Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 151

Cô không tức giận, cũng không có nghĩa là anh không tức giận, Lăng Bắc Hàn cảm thấy mình nên dạy cho cô một bài học! Anh vô cùng để ý những người đàn ông khác nhìn cô lâu một chút, huông chi, cô dám chủ động trở thành tiêu điểm trong mắt những người đàn ông kia!

Nhưng anh cũng thừa nhận, cô khiến anh điên cuồng, có bản lĩnh khiến nhiệt huyết toàn thân anh sôi trào.

Đứng ở cửa phòng một lúc vẫn không thấy anh trả lời, Úc Tử Duyệt tức giận rời đi. Đợi anh trong phòng ngủ rất lâu rồi mà anh vẫn chưa về phòng, trong lòng cô lo lắng, chỉ sợ anh giận cô thật! Mặc dù lần này anh không kích động như lần trước, nhưng cũng đừng lạnh lùng như vậy có được không?

Úc Tử Duyệt nghĩ vậy, nhảy xuống giường, thần thần bí bí chạy đến tủ treo quần áo, sau khi mặc quần áo tử tế xong mới tới thư phòng.

“Ông xã, anh vẫn chưa đi ngủ sao?” Úc Tử Duyệt cũng buồn nôn bởi chính giọng nói nũng nịu của mình, gõ cửa hỏi.

Vừa nghe thấy tiếng “Ông xã” ỏn ẻn, Lăng Bắc Hàn thiếu chút nữa lao ra khỏi phòng! Nhưng lý trí nói cho anh biết, cần phải lạnh lùng hơn! Nếu không cho cô chút mặt mũi, cô sẽ lại có gan khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng của anh lần thứ hai!

Nhưng mà biểu hiện lần này của cô không tệ, tư tưởng giác ngộ không ít, còn biết chủ động lấy lòng anh! Điểm này làm Lăng Bắc Hàn mỉm cười.

“Em ngủ đi!” Lăng Bắc Hàn hạ thấp giọng nói.

Vừa nói xong tay cầm cửa đã bị mở ra, Úc Tử Duyệt đẩy cửa vào. Thấy Lăng Bắc Hàn chỉ ngồi trên ghế salong, không làm gì cả! Lính thối biến thái! Còn nói bận cái gì? Bận ngồi yên sao? Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn cười dịu dàng.

Lăng Bắc Hàn cũng không ngạc nhiên khi cô đẩy cửa vào, nhưng lại bị bộ trang phục trên người cô làm cho kinh hãi!

Nhìn xem cô mặc cái gì kia? Trên đầu là một đôi tai thỏ, trên người là một chiếc áo ngắn đỏ chót kèm áo khoác lông, hai chân thon dài đi một tôi tất chân màu đen khêu gợi, chân mang một đôi ủng da trắng tinh.

Úc Tử Duyệt thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh, khóe miệng hả hê khẽ cong lên, chầm chậm đi tới trước mặt anh, chủ động ngã vào trong ngực anh, Lăng Bắc Hàn sợ cô ngã, theo bản năng đưa tay ôm lấy cô, chỉ thấy hai cánh tay của cô quấn lấy cổ anh.

“Ông xã......” mang theo âm thanh nũng nịu, tiếng thứ nhất cất lên, gọi một chữ ông, sau đó tiếng “xã” thứ hai kéo dài một hơi. Úc Tử Duyệt nằm trong ngực anh, vẻ mặt kiều mỵ nhìn anh.

Một tiếng “Ông xã” này làm cho xương cốt Lăng Bắc Hàn mềm nhũn, khoái chí, “Có chuyện gì?” anh vẫn làm mặt lạnh nhìn cô chằm chằm, nghiêm nghị hỏi, trên mặt vẫn mang theo vẻ không vui, dường như muốn cô chủ động thừa nhận sai lầm.

“Ông xã.......Em sai rồi! Bỏ qua cho em được không?” Úc Tử Duyệt uốn éo trong lòng anh, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên làm nũng với anh, cố tình ưỡn cao ngực, áp bộ ngực mềm mại của mình cọ xát ngực anh.

Lăng Bắc Hàn sao có thể không cảm nhận được cô đang trêu chọc, yết hầu không tự chủ được run rẩy, im lặng nuốt nước bọt, “Sao thế nào? Nói nghe một chút!” anh nghiêm mặt, hai mắt phóng hỏa khóa chặt cô, nhỏ giọng hỏi.

Lính thối? Anh có lỗi trước còn gì? Trong lòng Úc Tử Duyệt uất hận nghĩ, mặt ngoài lại giả vờ ra vẻ uất ức, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn anh, “Em không nên đến sàn nhảy khiêu vũ....” cô cúi mắt ủy khuất nói.

“Lần thứ mấy rồi hả ?” Lăng Bắc Hàn nhìn dáng vẻ nhận sai của cô, trong lòng cũng mềm đi một chút, anh nhìn cô, giọng nói chậm rãi, nâng cằm cô nhìn cô, hỏi.

Úc Tử Duyệt khéo léo nhìn anh, giơ ngón tay út lên, khoa chân múa tay nói “Hai!” Lăng Bắc Hàn, hai cái khỉ gió nhà anh! Chờ xem tôi khiến anh lửa dục đốt người tắm nước lạnh đây! Úc Tử Duyệt trong lòng nghĩ như vậy.

Không tệ, cô còn biết đây là lần thứ hai phạm sai lầm.

“Anh biết rồi, em đi ngủ trước đi, hiện giờ muộn rồi, anh ngủ phòng khách.” Lăng Bắc Hàn vẫn không nể mặt lạnh lùng nhìn cô nói.

“Vì.......Ông xã, tại sao vậy? Anh vẫn không chịu bỏ qua cho em sao? Em đảm bảo sau này sẽ không khiêu vũ nữa, không, sau này em sẽ không nhảy nữa!” Úc Tử Duyệt tức giận muốn giậm chân tại chỗ, chỉ thẳng vào mặt anh, những vẫn kiềm chế được, làm nũng với anh.

“Em nói gì?” Vẫn còn muốn nhảy? Lăng Bắc Hàn cao giọng nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm!

“Không, ông xã, anh đừng tức giận nữa được không? Em nói là, sau này... sau này em sẽ chỉ nhảy ột mình anh xem.....” khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt đỏ bừng, cúi đầu thẹn thùng nói.

Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhìn cô, nhìn dáng vẻ xinh đẹp thay cơm của cô, nhìn cô co rúc trong người lại kích động!

“Nhớ kỹ lời em nói!” anh mặt lạnh nói với cô, Úc Tử Duyệt lập tức ngẩng đầu, nặng nề gật đầu với anh một cái, sau đó đứng lên, “Ông xã, em.... bây giờ em nhảy cho em xem, có được không?” Úc Tử Duyệt đứng trước mặt anh, nhìn anh kiều mị nói.

Lăng Bắc Hàn đôi mắt sâu thẳm khóa trên người cô, cảm thấy có gì đó không đúng, cô trở nên ngoan hiền như vậy từ lúc nào?

“Không còn sớm nữa, đi ngủ đi!” Lăng Bắc Hàn đứng lên muốn đi, Úc Tử Duyệt lại nhanh hơn anh một bước, một tay đè anh xuống, sau đó lớn mật trực tiếp dang chân trên người anh, “Ông xã, đừng ghét bỏ em, người ta nhảy cho anh xem á!” Úc Tử Duyệt hai tay nâng mặt anh, nhìn anh nói từng câu từng chữ, giọng nũng nịu, sau đó trong lúc Lăng Bắc Hàn còn đang trợn mắt há mồm, cô lại bò từ trên người anh xuống, lại bò lên bàn trà trong phòng cao gần một mét.

Vật nhỏ này, muốn làm gì đây?

Trên chân cô là đôi giày cao gót, lúc này đúng trên bàn trà, áo khoác ngoài dọc theo bắp đùi cô, Lăng Bắc Hàn ngồi trên ghế sa lon, ở góc độ này, có thể nhìn rõ bên trong vạt áo khoác của Úc Tử Duyệt cảnh tượng mê người......

“Ông xã, bật nhạc giúp người ta đi, cám ơn!” Úc Tử Duyệt đứng trên bàn trà, thân thể nghiêng về phía trước, cổ nghiêng về phía trước, cằm nâng lên, nói với Lăng Bắc Hàn, rồi sau đó hôn gió với anh một cái.

Lăng Bắc Hàn không tự nhiên nuốt nước miếng, biết rõ cô đang dẫn dụ anh, nhưng không lập tức kéo cô về phòng, giống như mong đợi màn nhảy múa của cô, anh đứng dậy, bật CD trong góc.

Một bản tình ca lãng mạn tiếng Anh vang lên, Úc Tử Duyệt không nhớ rõ tên bài hát này, nhưng đúng dịp, cô chính là muốn cảm giác mập mờ như thế này!

“Ông xã, ông xã, tắt bớt hai ngọn đèn trên tường đi, hiện giờ sáng quá, người ta.... ngại....” lúc này Úc Tử Duyệt khoa trương chỉ vào đèn tường trên vách, làm nũng nói với Lăng Bắc Hàn.

Lăng Bắc Hàn trừng mắt nhìn cô một cái, tiểu yêu tinh này!

Tắt hai ngọn đèn trên tường đi, chỉ còn lại một bóng đèn vàng phía trên đỉnh đầu cô đang bật, vừa vặn chiếu đúng lên người cô, xung quanh thư phòng xung quanh u ám. Úc Tử Duyệt cảm giác như giờ phút này cô đang đứng trên sân khấu, mà bên dưới chỉ có một khán giả duy nhất, cũng là người cô quan tâm nhất, Lăng Bắc Hàn.

Giọng nữ khêu gợi vang lên, Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn ngồi xuống ghế salông đối diện, cô khẽ hít một hơi, sau đó đung đưa thân thể, hai tai thỏ trên đầu cũng đung đưa theo, khiến cô trông hết sức đơn thuần, nhưng đôi chân thon dài mang tất đen lại khiến cô hấp dẫn mê người.

Người phụ nữ nhỏ nghiêng nửa người về phía trước, mê PP, đôi tay đặt trước vạt áo khoác, làm động tác điển hình của Marilyn Monroe, cô đứng trên bàn trà, quay 360 độ, vạt áo khoác bị vung lên, lúc cô đưa lưng về phía anh, Lăng Bắc Hàn chỉ thấy viền tơ màu đen ôm lấy cặp mông trăng trẻo hấp dẫn....

“Khụ......” Cảm giác như máu dồn lên não, Lăng Bắc Hàn thấy thật sự vui vẻ không kiềm chế được.....

Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, le lưỡi quyến rũ anh một cái, sau đó đưa tay cởi từng chiếc cúc áo khoác, từng chiếc cúc được cởi ra, da thịt trắng nõn cùng viền tơ từng chút từng chút lộ ra, miệng lưỡi Lăng Bắc Hàn khô khốc nhìn cảnh xuân trước mắt.

Sau khi Úc Tử Duyệt cởi cúc áo khoác xong, chậm rãi kéo xuống hai bên, lộ ra trang phục thiếu nữ thỏ đen tuyền hấp dẫn bên trong....

Lăng Bắc Hàn nhìn cô vừa nhảy múa vừa đùa nghịch áo váy, muốn cởi áo ra, nhưung cô lại không cởi, hận không thể tiến lên lột sạch quần áo trên người cô!

Đúng lúc anh không kiềm chế được muốn đúng dậy thì cô gái gái nhỏ dường như đã canh chuẩn thời gian, chậm rãi bỏ chiếc mũ màu đỏ xuống, lấy dáng vẻ mê người ném xuống bên cạnh.

Mặc dù cách xa một chút nhưng Úc Tử Duyệt có thể rõ ràng cảm thấy Lăng Bắc Hàn đã bị cô hấp dẫn, cô càng ra sức nhảy, uốn éo cái eo thon nhỏ, đung đưa cái mông xinh, thỉnh thoảng nghiêng về phía trước khiến cảnh xuân trong vạt áo hiện ra trước mắt anh, hai tay còn ôm lấy nơi mềm mại, đẩy cao da thịt trắng nõn hiện ra ngoài.....

“Đáng chết!” Lăng Bắc Hàn không bình tĩnh nổi bữa, bước nhanh về phía trước, đi về phía bàn trà.

“Ông xã.......Đừng.......Em còn chưa nhảy xong!” Úc Tử Duyệt cố ra vẻ sợ hãy, nhảy xuống bàn trà, chạy về phía cửa!

“Úc Tử Duyệt! Em đứng lại đó cho anh!” đáng chết! Cô cố tình? Nhìn cửa phòng bị cô đóng lại, Lăng Bắc Hàn hết sức tức giận, mở cửa phòng đuổi theo cô.

Chỉ thấy Úc Tử Duyệt đứng trên ghế sa lon trong phòng khách, đôi tay chống lên cái eo thon nhỏ giống như nữ hoàng trừng mắt nhìn anh.

“Lăng Bắc Hàn! Anh đừng tới đây!” Úc Tử Duyệt hét lớn, giọng nói mang theo vẻ tức giận.

Cô gái nhỏ này muốn làm gì?

“Em muốn làm gì?” Lăng Bắc Hàn sợ cô không chú ý khiến mình bị thương, tức giận nói.

“Anh nhận sai cho em! Tối nay tên khốn kia cường hôn em, anh không trả thù cho em! Nếu không thì anh đi tắm nước lạnh, đến phòng khách mà ngủ đi!” Úc Tử Duyệt nhìn anh chằm chằm, hổn hển quát mắng, sau đó nhảy xuống ghế sa lon, chạy về phía phòng ngủ.

Nhưng cô không chạy thoát khỏi Lăng Bắc Hàn, ở cửa ra vào, cô bị anh bắt được, “Khốn kiếp! Đừng chạm vào em! Trong lòng anh, em còn không bằng anh em bạn bè của anh!” Thân thể bị cánh tay sắt của anh nhốt chặt, Úc Tử Duyệt phì phò hét lớn.

Trong lòng tủi thân vô cùng, nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống.

Thì ra là cô vẫn còn giận anh! Ăn mặc như vậy, nhảy cho anh xem cũng chỉ là muốn trả thù anh, nhưng mà cô tính sai rồi, sao cô có thể đánh bại được Lăng Bắc Hàn giải hoạt hơn cô gấp vạn lần?

“Nói linh tinh gì đó?” Lăng Bắc Hàn xoay người cô, giữ chặt cằm cô trầm giọng nói, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, trong lòng anh dâng lên một trận áy náy. Tối nay là anh lợi dụng cô, nếu không phải là vụ án có liên quan đến Tư Đồ Ngạn, anh nhất định sẽ báo thù cho cô, nhưng vì nhiệm vụ anh không thể làm như vậy!
Bình Luận (0)
Comment