của cô, dùng sức ép thân thể của cô dán chặt vào người mình, dường như muốn hòa thân thể cô vào thân thể mình vậy. Giờ phút này, trái tim anh cũng rung động mãnh liệt!

Yêu.

Từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

Anh buông cô ra, ánh mắt dịu dàng nhìn cô đang thở dốc trước mặt, cảm thấy rất khó mở miệng nói.

Anh yêu cô!

Nếu như không phải là yêu thì gọi là gì?

Anh dường như không thể tin được trong thời gian ngắn như vậy anh lại có thể yêu một người.......Anh từng cho rằng mình sẽ không thể yêu được nữa......

Ống pháo cuối cùng được đốt lên, ánh sáng đỏ rực nở bung. Lần này, đổi lại là Lăng Bắc Hàn hung hăng chiếm lấy môi cô. Hai người, trong lòng đều mang theo tình yêu, hôn nhau, không cần nói cũng biết, dùng hành động để biểu đạt tình cảm tràn dâng trong lòng.

Sau khi nụ hôn đến mụ mị kết thúc, hai người đều thở hồng hộc, Lăng Bắc Hàn ôm cô lên xe. Khóe mắt chợt nhìn thấy ánh sáng màu xanh lam chói mắt, anh liền đề cao cảnh giác.

Không biến sắc đặt Úc Tử Duyệt ngồi xuống ghế phụ, anh ra phía sau cốp, tìm ống nhòm quân dụng bằng hồng ngoại, quan sát......

Là một chiếc xe Lamborghini màu xanh lam, Lăng Bắc Hàn cười lạnh, anh đương nhiên biết là ai!

“Bắc Hàn! Anh đang làm gì vậy?” Úc Tử Duyệt một hồi lâu thấy Lăng Bắc Hàn không lên xe, liền la lớn.

“Lấy đồ!” Anh trầm giọng nói, từ trong cốp xe lấy ra một vật nặng, trong bóng tối, không thể thấy rõ đó là vật gì. Chỉ chốc lát sau, anh lên xe, sau đó liền đặt vật gì đó lên trên đùi Úc Tử Duyệt.

“Đây là cái gì?” Úc Tử Duyệt thắc mắc, Lăng Bắc Hàn bật chiếc đèn nhỏ trong xe lên.

Một mô hình bằng vỏ đạn màu đồng, rất dễ thương tinh xảo, có cửa sổ, có cửa ra vào, còn có ống khói, cả căn nhà hiện lên trước mắt cô.

Giây phút ấy, Úc Tử Duyệt chợt ngây người, Lăng Bắc Hàn không nhìn cô, khởi động động cơ, lái xe đi.

Sau khi chiếc Hummer chạy đi, chiếc xe Lamborghini màu xanh lam cũng liền chạy ra......

“Cái này......” Úc Tử Duyệt còn sững sờ, nhìn căn nhà làm bằng vỏ đạn, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh chiếc chuông gió làm bằng vỏ đạn của Hạ Tĩnh Sơ......

Anh có ý gì? Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Lăng Bắc Hàn, lòng Úc Tử Duyệt tràn đầy nghi ngờ, mũi cay xè, cổ họng cũng nghẹn ngào.

“Không thích sao?” Anh quay đầu nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, tim đập mạnh, anh sợ cô không thích! Căn nhà nhỏ này là do anh nhặt vỏ đạn từ bãi tập về, đêm nào cũng cẩn thận ghép thành.

Tối hôm qua lúc trở về doanh trại anh liền vội vàng làm cho xong phần nóc nhà! Một nguyên nhân anh trở về doanh trại cũng là vì muốn lấy nó để làm quà năm mới tặng cho cô.

Kể từ lúc cô tặng cho anh chiếc khăn đan, anh đã hiểu được, cô vẫn luôn để tâm đến quá khứ của anh và Hạ Tĩnh Sơ.

Nhưng anh không muốn tặng lại cho cô thứ giống với của Hạ Tĩnh Sơ, bởi vì cô và Hạ Tĩnh Sơ không giống nhau.

“Hả?”

“Quà năm mới tặng cho em đó!” Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ ngơ ngác của cô, giận dữ nói, bàn tay vuốt vuốt đầu nhỏ của cô. Nếu cô dám nói không thích, để xem anh có vứt cô xuống sông làm mồi cho cá không!

Quay đầu nhìn về phía trước xe, Lăng Bắc Hàn nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.

Úc Tử Duyệt cúi thấp đầu, nhìn căn nhà nhỏ đặt trên đùi mình, tim đập loạn nhịp. Lúc trước nhìn thấy chiếc chuông gió bằng vỏ đạn của Hạ Tĩnh Sơ, cô đã rất ghen tỵ, còn cố tỏ ra kiêu ngạo nói rằng thứ đó không hiếm lạ.

Nhưng mà giờ phút này, cô lại rất cảm động, cảm động đến mức không biết lên nói gì nữa!

“Không thích thì đem vứt đi!” Lăng Bắc Hàn không đợi được câu trả lời của cô, vươn tay định lấy lại căn nhà nhỏ kia.

“Đừng!” Úc Tử Duyệt vội vàng bắt lấy cổ tay của anh, nói.

“Em rất thích!” Úc Tử Duyệt dùng giọng đương nhiên nói, Lăng Bắc Hàn quay đầu, sắc mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại đang vui mừng!

“Thích thì giữ gìn cẩn thận!” Anh không nói những lời ngọt ngào, cũng không cần nói rõ ràng rằng căn nhà này chính là căn nhà của anh và cô, nói với cô, quá khứ phong hoa tuyết nguyệt của anh và Hạ Tĩnh Sơ đã trở thành một giấc mộng, anh và cô hiện tại mới là chân thực!

“Thô lỗ quá! Không có chút tình cảm nào hết!” Úc Tử Duyệt nhìn anh, dáng vẻ bá đạo lạnh lùng, tức giận nói.

“Thế nào gọi là không có chút tình cảm nào hả?” Lăng Bắc Hàn nhìn phía trước xe, liền quay sang nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.

“Anh tự mình tìm hiểu đi!” Úc Tử Duyệt thở phì phì nói, hai mắt chăm chú nhìn căn nhà nhỏ, nghĩ thầm, tên lính thối này cũng thật khéo tay! Anh đúng là người đàn ông không gì không làm được!

Chuông điện thoại của Lăng Bắc Hàn đột nhiên vang lên: “Cái gì?”

Úc Tử Duyệt bị anh giọng nói kinh ngạc của anh làm cho hoảng sợ. “Sao thế?” Anh vừa cúp điện thoại, cô liền vội vàng hỏi.

“Lục Khải Lâm đã xảy ra chuyện.” Lăng Bắc Hàn cũng khôi phục lại sự bình tĩnh, cau mày nói.

“Khải Lâm sao? Không phải cô ấy đã về nhà rồi sao?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi.

Thì ra là Lục Khải Lâm không hề về nhà, vì tâm tình không tốt, nên cô tản bộ đi lòng vòng bên ngoài, không ngờ lại gặp được phải du côn, suýt chút nữa đã bị bạo hành, may mắn được đội tuần tra của Lăng Bắc Diệp cứu.

Khi bọn họ chạy tới bệnh viện thì Lục Khải Lâm đã được uống thuốc an thần, ngủ thiếp đi, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp đang đau khổ canh giữ ở bên giường, một cái tay nắm chặt bàn tay của Lục Khải Lâm.

“Có thời gian hãy ở bên cô ấy!” Lúc sắp về, Lăng Bắc Hàn còn nhắc nhở Lăng Bắc Diệp. Anh không hề nhìn thấy bóng dáng của Lục Khải Chính.

Lúc Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt ra khỏi bệnh viện, trở về chung cư thì đã là mười hai giờ. Úc Tử Duyệt vừa định nói chúc mừng năm mới với Lăng Bắc Hàn thì anh đột nhiên thắng xe gấp.

“A......” Anh đèn chói mắt khiến Úc Tử Duyệt theo bản năng che mắt lại, hét lên một tiếng.

“Ai vậy?” Hình như có ai đó đang chặn trước xe hai người, Úc Tử Duyệt tức giận nói, trước mặt loáng thoáng hiện ra khuôn mặt của Lệ Mộ Phàm! Lăng Bắc Hàn liền xuống xe, cô cũng vội vàng nhảy xuống theo.

Quả nhiên là Lệ Mộ Phàm, anh đang gục xuống chiếc xe thể thao mở lớn đèn của mình!

“Lệ Mộ Phàm! Cậu lại bị thần kinh gì vậy?” Tinh thần vui vẻ của cô cũng bị anh làm cho tiêu tan hết rồi, Úc Tử Duyệt tức giận nói. Anh đến gần cô, mùi rượu nồng nặc liền xông tới, Lăng Bắc Hàn tiến lên, kéo Úc Tử Duyệt vào trong lồng ngực.

“Úc Tử Duyệt, năm mới vui vẻ!” Lệ Mộ Phàm say khướt nói. Trong giọng nói lộ ra vẻ bi thương và cô đơn! Anh vừa nhìn thấy hai người họ trong ánh pháo hoa bên bờ sông vô cùng hạnh phúc vui vẻ! Nhưng những thứ đó lại không giành cho anh!

“Lệ Mộ Phàm! Cậu lại uống say sao?” Úc Tử Duyệt chưa quên chuyện lần trước anh bị tai nạn, tức giận mở miệng trách cứ. Lăng Bắc Hàn nghe thấy những lời này liền cảm thấy cô vẫn còn quan tâm đến Lệ Mộ Phàm.

“Cậu vẫn còn quan tâm đến mình sao?” Lệ Mộ Phàm sợ hãi hỏi lại cô, cô vẫn còn quan tâm anh mà, đúng không?
Bình Luận (0)
Comment