Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 213

"A.... Mệt quá...." Hai người về đến nhà thì trời đã tối hẳn. Mới vừa bước vào đến cửa, Úc Tử Duyệt liền mệt mỏi ngã xuống ghế sofa, uể oải nói. Lăng Bắc Hàn nhìn cô, yêu chiều cười cười: "Mau đi tắm đi, anh nấu mì cho em." Giọng nói vững vàng ra lệnh cho cô.

Úc Tử Duyệt ngáp dài một cái, đứng lên rồi uể oải nói: "Để em làm cũng với anh...." Cô đuổi theo Lăng Bắc Hàn, ôm lấy hông anh từ phía sau, anh di chuyển cô cũng di chuyển theo, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Lăng Bắc Hàn cưng chiều cười, nghĩ đến ngày mai phải trở lại doanh trại, trong lòng anh tràn đầy không nỡ.

Vào đến phòng bếp, Úc Tử Duyệt vẫn không chịu buông hông anh ra, ôm lấy hông anh từ phía sau, anh đi hai bước, cô cũng bước theo hai bước, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát lưng anh, hít vào mùi hương nam tính của anh, bình yên như sắp ngủ. Ôm anh như vậy, cô cảm thấy rất vững tâm, rất ấm áp. Trong lòng như tìm được nơi nương tựa, thực sự rất mong sẽ mãi dừng lại ở thời khắc này, sẽ vĩnh viễn được cùng anh như thế này.

"Ngày mai anh trở lại doanh trại...." Lăng Bắc Hàn vừa cắt hành, vừa mở miệng nói, lời nói ra chẳng hợp với hoàn cảnh tí nào.

Úc Tử Duyệt ở phía sau nghe thấy lời anh nói, trong lòng chợt thấy buồn bã, phiền muộn, mười năm ngày đã hết rồi sao?, "Cái gì?" Cô buông anh ra, đi tới bên cạnh anh, lớn tiếng hỏi. Mặc dù cô đã nghe thấy rất rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn không muốn tin.

Anh trở lại doanh trại? Anh phải trở lại doanh trại rồi sao? Cô lại phải bắt đầu cuộc sống một mình nữa sao? Vừa nghĩ tới những ngày tháng sau này phần lớn sẽ là một mình cô trải qua, trong lòng lại thấy ê ẩm. Cô có chút uất ức nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô.

"Ngày mai anh trở lại doanh trại.... Xế chiều sẽ đi..." Anh nhìn cô, bình tĩnh nói.

"Em đi ngủ đây....." Cảm giác chua xót dâng lên trong ngực, chóp mũi cay cay, Úc Tử Duyệt nói xong liền ra khỏi phòng bếp.

"Tử Duyệt?" Cảm thấy cô có vẻ khác lạ, Lăng Bắc Hàn vội vàng đuổi theo, đuổi đến cửa phòng ngủ liền kéo tay cô lại, "Sao thế?" Nhìn vẻ mặt cô như chực khóc, anh đau lòng hỏi.

"Oa... Hu...." Cô khóc lên, ôm lấy hông anh làm nũng, "Không cho anh đi....." Cô gào lên, hai cánh tay ôm chặt hông anh. Nhìn người đang khóc nức nở trong ngực mình, Lăng Bắc Hàn vươn tay vuốt ve sau gáy cô, khẽ thở dài: "Em phải làm quen...." Anh hiểu được, cô phải chịu ấm ức rồi.

"Em phải hiểu, đây chính là thiệt thòi của người vợ lính...." Lăng Bắc Hàn thấp giọng nói, "Chờ đến lúc nào đó anh không thể chạy, không thể nhảy, không thể huấn luyện binh lính được nữa, anh nhất định sẽ xuất ngũ, chúng ta sẽ có thể được ở bên nhau. Đến khi đó, em đừng có chán ghét anh là được...." Lăng Bắc Hàn đẩy cô từ trong lồng ngực mình ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của cô, dịu dàng nói.

Sẽ chán ghét anh sao? Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm.... Cô nghĩ, sẽ không bao giờ cô chán ghét anh được.

Được gả cho anh, hoài bão của anh, lí tưởng của anh, cô đều hiểu rất rõ, nghĩ vậy cô liền ngừng nghẹn ngào, chùi nước mắt, lại cảm thấy mình thật ích kỷ, cô không nên khiến anh lo lắng mới phải, "Chỉ sợ khi đó anh đã già rồi!" Cô nhìn anh, "Anh đi nấu cơm đi, em đói rồi, giờ em đi tắm trước đã..." Cố làm ra vẻ thoải mái, cô vừa nói vừa đẩy anh ra rồi chạy vào phòng ngủ.

Lăng Bắc Hàn sao lại không hiểu được tâm tư của cô, không nỡ nhìn cô cố tỏ vẻ không có gì, rồi lại cảm thấy bất đắc dĩ.

Đi vào bếp nấu mì với thịt băm, vừa nấu xong thì cũng đúng lúc cô đi ra, đầu tóc cũng đã tự mình làm khô, cô đi vào phòng bếp, cùng anh ăn mì.

Đêm nay, Lăng Bắc Hàn muốn cô một lần lại một lần, Úc Tử Duyệt cũng tựa như yêu tinh nhiệt tình nghênh hợp cùng anh, mang theo sự không nỡ vô cùng. Mặc dù cô biết, mỗi tháng anh được về nhà một lần, nhưng suốt một tháng không được nhìn thấy anh, đối với đôi uyên ương đang bị vây hãm trong tình yêu cuồng nhiệt mà nói, đó là khoảng thời gian gian mà dài đằng đẵng.

Ngày hôm sau, Lăng Bắc Hàn đưa Úc Tử Duyệt tới tòa soạn báo danh. Buổi trưa, hai người đi đến quán cơm riêng tư trong một con hẻm nhỏ gần đó.

"Aizzz, không biết bây giờ lão Lục thế nào rồi?" Hoàn cảnh lúc này lại khiến Úc Tử Duyệt nhớ tới Lục Khải Chính cùng Nhan Tịch, đặc biệt là Lục Khải Chính, bây giờ anh ta đang là tội phạm bị truy nã nữa chứ. Lăng Bắc Hàn nghe thấy Úc Tử Duyệt nói vậy, mặc dù bên ngoài sắc mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng.

Theo tin tức anh nhận được, mấy ngày qua, Tư Đồ Ngạn và Lục Khải Chính có lẽ là đang lẻn về Đại lục.

"Mỗi người một số mạng, những chuyện này em không cần phải suy nghĩ nhiều. Nhớ kỹ, sau này đi phỏng vấn không cho phép mạo hiểm, nếu em dám làm chuyện gì nguy hiểm, cho dù chỉ là một lần, thì sau này đừng nghĩ đến chuyện đi làm nữa." Lăng Bắc Hàn lo lắng Úc Tử Duyệt sẽ lại giống như lúc ở Tô Thành, mạo hiểm đi săn tin, liền cứng rắn nói với cô.

"Tại sao không được? Lăng Bắc Hàn, anh thật vô lí! Là một phóng viên, vốn không được sợ khó khăn, không được sợ nguy hiểm." Úc Tử Duyệt nhìn anh chằm chằm, phản bác.

"Vậy thì nghĩ cho anh một chút. Tử Duyệt, đừng khiến anh lo lắng, Trung Quốc không thiếu những phóng viên như em...." Lăng Bắc Hàn cũng biết mình nói như vậy rất vô lý, cũng rất ích kỷ, nhưng vẫn gần như cầu khẩn cô.

Cho dù là ích kỷ, anh cũng không muốn cả ngày phải sống trong lo lắng thấp thỏm vì cô.

"Còn biết nói em? Một mình anh...." Úc Tử Duyệt tức giận nói, nhưng lời vừa thoát ra đã liền im bặt, quân nhân cùng nghề phóng viên vốn dĩ khác nhau, quân nhân là vì bảo vệ quốc gia, đó là thiên chức. còn phóng viên bọn cô, hơn nửa là làm việc theo đạo đức nghề nghiệp, theo lương tâm của mình.

"Em đồng ý với anh, nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt, anh cũng đừng vì em mà lo lắng nữa...." Úc Tử Duyệt an ủi anh.

Sau khi cơm nước xong, hai người tay trong tay đi tản bộ dọc con hẻm, ra đền đầu hẻm đã thấy một con xe Hummẻ mới tinh đang chờ sẵn, Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn biển số xe, chính là biển số xe của anh, chỉ có xe là mới, cô cũng chợt nhớ ra hai ngày nay không thấy chiếc xe kia của anh đâu cả.

"Anh đổi xe thật đấy à?" Úc Tử Duyệt nghi hoặc hỏi.

"Không đổi thì biết làm sao?" Lúc này, nhân viên bảo vệ Tiểu Lý nhảy từ trên xe xuống, đưa chìa khóa cho Lăng Bắc Hàn, nói với bọn họ mấy câu rồi rời đi.

"Lúc trước chỉ là em giận dỗi chút thôi, đổi xe như vậy, thật lãng phí..." Bị anh lôi lên xe, Úc Tử Duyệt ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, quan sát một lượt, xe mới, trong xe còn lưu lại mùi da thoang thoảng, ngoài ra thì giống hệt chiếc xe kia.

Đổi đi đổi lại vẫn là cái thứ quái vật này, Úc Tử Duyệt nói thầm trong lòng.

"Đợi lần tới nghỉ phép, anh dẫn em đi phượt." Lăng Bắc Hàn mỉm cười mở miệng, vừa nghĩ tới đã liền muốn đưa cô đi ngay, đi xe đến Tây Tạng hoặc biên giới cũng được. có điều đây cũng chỉ là mong ước, một ngày nào đó mới thực hiện được.

"Ừ, ý này cũng hay đấy! Em rất mong chờ đó....." Cô cũng nghĩ bây giờ được đi phượt cùng anh thì thật là tốt, mới nghĩ như vậy, trong lòng đã rất mong ngóng.... Có điều, chỉ một lát nữa thôi là anh phải về doanh trại rồi.

Lăng Bắc Hàn khởi động xe, mỉm cười, rồi lái xe, ra khỏi con hẻm, đi ra đường lớn vòng qua thành phố, ra đến con đường dẫn đến doanh trại.

Úc Tử Duyệt biết anh cho phép cô đưa anh đến doanh trại bộ đội, bàn tay nhỏ bé không khỏi nắm lấy bàn tay không cầm tay lái của anh, tràn đầy lưu luyến không nỡ. Dọc đường đi, cô luôn miệng nói với anh rất nhiều chuyện, Lăng Bắc Hàn lại chỉ mím môi, lẳng lặng nghe. Không tới hai giờ ngồi xe, nhìn thấy khoảng cách với trạm xăng gần doanh trại của anh càng lúc càng gần, lòng Úc Tử Duyệt càng thêm nặng nề.

Cô biết, giây phút thực sự chia xa anh đã đến.

Lăng Bắc Hàn quay đầu xe rồi dừng lại, quay đầu ngẩn người nhìn cô hồi lâu, sau đó liền ôm cô vào trong ngực, môi hai người cũng gấp gáp mà quấn lấy nhau, cô ngã vào lồng ngực của anh, phối hợp với anh, hấp tấp hôn tới.

Hai cánh tay quấn quanh cổ anh thật chặt, trái tim không ngừng nhảy lên.

"Ưm...." Lúc buông ra, cô thở hổn hển, hai tròng mắt say đắm nhìn anh, "Thế này đi, mỗi ngày phải gọi điện thoại cho em, hoặc là gửi tin nhắn. Hoặc gọi video cũng được." Ôm chặt lấy anh, Úc Tử Duyệt bá đạo ra lệnh.

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Anh nhìn cô, cười nói.

"Không được! Không thể làm vì nhiệm vụ được, mỗi tin nhắn đều phải xuất phát từ nội tâm, anh không muốn anh gạt em." Úc Tử Duyệt nhìn anh chằm chằm, thở phì phì nói.

Lăng Bắc Hàn cầm chiếc mũ quân nhân bên cạnh đội lên, cười với cô, khuôn mặt anh tuấn mê người khiến Úc Tử Duyệt càng thêm mê đắm, nhất là hình ảnh anh lúc nặc quân phục, thật sự là vô cùng đẹp trai.

"Được! Anh đi đây...." Anh nói xong, hai tay liền ôm lấy đầu của cô, cúi đầu xuống, hôn xuống môi cô, sau đo mới buông cô ra, nhanh chóng mở cửa xe, nhảy xuống, chỉ sợ tiếp tục chần chừ thêm một giây nữa, anh sẽ không đi được.

Trái tim Úc Tử Duyệt co thắt, nhìn bóng dáng màu xanh của anh qua gương chiếu hậu, lỗ mũi cay xè.

Chuyển người sang ghế lái, nhìn qua gương chiếu hậu thấy anh đang vẫy tay với cô, cô cố gắng nén cho nước mắt không rơi xuống, mỗi lần chia lìa cũng để vì lần tái hợp sau hạnh phúc hơn. Mặc niệm trong lòng, cô hướng về phía gương vẫy tay, sau đó khởi động xe trở về.

Nhìn bóng dáng chiếc xe Hummer to lớn càng lúc càng nhỏ dâng, nụ cười bên khóe miệng Lăng Bắc Hàn càng lúc càng cứng lại, dấu cười trong ánh mắt cũng bị sự không nỡ thay thế, đến khi không nhìn thấy chiếc xe đâu nữa, anh mới xoay người, lấy điện thoại di động ra, gọi điện.

"Lúc nào cũng phải bảo vệ Úc Tử Duyệt an toàn..." Tư Đồ Ngạn muốn trở lại đại lục, anh lo lắng hắn sẽ trả thù... Phải phòng vệ chu đáo. Đồng thời anh cũng rất lo lắng cho sự an nguy của Lục Khải Chính, chỉ sợ lần này cậu ta thực sự sẽ gặp phải nguy hiểm.

***

"Sao còn chưa tới? Hôm nay đã là ngày hai mươi tám rồi...." Lúc đi vệ sinh, Úc Tử Duyệt nhìn chiếc quần lót sạch sẽ, nghi hoặc tự hỏi. 'Dì cả' của cô lần này lại bị trễ rồi.

"Duyệt Duyệt, mau xuống ăn cơm đi, cũng không còn sớm nữa....." Tiếng gọi của dì Vương chợt truyền đến, Úc Tử Duyệt vội vàng rửa sạch tay, rồi đi ra ngoài.

"........Thủ phạm chính của vụ buôn lậu vũ khí Tư Đồ Ngạn, Lục Khải Chính đã xuất hiện ở đại lục, các đội cảnh sát đang bố trí lực lượng chặt chẽ..." Úc Tử Duyệt vừa mới xuống lầu liền nghe thấy tin tức như vậy truyền từ TV ra, chỉ thấy bố chồng Lăng Chí Tiêu một thân quân trang cùng mẹ chồng Tiếu Dĩnh của cô đang đứng trước TV...

"Con chào ba, con chào mẹ!" Úc Tử Duyệt lễ phép chào hỏi hai người, cũng nhìn lên màn hình TV, liền nhìn thấy hình ảnh Tư Đồ Ngạn đang đeo kính râm, còn có Lục Khải Chính.

"Bọn hắn còn dám trở lại đại lục sao?.... Cảnh sát cũng thật là, mãi cũng không bắt được." Úc Tử Duyệt thầm nói, trong lòng vì Lục Khải Chính, cũng vì Nhan Tịch mà thương xót.

Xem xong tin tức kia, Lăng Chí Tiêu liền tắt TV, " Ăn cơm thôi...." Ôm lấy eo Tiếu Dĩnh, đi tới bàn ăn.

"Bắt bọn họ cũng đâu dễ dàng như vậy, trên đó còn không biết liên can đến bao nhiêu người nữa...." Tiếu Dĩnh thở dài nói, ngồi xuống bên bàn ăn, bưng bát tổ yến lên.

"Vâng....." Úc Tử Duyệt cũng đồng tình lên tiếng, sau cũng bưng bát tổ yến của mình lên.

"Duyệt Duyệt, tối nay con có rảnh không? Lát ăn xong sớm, con theo mẹ đi mát-xa...." Tiếu Dĩnh đặt bát tổ yến xuống, nói với Úc Tử Duyệt.

"Dạ có, tối nay con rảnh." Úc Tử Duyệt cười nói, năm bữa nửa tháng lại kéo cô đi làm đủ loại chăm sóc sắc đẹp, bà cũng không còn dáng vẻ nghiệm nghị như trước nữa, còn thường xuyên dẫn cô đi dạo phố.

Có một lần đi đến khu mua sắm áo lót, Úc Tử Duyệt còn kéo bà đi mua áo lót sexy, cô vốn tưởng rằng mẹ chồng sẽ mắng cô một trận, ai ngờ mẹ chồng cô lại rất vui vẻ mua vài bộ, thậm chí còn tặng cho cô hai bộ nữa.

Úc Tử Duyệt thật sự 'sốc', lúc trở về nói lại với Lăng Bắc Hàn, lại bị Lăng Bắc Hàn mắng cho một trận.

Trong lúc xoa bóp, người thợ mát-xa còn cung cấp cho họ thêm chút kiến thức về chắm sóc sắc đẹp, trước và sau khi hành kinh nên làm những gì, vân vân...., "Úc tiểu thư, hình như tháng này nguyệt sự của cô chưa tới?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Tôi cũng đang thắc mắc, bình thường ngày hai mươi lăm đã có rồi, nhưng hôm nay đã là ngày hai mươi tám rồi..." Úc Tử Duyệt vội vàng nói.

Lúc này, bà Tiếu Dĩnh đang nằm bên cạnh liền quay đầu sang, nhìn cô, hay là có tin vui rồi? Bà mừng thầm.

"Duyệt Duyệt, mẹ có chút chóng mặt, tối nay chúng ta làm đến đây thôi..." Sợ mấy người thợ mát-xa này tiếp tục nói ra, Tiếu Dĩnh vội nói.

"Vâng!" Úc Tử Duyệt liền đáp lời, cùng bà đi tắm rửa, sau đó ra khỏi thẩm mỹ viện.

"Mẹ à, mẹ còn chóng mặt không?"

"Không, không sao.... Duyệt Duyệt....." Sau khi lên xe, Tiếu Dĩnh nói, dường như muốn hỏi cô chuyện gì đó, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Mẹ, sao thế ạ? Có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng?" Úc Tử Duyệt vừa lái xe vừa nói.

"Duyệt Duyệt, mẹ đoán hình như con có thai rồi.... Con dừng xe ở hiệu thuốc đằng trước... Mua qua thử thai về thử xem...." Tiếu Dĩnh ngập ngừng mở miệng, có chút ngượng ngùng, dù sao bà với Úc Tử Duyệt cũng không hoàn toàn giống với hai mẹ con.

"Két....." Nghe thấy lời Tiếu Dĩnh nói, Úc Tử Duyệt giật mình đạp thắng một cái.

"Duyệt Duyệt, con....." Cô đột nhiên thắng gấp dọa cho Tiếu Dĩnh sợ đến lấy tay ôm ngực.

"Mẹ, mẹ nói, con....con mang thai rồi?" Úc Tử Duyệt nhìn Tiếu Dĩnh, lắp bắp hỏi lại.

"Con kích động như thế làm gì? Mẹ mới chỉ nói là có thể." Tiếu Dĩnh tức giận thấp giọng nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, may đây còn là đường quốc lộ.... Con bé này, sao lại mất bình tĩnh như vậy?

"Que thử thai, ở đâu có bán que thử thai ạ? Con đến mua..." Úc Tử Duyệt kích động nói, thiếu chút nữa vui mừng phát khóc.

"Ở hiệu thuốc." Tiếu Dĩnh tức giận nói, lúc này Úc Tử Duyệt liền đạp chân ga, chạy nhanh đi. Đến một cửa hàng thuốc, cô dừng xe, giật dây an toàn trên người ra, vội vã chạy vào bên trong. Tiếu Dĩnh đang ngồi trong xe thấy vậy bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Con bé này kích động quá rồi. Nhớ tới khi lần đầu biết tin mình mang thai Lăng Bắc Hàn, bà cũng kích động như thế...

Úc Tử Duyệt nhìn trên giá đủ loại que thử thai, giấy thử thai, vân vân... cũng liền lấy một cái. Đến khi ra khỏi cửa hàng thuốc đã thấy mẹ chồng cô ngồi sang vị trí ghế lái, "Để mẹ lái xe, con cũng không nên quá kích động...." Bà thấy Úc Tử Duyệt đi ra liền trầm giọng nói.

Úc Tử Duyệt le lưỡi, cúi đầu nhìn hướng dẫn ghi phía sau hộp đựng que thử thai, chỉ hận không thể lập tức về nhà thử xem.
Bình Luận (0)
Comment