Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 177

Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Lăng Bắc Hàn đang ngồi trên giường bệnh, đôi mắt sâu thẳm hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Thân thể anh vẫn còn yếu, nhưng cảm giác đau đớn này không chút ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Trên mặt anh không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ yên lặng như đang suy nghĩ gì đó.

Lăng Bắc Diệp đi vào, nhàn nhạt nhìn Lăng Bắc Hàn.

Anh hoàn hồn, liếc nhìn Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Diệp kéo ghế ngồi xuống bên giường : “Hạ Tĩnh Sơ đã bị bắt, cô ta vẫn chưa chịu thừa nhận, nói muốn gặp anh.” Lăng Bắc Diệp nói thẳng, anh định châm thuốc hút nhưng lại thôi.

“Nhiều chứng cớ như vậy, không thể nào không thừa nhận!" Lăng Bắc Hàn nhìn Lăng Bắc Diệp, trầm giọng nói. Những tài liệu vi phạm pháp luật kia, Lăng Bắc Hàn đều đã có được, ngay cả những tài liệu đã được Hạ Tĩnh Sơ sửa đổi anh cùng đều lấy được, thủ đoạn Hạ Tĩnh Sơ dùng để vượt mặt pháp luật như thế nào cũng được ghi chép lại đầy đủ.

“Cô ta một mực khai là Lục Khải Chính sai cô ta làm vậy!" Lăng Bắc Diệp lại nói.

Lăng Bắc Hàn cười : “Biết luật mà vẫn phạm luật, hơn nữa cô ta còn là một luật sư!" Giọng nói của anh mang theo vẻ giễu cợt.

“Nhìn bộ dạng này xem ra anh thật sự không còn tình cảm gì với cô ta nữa rồi, đúng không?” Lăng Bắc Diệp nhìn Lăng Bắc Hàn, nghi ngờ hỏi.

Lăng Bắc Hàn quay đầu nhìn Lăng Bắc Diệp, u oán nhìn anh một cái : “Ngay cả chú cũng cảm thấy tôi còn tình cảm với cô ta sao?" Anh giễu cợt hỏi ngược lại. Có lẽ bọn họ đều cho rằng, anh bên cạnh Hạ Tĩnh Sơ hơn mười năm, đã từng vì cô mà nguyện từ bỏ tất cả, không thể nào không có chút tình cảm nào với cô ta.

Nhưng chỉ mình anh biết, khi đó là vì anh còn trẻ, không kiềm chế được, lại hay kích động, có thể tình yêu mà bỏ qua mọi thứ. Lúc đó Lăng Bắc Hàn anh chỉ là một người bình thường. Nhưng bây giờ anh đã là một người có trách nhiệm, một người quân nhân mẫu mực, mọi chuyện đã qua một khi đã quyết định buông tay thì anh sẽ cố gắng quên đi theo thời gian, quên đi toàn bộ.

Mà tình cảm của anh cũng đã dành cho một người con gái khác, đó là Úc Tử Duyệt.

“Ai mà biết được anh! Cái gì cũng không nói, chịu đựng trong lòng, em thật sự cho rằng anh vì muốn nối lại tình cũ với Hạ Tĩnh Sơ mà vứt bỏ Úc Tử Duyệt, thì ra là anh......” Lăng Bắc Diệp chỉ trích Lăng Bắc Hàn, hóa ra anh ấy thật sự rất biết giấu nghề, đánh lừa tất cả mọi người!

Ngay cả Lăng Bắc Diệp cũng cảm thấy anh muốn nối lại tình cũ với Hạ Tĩnh Sơ, hiện giờ anh cũng không còn cảm thấy Úc Tử Duyệt không hiểu anh, không tin tưởng anh nữa, huống chi thời gian anh và cô ở bên nhau còn chưa tới nửa năm. Nhớ tới cô, lòng Lăng Bắc Hàn lại cảm thấy chua xót, cô đã biết anh chỉ là lợi dụng Hạ Tĩnh Sơ chưa?

Cô hẳn là biết rồi, trên các báo đều đã đưa tin này lên rồi mà. Nhưng sao cô vẫn chưa đến thăm anh ?

“Vụ án hiện tại đã được phá, anh định như thế nào? Còn nữa.......... Lục Khải Chính thật sự có liên quan đến xã hội đen sao?” Lăng Bắc Diệp nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi, lúc nhắc tới Lục Khải Chính thì chân mày anh nhíu chặt. Lục gia bây giờ đã bị Lục Khải Chính làm liên lụy, cha của Lục Khải Chính cũng đã bị tạm thời cách chức để điều tra, tài sản của Lục gia cũng bị liên phong......

Nhưng Lăng Bắc Diệp không sao tin được Lục Khải Chính thật sự là dân xã hội đen.

“Có phải hay không, không phải trên bản tin đã nói chi tiết rồi sao? Cậu ta đã sớm tính toán xong, từ hôn Bắc Sam cũng là vì không muốn liên lụy đến Lăng gia...." Đôi mắt Lăng Bắc Hàn chuyển tới cửa sổ, anh nhàn nhạt nói.

“Tại sao anh ta lại muốn làm như vậy? Mục đích chính là gì?" Lăng Bắc Diệp không muốn tin nhưng lại không thể không tin! Bộ Công An đã ra mệnh lệnh, nhất định phải bắt được Lục Khải Chính cùng Tư Đồ Ngạn!

Lăng Bắc Hàn quay đầu liếc nhìn khuôn mặt giận dữ của Lăng Bắc Diệp : “Có lẽ là dục vọng của con người, có lẽ là vậy..." Anh bình tĩnh nói, ánh mắt phức tạp. Chỉ có anh hiểu Lục Khải Chính, anh biết cậu ta muốn làm gì. Đêm đó, cậu ta cũng là bao che cho anh, cho nên mới diễn một màn kịch trước mặt Tư Đồ Ngạn.

“Lục Khải Lâm muốn ly hôn với em....." Lăng Bắc Diệp đứng dậy, thở dài nói. Đi tới trước cửa sổ, anh đưa lưng về phía Lăng Bắc Hàn, bất đắc dĩ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lăng Bắc Hàn kinh ngạc nhướn mày : “Cô ấy là vì sợ liên lụy đến chú! A Diệp, lúc này chú không được hồ đồ!” Lăng Bắc Hàn nhắc nhở Lăng Bắc Diệp.

“Vậy sao? Cô ấy vẫn luôn muốn ly hôn với em! Cuối cùng lần này cũng tìm được cái cớ!" Lăng Bắc Diệp kiềm chế nỗi xót xa đang dâng lên trong lòng, kích động xoay người nhìn Lăng Bắc Hàn trên giường bệnh, lớn tiếng nói.

“Nếu chú yêu cô ấy thì đừng dễ dàng buông tay!" Lăng Bắc Hàn thấy Lăng Bắc Diệp nói như vậy, tức giận nói.

“Không dễ dàng buông tay thì có thể giữ nổi sao? Anh hai, vậy anh định làm thế nào? Nói rõ nỗi khổ tâm với Úc Tử Duyệt, cầu xin cô ấy tha thứ, sau đó quay lại?" Lăng Bắc Diệp trong lòng rối loạn, không muốn nghĩ đến chuyện của mình nữa, hỏi ngược lại.

Nhắc tới Úc Tử Duyệt, trong lòng Lăng Bắc Hàn lại quặn đau, anh không tin cô sẽ tha thứ cho anh, lại càng không chắc chắn cô vẫn còn yêu anh, "Chú đừng xía vào chuyện của tôi, giải quyết chuyện của mình cho tốt đi!"

Tô Thành.

Nhan Tịch nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, tay chân bất động, không nói tiếng nào. Úc Tử Duyệt chăm sóc bên cạnh, ngoại trừ sốt ruột, cũng chỉ có thể thở dài, không biết mình có thể làm gì! Điều đáng tiếc nhất là, đứa bé của cô và Lục Khải Chính đãcứ như vậy mà lặng lẽ rời đi.

Có lẽ, đây chính là ý trời.

Điều làm cho người ta càng cảm thấy tiếc nuối buồn khổ hơn chính là, Lục Khải Chính lại là một tên tội phạm buôn lậu vũ khí......

“Duyệt Duyệt, em đừng lo lắng cho chị.... chị không sao đâu, em để cho chị được yên tĩnh một lát..." Nhan Tịch hoàn hồn, đôi mắt trống rỗng như mảnh tro tàn, tuyệt vọng nhìn Úc Tử Duyệt, yếu ớt nói.

“Chị đã yên tĩnh ba ngày rồi! Không ăn không uống, không nói câu nào!” Úc Tử Duyệt cố nén đau lòng, tức giận nói.

“Chị không đói bụng, cũng không chết được, em về thủ đô tìm chú đi.... chú ấy đang bị thương......" Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, cố gượng cười nói.

Nhắc tới Lăng Bắc Hàn, tim Úc Tử Duyệt lại cảm thấy cay đắng, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt : "Anh ấy bị thương cũng không liên quan đến em..." Không liên quan sao? Vậy tại sao cô lại cảm thấy đau lòng? Có điều, cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, cô biết anh không nguy hiểm đến tính mạng.

Cô cũng biết anh đến gần Hạ Tĩnh Sơ chỉ là lợi dụng cô ta, nhưng anh cũng lợi dụng cô, lợi dụng vợ của anh!

Cô chỉ là một người bình thường, không thể chịu đựng được nhiều tổn thương như vậy, cho dù anh có nỗi khổ tâm, có trách nhiệm cùng sứ mạng thần thánh, nhưng tổn thương vẫn là tổn thương. Cô không thể không để ý đến cảm giác đau khổ tuyệt vọng của mình.

Anh cũng thật lạnh lùng cứng rắn, ngay cả vợ của mình cũng có thể hy sinh được.

Nhan Tịch không nói gì nữa, hiện tại cô không có khả năng suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác, không muốn làm gì, cũng không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì cả.........

*

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, lòng Lăng Bắc Hàn chợt căng thẳng, nhìn về phía cửa, chỉ mong nơi đó sẽ hiện ra khuôn mặt anh luôn nhớ nhung, nhưng anh chỉ thấy người đến là Tiếu Dĩnh và Lăng Bắc Sam.

Tiếu Dĩnh vẻ mặt không chút thay đổi nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, thân thể yếu ớt của Lăng Bắc Hàn thì cuối cùng cũng không kiềm chế được run rẩy trong lòng, khóe miệng co giật, bà tiến lại gần kích động ôm lấy anh : "Lăng Bắc Hàn! Cái tên lính thối này! Là mẹ sai rồi!” Tiếu Dĩnh kích động nói.

Thì ra là bà đã hiểu lầm anh.

Nhìn thấy Tiếu Dĩnh kích động như thế, Lăng Bắc Hàn nhìn bà, cảm thấy bà dường như gầy hơn hai tháng trước rất nhiều, có lẽ bà sống ở nước ngoài không được tốt cho lắm.

“Tiếu...... mẹ, mẹ cũng làm vợ lính hơn nửa đời người rồi, tại sao tư tưởng giác ngộ vẫn thấp như thế...." Lăng Bắc Hàn cười nhạt nói, một tiếng mẹ phát ra, giọng của anh hơi nghẹn ngào. Mà Tiếu Dĩnh cuối cùng cũng không kiềm chế được nước mắt, đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc Lăng Bắc Hàn cũng chịu gọi bà một tiếng ‘Mẹ’! "Đúng vậy, tôi cũng phải sống với nỗi sợ hãi hơn nữa đời người rồi, nhưng đến bây giờ các người cũng có biết đâu!" Tiếu Dĩnh kích động nói.

Nhiều năm như vậy, thật may là có sự nghiệp giúp bà chống đỡ, để bà có thể vượt qua những ngày tháng gian nan sống trong lo sợ hãi hùng kia.......

Lăng Bắc Sam vẫn im lặng từ đầu cuối cùng không kiềm chế được lên tiếng, cô nhìn Lăng Bắc Hàn : “Anh hai, Lục Khải Chính từ hôn với em là vì Lăng gia chúng ta phải không?” Lăng Bắc Sam khàn giọng hỏi, đôi mắt xinh đẹp nhuốm nét đau đớn.

“Có lẽ là vậy!” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói.

“Vậy thì em cam lòng rồi......” Khóe miệng Lăng Bắc Sam nở nụ cười khổ sở, chỉ cần không phải là Lục Khải Chính không có tình cảm với cô, vứt bỏ cô là tốt rồi.

“Bắc Hàn, về phía Duyệt Duyệt......” Tiếu Dĩnh lau nước mắt, hít sâu một cái, nhìn Lăng Bắc Hàn, hỏi.

“Mẹ đừng quan tâm, trong lòng con tự biết......” Lăng Bắc Hàn lạnh nhạt nói, nhưng trong nội tâm lại kích động, anh đã ở bệnh viện gần nửa tháng, cô vẫn không đến thăm anh một lần. Chẳng lẽ anh không còn chút hy vọng nào sao?

Suy nghĩ này khiến Lăng Bác Hàn vừa chua xót vừa bất lực.

Từng ngày trôi qua, Úc Tử Duyệt vẫn sống ở Tô Thành, bà nội, Tiếu Dĩnh, thậm chí cả cha mẹ cô cũng đều gọi điện thoại tới tìm cô, thậm chí còn đến tận nơi để tìm. Nhưng cô vẫn không về thủ đô thăm anh một lần.

Úc Tử Duyệt cũng phát hiện ra, một khi mình đã hạ quyết tâm, hóa ra lại có thể tuyệt tình đến vậy.

“Mẹ, vẫn là câu kia, con không muốn bị tổn thương, cũng không muốn yêu Lăng Bắc Hàn nữa!” Lúc nói chuyện điện thoại với mẹ, cô đã nói như vậy.

“Duyệt Duyệt, lần này cha mẹ tôn trọng quyết định của con!” Tô Mạt Hề nói với con gái trong điện thoại.

*

“Một ngày nào đó, nếu đối tượng phỏng vấn của em là anh thì em hy vọng là anh hoàn thành nhiệm vụ trọng đại gì đó, được gặp gỡ các vị lãnh đạo quốc gia, lúc anh được nhận huân chương....” Úc Tử Duyệt không ngờ những lời nói của mình với Lăng Bắc Hàn cũng có ngày trở thành hiện thực.

Giờ phút này, cô ngồi trong hội trường, nhìn một người quân nhân mặc trang phục màu xanh lá cây, bóng dáng cao lớn rắn rỏi khác thường, một hàng huân chương trên ngực trái của anh tản ra một thứ ánh sáng chói mắt, khóe miệng cô cong lên một nụ cười khổ sở.

Nhìn một vị lãnh đạo quan trọng đi tới bên cạnh anh, anh cung kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó, vị lãnh đạo lấy một chiếc huân chương đeo lên ngực trái của anh, sau đó bắt tay với anh, rồi cả hội trường liền vang lên những tiếng vỗ tay như sấm.

Cô cũng vỗ tay, nhưng trong lòng lại đầy tràn khổ sở.

Lăng Bắc Hàn, vì niềm vinh dự này, anh thật sự có thể hy sinh tất cả sao? Giờ phút này trong lòng cô không hề cảm động, cũng chẳng hề tự hào, lại càng không kích động như những người khác, cô chỉ đơn giản là vỗ tay.

Tha thứ cho cô không có tấm lòng cao thượng như vậy, cô chỉ biết chồng của cô vì nhiệm vụ mà tiếp cận người phụ nữ khác, có thể cùng cô ta mập mờ, hoặc cũng có thể đã xảy ra quan hệ, cũng có thể ly hôn với người vợ kết tóc của mình !

Cô nhận nhiệm vụ của tòa soạn, lát nữa còn phải phỏng vấn anh !

Lăng Bắc Hàn đứng trên bục, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng mặc bộ âu phục màu đen đang ngồi trên dưới. Bộ huân chương trên ngực quá nặng, anh chẳng lấy làm kiêu ngạo hay tự hào gì, anh cảm thấy những thứ này không thuộc về một mình anh......

“Các anh ấy là niềm kiêu hãnh của tổ quốc, là niềm kiêu hãnh của nhân dân ! Trong những con người ấy, có đồng chí vì an toàn của tổ quốc và nhân dân, không tiếc hy sinh tính mạng quý giá ! Phía dưới, chúng ta cùng nhau hướng về đồng chí Thôi Chí Quân đã hy sinh trong vụ án này, mặc niệm ba phút......”

Một vị quân trưởng phát biểu trên bực, cả hội trường liền trầm mặc, trong lòng Úc Tử Duyệt ngạc nhiên vô cùng.

Thôi Chí Quân?

Cô nếu nhớ không lầm, đó là anh trai của Thôi Nhã Lan, hóa ra anh đã hy sinh vì vụ án này.

Lăng Bắc Hàn tay trái cầm mũ lính, vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn đau thương, vì sự hy sinh của chiến hữu…..

Úc Tử Duyệt, đây chính là công việc của anh, đứng trước nhiệm vụ và trách nhiệm, đừng nói đến gia đình, vợ con, cha mẹ, ngay cả tính mạng của mình cũng sẽ dâng hiến bất cứ lúc nào! Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Thôi Chí Quân trong những ngày mới được chọn vào trong doanh của bọn anh, loáng thoáng còn nhớ rõ những lời cậu ấy đã từng nói….

Thôi Nhã Lan cùng ông Thôi ngồi dưới đài, mắt hơi rơm rớm, trên khuôn mặt của ông tràn đầy kiêu hãnh, cũng mang theo nét đau thương.

Ba phút kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm lại nổi lên, hội nghị kéo dài hơn hai giờ lúc này mới kết thúc, sau khi Úc Tử Duyệt sửa sang lại nội dung phỏng vấn liền đi tới khu phỏng vấn.

Đẩy cánh cửa nặng nề trong gian phòng tiếp khách ra, Úc Tử Duyệt liền thấy bóng lưng màu xanh lá cây đang đứng bên cửa sổ, bóng lưng này không thể quen thuộc hơn với cô. Cô nhìn không thấu bóng lưng của anh, cũng giống như lúc này, cô đoán không ra trong lòng anh đang nghĩ gì.

“Trung tá Lăng, tôi là phóng viên của báo ‘Tô Thành cuối tuần’, Úc Tử Duyệt.” Cô mở miệng, nghề nghiệp hóa nói, trên mặt nở nụ cười tự tin nhàn nhạt, Lăng Bắc Hàn xoay người. Nhìn cô toàn thân mặc bộ âu phục màu đen, thân hình mảnh khảnh mà cao gầy, trên cổ treo thẻ phóng viên, nụ cười nghề nghiệp mang trên mặt, mái tóc nâu được uốn xoăn, anh nhìn cô một lúc lâu mới hoàn hồn.

Nhìn cô vươn bàn tay phải ra, anh tiến tới, đưa bàn tay rộng lớn dày dặn của mình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Vẫn là nhiệt độ lạnh lẽo, trong lòng Lăng Bắc Hàn khổ sở, từ lần cuối cùng anh nhìn thấy cô đến bây giờ cũng hơn một tháng rồi, dường như cô đã thay đổi rất nhiều.

“Ngồi đi!” Anh nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế salon, lạnh nhạt nói với cô, Úc Tử Duyệt gật đầu một cái, lúc anh ngồi xuống chiếc ghế salon đơn bằng da thật phía đối diện, hàng huy chương trên ngực anh tản ra một thứ ánh sáng tràn đầy kiêu hãnh.

“Trung tá Lăng, đầu tiên tôi xin đại diện tòa soạn của chúng tôi, cảm ơn anh đã chấp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi !” Sau khi Úc Tử Duyệt ngồi xuống, cô mở Laptop và máy ghi âm, nhìn Lăng Bắc Hàn máy móc nói.

Cô gái nhỏ này, thật sự muốn xa cách với anh như vậy sao?

Ánh mắt Lăng Bắc Hàn sáng quắc nhìn cô, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của cô, bộ dạng cô giống như thật sự coi anh là người xa lạ, trong lòng khẽ đau.

“Không cần khách sáo, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, cũng thẳng thắn nói.

Úc Tử Duyệt rõ ràng cảm thấy anh đang tức giận, nhưng ngoài mặt cô vẫn thong thả bình tĩnh đặt câu hỏi.

Úc Tử Duyệt liên tục hỏi đến rất nhiều vấn đề, cũng đụng chạm đến những vấn đề bí mật.

“Xin lỗi, đây là bí mật quân sự, không thể trả lời!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, lạnh lùng trả lời.

Anh cố tình sao ? Tại sao quân nhân lại phải nằm vùng? Vấn đề như vậy cũng không thể hỏi? Úc Tử Duyệt trong lòng thầm nghĩ.

“Trung tá Lăng, vì nhiệm vụ này anh có thể hy sinh gia đình của mình, anh cảm thấy có đáng không?” Úc Tử Duyệt thuận miệng hỏi vấn đề này, nhìn anh, khóe miệng hơi cong lên giễu cợt.

Anh không thể không nghe ra sự coi thường trong giọng nói của cô, anh cũng biết cô hận anh vì nhiệm vụ này mà hy sinh cả cuộc hôn nhân của bọn họ, cũng làm cô tổn thương. Trong tim quặn đau, anh nhìn cô, nghiêm túc mở miệng.

“Tôi là quân nhân, là quân được được tổ quốc cùng nhân dân bồi dưỡng ra, lợi ích của quốc gia và nhân dân cao hơn tất cả ! Cho nên không có gì đáng giá hay không, đây là nhiệm vụ của một quân nhân, nhất định phải chọn ! Khi cần thiết, thậm chí chúng tôi cũng phải hy sinh cả tính mạng của mình !” Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, gằn từng chữ.

“Vậy vợ của anh thì sao ? Anh có nghĩ tới cảm nhận của cô ấy không ? Vì niềm kiêu hãnh của anh, vinh dự, chiến công của anh, cũng có thể hy sinh cả cô ấy sao ?” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn, hỏi tiếp, những câu hỏi này không liên quan đến nội dung phỏng vấn của cô, nhưng cô vẫn không nhịn được phải thốt lên hỏi.

Lăng Bắc Hàn cũng biết Úc Tử Duyệt oán giận anh, anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Úc Tử Duyệt, anh xin lỗi!” Anh trầm giọng mở miệng, giọng điệu trầm thấp đầy từ tính, cũng đầy bất đắc dĩ.

Một câu ‘Anh xin lỗi’ thì có thể cứu vãn được mọi chuyện sao? Anh có biết lòng của cô đã bị anh làm tổn thương sâu đậm đến thế nào không ?

“Là một quân nhân, anh chỉ có thể chọn lựa lợi ích của quốc gia và nhân dân, anh sắp xếp như vậy, điều em đến Tô Thành, cho anh ba tháng để hoàn thành nhiệm vụ này! Tha thứ cho anh không thể nói rõ với em, bởi vì anh không thể nói, những chuyện này là cơ mật, cũng để đảm bảo an toàn cho những chiến hữu khác đang nằm vùng ! Hơn nữa, những niềm kiêu hãnh, vinh dự hay chiến công không phải là của một mình anh, sau lưng chúng là những chiến sĩ đã hy sinh vì nhiệm vụ, là gia đình của anh, còn nhiều người nữa......” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, nghiêm túc nói.

Đây là lời giải thích mà anh nợ cô. Chiếc huân chương trên ngực nặng trĩu, lần khen ngợi này cả đại đội đều vô cùng hãnh diện, nhưng thật ra cũng đang che chở cho Lục Khải Chính. Đằng sau tấm huân chương này còn có sự an nguy của người anh em tốt của anh !

Úc Tử Duyệt sững sờ nhìn anh, trong tim lại đau nhói, cô hít sâu một hơi, sau đó nhìn anh cười: “Em chấp nhận lời giải thích của anh, có điều chúng ta đã ly hôn, có nói gì thêm nữa cũng không giải quyết được chuyện gì.”

“Ý của em là, cho dù biết anh có nỗi khổ tâm, cho dù biết anh căn bản chỉ là diễn kịch với Hạ Tĩnh Sơ, cho dù biết anh đã không còn yêu cô ta nữa, em cũng không chấp nhận anh?” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, trong lòng tràn đầy căng thẳng, thấp thỏm hỏi cô.

Úc Tử Duyệt trong lòng thầm đau khổ, ở bên cạnh một người như vậy, cô sẽ hạnh phúc sao?

Cô không biết. Ở trong lòng anh, công việc vĩnh viễn là vị trí hàng đầu, nhưng cô thật sự không có được tấm lòng cao thượng như vậy, có thể hy sinh vì công việc của anh, “Em cảm thấy ly hôn với anh là lựa chọn đúng đắn. Lăng Bắc Hàn, hiện giờ em mới hiểu được nỗi khổ khi gả cho quân nhân, em cũng biết mình có thể đã làm khó cho anh, nhưng em không muốn phải cực khổ nữa, em sẽ không chấp nhận anh nữa.” Trong lòng đau đớn không nguôi, cô nhìn anh, nói.

Lời của cô từng chữ từng câu đâm vào tim anh, mỗi một câu nói của cô cũng đủ đẩy anh vào tuyệt vọng lần nữa.

Trái tim giống như bị lăng trì, trong lòng Úc Tử Duyệt cũng đau không chịu nổi, có lẽ cô yêu anh chưa đủ sâu đậm, cô cũng không đủ vĩ đại, thật ra cô chỉ muốn được yêu, muốn được chăm sóc, muốn cảm nhận được cảm giác an toàn, mà ở bên anh, những thứ này cô đều không cảm nhận được.

Cô cũng không muốn giống như trước kia, trải qua một cuộc sống giống như trên cáp treo nữa.

Cô đã nói như vậy, anh còn có thể nói gì được nữa đây, nhìn cô bây giờ sống tốt như vậy, vui vẻ như vậy, anh cũng cảm thấy muốn cô tha thứ cho anh thật sự là anh quá ích kỷ rồi! Cô nên có một chỗ dựa tốt hơn…

Nhưng Lăng Bắc Hàn, mày thật sự cam lòng buông tay cô ấy sao ?

Anh không nỡ! Những ngày qua mỗi ngày anh đều nhớ thương cô, lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, cố tình âm thầm cho người bảo vệ cô. Cô vẫn không biết, những phóng viên ảnh đi cùng với cô, đều là người anh sắp xếp để bảo vệ cô.

Nhưng, không nỡ thì có thể làm thế nào đây?

“Anh hiểu!” anh gật đầu một cái, lạnh nhạt nói.

Lòng Úc Tử Duyệt quặn lại, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt nhòa, “ Trung tá Lăng, cám ơn anh hôm nay đã trả lời phỏng vấn ! Tiếp theo nhiếp ảnh gia của chúng tôi sẽ chụp hình của anh !” Úc Tử Duyệt cười nói, đứng lên.

Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, chỉ thấy Úc Tử Duyệt đã cất dọn đồ ra cửa.

“Đại đội trưởng!” Nhiếp ảnh gia A Cường vào cửa, nhìn Lăng Bắc Hàn kích động bắt tay, nói. Anh đã từng là cấp dưới của Lăng Bắc Hàn, lúc anh nhập ngũ, Lăng Bắc Hàn vẫn còn là đại đội trưởng. Sau đó anh giải ngũ về nhà làm nhiếp ảnh gia.

Lăng Bắc Hàn bảo anh nhỏ giọng một chút, chụp cho vài tấm hình.

“Đồng chí Tiểu Úc rất tâm huyết với nghề, lúc thì đi tìm hiểu ngầm, có khi còn không dẫn người theo, em không thể làm gì khác hơn ngoài lén theo dõi cô ấy.......” A Cường chụp ảnh xong, nói với Lăng Bắc Hàn.

Lời nói của A Cường khiến Lăng Bắc Hàn không khỏi đau lòng: “Tiếp tục giúp tôi để ý tới cô ấy, làm phiền cậu!”.

“Đại đội trưởng, anh không cần phải khách sáo với em, đây là việc em nên làm mà!” A Cường vội nói.

Sau khi Lăng Bắc Hàn ra khỏi phòng tiếp khách, Úc Tử Duyệt vẫn ở bên ngoài chờ A Cường, thấy đến anh, cô không thay đổi sắc mặt gật đầu một cái. Thật ra cô cảm thấy anh gầy hơn trước rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt, có thể do đã phải nằm viện một thời gian dài.

Cô cũng ngạc nhiên vì sau khi biết anh bị thương, cô lại không chịu tới thăm anh một lần. Có lẽ cảm giác của cô với anh đã thật sự phai nhạt rồi….. Hiện giờ cô cũng không cần phải cảm thấy rối rắm nữa, rốt cuộc anh có yêu cô hay không, dường như những chuyện đó cũng không còn quan trọng.

Sau khi A Cường thu dọn đồ nghề chụp hình xong, Úc Tử Duyệt liền cùng anh rời khỏi, cô xoay người nhìn Lăng Bắc Hàn, người đàn ông mà ba tháng trước cô còn yêu:“Trung tá Lăng, chúc anh sẽ tiếp tục lập được chiến công, hẹn gặp lại.” Cô nhàn nhạt khách sáo nói.

Lúc anh nghe những lời này, cảm thấy dường như cô đang châm chọc anh.

Lăng Bắc Hàn trong lòng cười chua xót: “Hẹn gặp lại!” Anh chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

Anh vốn là một người quân nhân nổi tiếng, lại không ngờ ở trước mặt cô, anh lại tự ti như vậy. Cũng không tính là tự ti, chỉ là bởi vì yêu cô, cho nên mới không đành lòng để cô bị tổn thương, không đành lòng ích kỷ bá đạo chiếm lấy cô nữa.

Lăng Bắc Hàn, mày không xứng có được cô ấy!

Đáy lòng anh dường như có âm thanh đang gào thét !

*

Hôm đó Úc Tử Duyệt cũng không về Tô Thành, sau khi sửa xong bản thảo phỏng vấn trong hội nghị khen thưởng lần này, cô lập tức gửi về tòa soạn báo. Bận rộn cả một ngày, cô nằm trên giường trong khách sạn, trong lòng vô cùng phức tạp.

Đối với Lăng Bắc Hàn, cô thật sự buông xuôi sao ?

Nếu không, tại sao khi biết anh là nằm vùng, đến gần Hạ Tĩnh Sơ chỉ là lợi dụng, cô lại không cảm thấy kích động như vậy?

Cô nhắm mặt lại, trong đầu thoáng hiện lên những hình ảnhbọn họ từng bên nhau, trái tim run rẩy một hồi, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh, yêu một người quân nhân, quả thật rất mệt mỏi.

Cô cố gắng khuyên nhủ lòng mình như vậy.

Cùng trong đêm đó, cùng một thời gian, Lăng Bắc Hàn dựa vào đầu giường cưới của bọn họ, ôm cái gối của cô trong ngực, trên đó dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của cô, anh cứng đờ người thẫn thờ ngồi đó, trong lòng trống rỗng.

Vì cô, anh có thể giải ngũ, làm một người đàn ông bình thường không?

Không, anh sẽ không làm như vậy! Đó không phải là chuyện mà một người quân nhân đúng nghĩa nên làm! Anh không thể vì tình cảm cá nhân mà không để ý đến lợi ích của nhân dân cùng quốc gia ! Anh cũng không trách sự lựa chọn của cô, đó là quyền của cô……….

*

Trong phòng giam, anh gặp Hạ Tĩnh Sơ, người vẫn luôn muốn gặp anh.

“A Hàn!” Hạ Tĩnh Sơ vừa nhìn thấy Lăng Bắc Hàn liền khổ sở gào lên. Có vẻ so với một tháng trước cô tiều tụy đi nhiều, làn da nhăn nheo, vàng vọt, xương gò má lồi ra, hai bên má hóp lại.

“Bình tĩnh một chút!” Nữ cảnh sát quát cô một tiếng, để cô ngồi bên bàn.

Lăng Bắc Hàn lạnh lùng nhìn Hạ Tĩnh Sơ, giờ phút này cô tađã không còn là cô gái thanh thuần nhu nhược khiến người ta thương tiếc như nhiều năm trước nữa. Anh ngồi đối diện cô, nếu không phải là cô nhất quyết yêu cầu muốn gặp anh, anh sẽ không xuất hiện.

Với cô, anh đã không có gì để nói nữa.

“A Hàn! Anh đã đồng ý với em, nợ em anh sẽ trả, sao anh lại đối xử với em như vậy ?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, nước mắt rơi xuống, khổ sở chất vấn.

“A Diệp không chuyển lời của tôi cho cô sao? Nợ cô, tôi sẽ trả, không nợ cô, đương nhiên tôi không cần trả!” Lăng Bắc Hàn nhìn Hạ Tĩnh Sơ, lạnh lùng nói, dường như đã đoán được cô muốn nói gì.

“Anh nợ em! Em yêu anh nhiều năm như vậy! Em còn mang thai con của anh nữa! Con của chúng ta đã bị mẹ anh hại chết! Cả đời này em không thể mang thai được nữa! Những thứ này đều là anh nợ em !” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, vẫn không chịu hối cải, buông lời lên án.

Lăng Bắc Hàn nhìn cô, lạnh lùng cười: “Người cô yêu, cho tới bây giờ vẫn chỉ có mình cô! Đứa bé kia căn bản không phải của tôi! Đêm sinh nhật cô, chúng ta chưa hề làm gì cả! Về phần đứa bé kia……… Mẹ tôi cũng không phải là cố ý, tôi cũng đã dẫn cô đi khám bệnh, bất kể là về mặt lương tâm hay đạo đức, chuyện nên làm tôi cũng đã làm!” Anh gằn từng chữ.

Hạ Tĩnh Sơ sững sờ nhìn anh, anh, làm sao anh biết đứa bé không phải của anh?

“Đứa bé kia chính là......”

“Nó là của anh trai cô, Hạ Kiệt!” Hạ Tĩnh Sơ còn muốn phản bác, lại bị Lăng Bắc Hàn lạnh lùng cắt ngang, “Hạ Tĩnh Sơ, đứa bé kia cũng là do cô cố tình hại chết, không phải sao ? Những cuộc nói chuyện của cô và Hạ Kiệt, tôi đều thu âm lại…. cho nên, tôi càng không nợ cô! Đến gần cô, thật ra chỉ vì muốn điều tra Lục Khải Chính!.

“Không!” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, mất bình tĩnh hét to, cô kích động đứng lên, giơ nanh múa vuốt về phía Lăng Bắc Hàn......

Nữ cảnh sát tiến lên, một tay đè cô lại.

“Anh lừa em ! Anh vẫn yêu em ! Anh yêu em nhiều năm như vậy ! Anh lừa em ! Lăng Bắc Hàn! Anh không thể đối xử với em như vậy......” Cô gào khản cổ như một kẻ điên.

“Đúng là tôi đã từng yêu cô ! Nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước ! Hạ Tĩnh Sơ, cô không nên tham lam như vậy, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là do cô gieo gió gặt bão!” Lăng Bắc Hàn cứng rắn nói với cô, không có một chút đồng tình nào.

“Tôibị ép buộc ! Tất cả đều do các người ép tôi! Tại sao lại đối xử với tôi không công bằng như vậy?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn, hét lớn.

“Không ai ép buộc cô, là cô đi nhầm đường. Điều này không liên quan đến công bằng hay không, có những người cho dù số phận bất công với họ, nhưng họ cũng sẽ không làm những chuyện phạm pháp! Một người tối thiểu cũng có lương tâm và giới hạn nên có!” Anh lạnh nhạt nói xong, quay người, kiên quyết rời đi……..
Bình Luận (0)
Comment