Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 231

Úc Tử Duyệt vùi ở trong ngực Lăng Bắc Hàn, hai người ngồi ở trên ban công tắm nắng đầu thu chào buổi sáng. Vào lúc này Úc Tử Duyệt cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn.

Cô thật sự mong được ngồi trong lòng Lăng Bắc Hàn như vậy, sau đó dần dần già đi...

“Lúc diễn tập quân đội, có thể anh không thể liên lạc được với em, nếu gọi điện thoại có khả năng cũng không tìm được anh. Lúc đó đừng quá lo lắng cho anh, cũng đừng khổ sở, một tháng trôi qua rất nhanh, sẽ phải có lúc anh không ở cùng em được.” Lăng Bắc Hàn ôm cô, cằm chống đỡ ở trên đỉnh đầu của cô, thì thào nói.

Nhớ tới lát nữa sau khi ăn cơm xong anh sẽ phải rời đi, Úc Tử Duyệt không nỡ, dịch người, đưa hai cánh tay ra ôm lấy cổ anh, si mê nhìn gương mặt tuấn tú của anh. Cô duỗi ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng xoa dọc theo anh khuôn mặt cương nghị, vẽ theo từng đường cong trên mặt…

Gương mặt thực sự rất đẹp trai! Gương mặt ấy cũng đã sớm khắc sâu vào trong đáy lòng cô….

Lăng Bắc Hàn cúi đầu, nhìn thấy trong ánh mắt cô là tình yêu say đắm dành cho anh, không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cô.

“Quá gầy! Lần sau anh trở lại mà em còn gầy hơn nữa, xem anh xử lý em như thế nào!” Anh nắm lấy chóp mũi dễ thương của cô kéo xuống, dạy dỗ cô.

“Ưmh...... anh dám xử lý em?” Úc Tử Duyệt ngồi thẳng lên, chỉ vào bụng của mình, bá đạo nói với Lăng Bắc Hàn. Hiện tại cô cũng không phải là chỉ có một người chiến đấu hăng hái, cô đã có con trai rồi!

Úc Tử Duyệt thường hay suy nghĩ, tương lai sau khi sinh con trai nhất định cô phải giáo dục con thật tốt mới được, để con trai và cô ở chung một chiến tuyến, cùng nhau đối phó với Lăng Bắc Hàn!

“Thế nào, có chỗ dựa liền dám đắc chí sao? Một lớn một nhỏ cùng nhau đánh anh sao?” mặt Lăng Bắc Hàn tỏ vẻ uy nghiêm nhìn cô chằm chằm, nghiêm nghị nói.

“Bốc phét! Về sau xem anh còn dám khi dễ em, em sẽ mang theo con trai cùng nhau bỏ trốn. Ưmh......” Úc Tử Duyệt liếc mắt nói với anh, Lăng Bắc Hàn không nhịn được nữa, cúi đầu ngăn cái miệng nhỏ đang nói nhảm của cô.

Úc Tử Duyệt sợ hãi hôn trả anh, hai cánh tay vòng quanh cổ anh, thiết tha nhích gần anh hơn, gần hơn nữa. Cô không thể buông anh, cũng không thể để cho anh rời đi…

Cốc cốc cốc......

“Ưmh… A…” hồi lâu, hai người đang hôn lại bị tiếng gõ cửa cắt đứt, rốt cuộc Lăng Bắc Hàn cũng dừng lại, buông đôi môi anh đào vừa đỏ vừa sưng của cô ra. Úc Tử Duyệt nặng nề thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng. “Mau xuống nhà… ăn cơm…”

Lui ra khỏi ngực anh, Lăng Bắc Hàn đỡ cô đứng lên, cười cười sửa sang lại quần áo của cô đã bị anh kéo loạn, sau đó dắt tay cô đi xuống lầu.

“Ơ, rốt cuộc cũng chịu xuống lầu rồi......”

“Bắc Diệp? Khải Lâm? Hai người tới muộn hả?” Úc Tử Duyệt vẫn còn ở trên cầu thang theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp ôm lấy Lục Khải Lâm cười nhẹ đứng ở trong phòng khách, cô mừng rỡ cười nói.

“Muộn á? Chúng tôi tới lâu rồi, nhưng không dám lên lầu quấy rầy hai người ân ái!” Lăng Bắc Diệp ra vẻ không đứng đắn nói với bọn họ, Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ mặt của hai vợ chồng bọn họ cũng biết, có lẽ mâu thuẫn của hai vợ chồng này đã được giải quyết.

“Đừng nghe anh ấy nói bậy, chúng tôi vừa tới thôi!” lúc này Lục Khải Lâm mới cười nói, lông mày thanh tú cong lên theo nụ cười. Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy hôm nay Lục Khải Lâm thật là thân thiết, không giống bình thường có hơi lạnh lẽo.

Bà cụ nãy giờ vẫn không lên tiếng cũng phát hiện ra hai vợ chồng Lăng Bắc Diệp đang có biến hóa kỳ diệu, hình như không còn bộ dạng cứng rắn như trước kia… Bà âm thầm suy đoán trong lòng, không nói nhiều.

Lúc này thức ăn được dì Vương mang ra, gọi mọi người rửa tay ăn cơm.

“Trưa nay ba mẹ không về nhà sao ạ?” Úc Tử Duyệt vừa đi tới bàn cơm vừa hỏi.

“Sáng sớm mẹ cháu cảm thấy đầu choáng váng không thoải mái nên ba cháu đưa mẹ cháu đi bệnh viện rồi!” lúc này bà cụ mở miệng nói.

Nghe bà cụ nói như vậy, Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Hàn đều căng thẳng, lo lắng không biết bà Tiếu có khỏe không. Nhưng mà bọn họ mới vừa ngồi xuống ghế, chuẩn bị ăn cơm thì Lăng Chí Tiêu và Tiếu Dĩnh trở lại. Sắc mặt của Tiếu Dĩnh có chút tái nhợt, da dẻ cũng không được khá lắm.

Nét mặt của Lăng Chí Tiêu cỏ vẻ nghiêm túc! “Tôi không ăn, lên lầu ngủ một lát...” Sau khi hỏi qua Lăng Bắc Diệp, Tiếu Dĩnh cứng đờ nhìn Lăng Chí Tiêu cười nói, sau đó liền đi lên lầu.

“Ba, mẹ có sao không?” lúc này, Úc Tử Duyệt quan tâm hỏi, vẻ mặt Lăng Chí Tiêu tự nhiên nhìn cô. “Không có việc gì, chỉ bị cảm lạnh...” Lăng Chí Tiêu nói như vậy, nhưng nét mặt của ông lại không thể lừa được con mắt của Lăng Bắc Hàn.

Trong lòng hơi trầm xuống, ngoài mặt anh làm như không xảy ra chuyện gì, càng không ngừng gắp thức ăn cho Úc Tử Duyệt nhưng trong lòng lại rất lo lắng, chỉ sợ bà Tiếu thật sự có bệnh gì. Cũng đột nhiên anh ý thức được, bọn họ đã già rồi, hơn 50 tuổi…

“Hôm nay sao không thấy Bắc Diệp đi làm?” lúc này Lăng Chí Tiêu hỏi Lăng Bắc Diệp.

“Nghỉ phép mấy ngày! Lâu rồi không có nghỉ phép ......” Lăng Bắc Diệp đáp lại với Lăng Chí Tiêu, trong lòng anh tính toán muốn dẫn Lục Khải Lâm đi ra ngoài chơi mấy ngày, đã kết hôn lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh nghỉ phép, coi như bù cho tuần trăng mật.

Lăng Chí Tiêu gật đầu một cái. “Tháng mười một Bắc Triệt cũng trở về......”

“Nghe nói chưa đến tháng mười một sẽ trở lại…” Lục Khải Lâm cười cười chen miệng vào nói.

“Thường nghe mọi người hay nhắc đến Bắc Triệt mà con còn chưa được gặp anh ấy?” Úc Tử Duyệt cũng nói.

“Bắc Triệt là một vị đại suất ca, cũng không biết anh ấy ở Châu Phi lâu như vậy có đen đi hay không…” Lục Khải Lâm lại nói, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp ghen tức nhìn cô chằm chằm. Lục Khải Lâm lại nhìn anh? “Em nói thật mà…”

Cô gái này! Không đặt anh ở trong mắt, còn nói chú nhỏ đẹp trai?

“Thật vậy sao? Vậy thì về nhanh một chút để được nhìn thấy người.” Úc Tử Duyệt nghịch ngợm nói theo Lục Khải Lâm, cũng len lén nhìn mặt sắc xanh mét ở bên cạnh của Lăng Bắc Hàn.

“Nói nhảm, cháu của ta mà lại xấu xí hay sao?” lúc này bà cụ mở miệng, mặt kiêu ngạo nói.

Bà cụ đúng là bao che! Úc Tử Duyệt cười cười, gắp miếng thịt kho cho bà cụ, “Chỉ cho ăn một miếng!”.

“Con nhóc này! Cháu quản bà sao?” bà cụ bất mãn nói.

“Quản bà là vì muốn tốt cho bà!” Người một nhà đồng thanh nói làm mặt bà cụ trở nên lúng túng, sau đó giống như đứa bé cúi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Lăng Bắc Hàn chu đáo xới cơm và lấy mấy món ăn đem lên lầu cho bà Tiếu.

Sau khi vào phòng ngủ, chỉ thấy bà Tiếu lười biếng nằm ở trên ghế quý phi cạnh cửa sổ phơi nắng, vừa nghe thấy tiếng động bà nghĩ là Lăng Chí Tiêu đi vào. “Lão Lăng, đứa bé này vẫn là không muốn ......” một câu nói, làm Lăng Bắc Hàn dừng bước chân.

Đứa bé? Cái gì đứa bé?

Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, sau đó, con mắt trở nên lạnh lẽo! “Mẹ......” anh cứng ngắc mở miệng. Tiếu Dĩnh nghe thấy giọng nói của Lăng Bắc Hàn, chợt kinh ngạc ngồi dậy, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn toàn thân mặc quân trang, bưng khay thức ăn đứng ở đó.

Mặt mày Tiếu Dĩnh co quắp, nhớ tới lời nói mới vừa rồi có thể con trai đã nghe được, bà thẹn thùng mà cúi thấp đầu. “Sao con lại lên đây......”

“Mẹ ăn chút cơm đi.” Lăng Bắc Hàn nhìn Tiếu Dĩnh, nhỏ giọng mà nói. Tiếu Dĩnh do dự một chút nhưng vẫn đứng dậy.

“Không muốn thì cũng không cần, mẹ lớn tuổi rồi, rất nguy hiểm......” Lăng Bắc Hàn chậm rãi mở miệng nói, sắc mặc bình tĩnh. Anh biết bà Tiếu không bị những thứ bệnh khác thì trong lòng cũng khá yên tâm.

Tiếu Dĩnh nghe lời của con, động tác cứng đờ, cảm thấy thẹn thùng mà trong lòng cũng chua xót. Rốt cuộc cũng là một sinh mệnh nhỏ.

Nhưng bà cũng đã năm mươi hai tuổi rồi, hiện tại phát hiện mình mang thai, nếu mọi chuyện lộ ra bên ngoài thì rất mất mặt. Cháu nội cũng sắp ra đời......

Tiếu Dĩnh chua xót gật đầu. “Hai ngày nữa mẹ sẽ đi giải quyết, con đừng nói cho Duyệt Duyệt... Mà con cũng đừng cho lo lắng cho ba mẹ, hãy an tâm công tác.” Bà Tiếu gằn từng chữ. Lăng Bắc Hàn gật đầu.

“Duyệt Duyệt phải nhờ mọi người rồi.” Lăng Bắc Hàn lại nói.

“Người một nhà, nhờ vả cái gì, con đi xuống đi. Một lát nữa để cho Duyệt Duyệt tiễn con đi…” Tiếu Dĩnh cũng cứng nhắc nói, không nhìn anh. Lúc này tình cảm hai mẹ con rất khó được thân thiết như trước kia...

**

Lăng Bắc Hàn mở cửa xe quân đội ra, Úc Tử Duyệt đi theo anh đến trạm xăng dầu, hai người lưu luyến không rời hôn nhau hồi lâu ở trong xe rồi mới buông nhau.

“Mặc dù là diễn tập nhưng anh cũng phải chú ý an toàn.” Úc Tử Duyệt vểnh môi nói với anh một lần nữa.

“Nhất định! Em cũng phải tin tưởng vào năng lực của anh chứ, sẽ không thể nào gặp chuyện không may đâu! Nhất định phải tin tưởng anh, bất luận là vào thời điểm nào cũng phải tin tưởng! Hai người chính là hậu phương vững chắc của anh.” bàn tay Lăng Bắc Hàn lần nữa sờ lên trên bụng của cô, sau đó cúi người hôn lên, kiên định nói.

Úc Tử Duyệt nặng nề gật đầu, tin tưởng lời anh nói, anh sẽ không bao giờ bỏ lại cô và con.

Anh nhảy xuống xe trước, sau đó ôm cô, nhân viên bảo vệ Tiểu Lý đã lái xe tới đón Úc Tử Duyệt. Úc Tử Duyệt chờ Lăng Bắc Hàn lên xe, đưa mắt nhìn theo chiếc xe màu xanh lá hoành tráng biến mất cô mới lên xe của Tiểu Lý.

Mới vừa lên xe không lâu, cô lại nhận được điện thoại của Lệ Mộ Phàm gọi tới, anh nói đã đến kinh thành.

“Em cũng không biết cô ấy ở đâu trong thành phố A, Lăng Bắc Hàn chỉ nói là ở vùng ven thành phố. Anh có muốn em giúp hỏi lại hay không? Đúng rồi anh tìm cô ấy......”

“Anh biết rồi, không cần hỏi Lăng Bắc Hàn. Trước cứ như vậy đi, bye...” trong điện thoại Lệ Mộ Phàm nhỏ giọng nói sau đó vội vã cúp điện thoại. Úc Tử Duyệt cau mày, nghĩ thầm tại sao Lệ Mộ Phàm muốn tìm Thôi Nhã Lan?

Tối hôm qua vẫn còn ở nước Mĩ , bây giờ đã chạy tới kinh thành......

**

Một chiếc xe xa hoa phóng đi, trên xe Lệ Mộ Phàm một thân tây trang đen ngồi ở trên ghế salon, cặp mắt màu lam sắc lạnh ưu buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu anh không ngừng hiện lên những lời nói của Úc Tử Duyệt về chuyện của Thôi Nhã Lan.

Tại sao anh không biết ba của cô đã qua đời? Anh nghi ngờ nhất định đứa bé đó là của anh... nhưng làm sao lại mất? Tại sao không nói cho anh biết?

Trong lòng buồn bực, đau đớn.

Thì ra lúc anh vô lễ với Úc Tử Duyệt, bị Lăng Bắc Hàn đánh một trận ở trong mưa, sau đó anh trở lại biệt thự liền gọi điện thoại cho Thôi Nhã Lan tới đây. Đêm đó, mưa to giàn giụa, Thôi Nhã Lan đội mưa đi tới biệt thự của anh.

Lúc đó Lệ Mộ Phàm nóng sốt, mơ mơ hồ hồ mà muốn cô. Sau đó, Thôi Nhã Lan còn chăm sóc anh cả đêm cho đến khi anh hết sốt.

“Lệ thiếu, tìm được rồi, người đang ở thành phố F.” Lúc này có người gọi điện thoại thông báo với Lệ Mộ Phàm.

Lệ Mộ Phàm lập tức bảo lái xe đưa anh đi thành phố F.

“Lệ thiếu, phu nhân đi theo.” Chỉ chốc lát sau lại có người gọi điện thoại tới nói với anh.

Lệ Mộ Phàm mệt mỏi cúp điện thoại, dựa vào trên sô pha. Anh không biết bây giờ mình còn tới tìm Thôi Nhã Lan làm cái gì nữa, đứa bé kia đã không còn, bọn họ cũng không nên dây dưa với nhau thêm nữa… Nhưng mà anh chỉ muốn hỏi cô một chút, tại sao lại độc ác giết chết một sinh mạng vô tội?

Cũng là anh không cam lòng bị cô lừa gạt......

Cô luôn miệng nói thương anh, muốn chăm sóc anh, cho anh ấm áp, kết quả chỉ là vì tiền của anh.

Trên xe Lệ Mộ Phàm nắm hai tay thật chặt, khuôn mặt co quắp, dáng vẻ phóng khoáng gương mặt tuấn tú thường ngày của anh bây giờ lại trở thành ẩn nhẫn khổ sở.

Bụng quặn đau từng trận, một dòng dịch ấm áp cứ theo từng động tác của cô không ngừng trào ra. Trên chiếc giường bạc đơn sơ, khuôn mặt Thôi Nhã Lan trắng bệch, đôi tay che bụng của mình. Trên đầu giường có một bao đựng băng vệ sinh.

Tại sao cô lại vô dụng như vậy, té từ trên cầu thang xuống, chính cô đã làm mất con rồi......

Đau lòng rơi nước mắt, bây giờ trong đầu cô đầy ngập hình ảnh máu me dầm dề. Ngày hôm trước lúc cô ở khách sạn quét dọn vệ sinh, bởi vì cơ thể không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho nên té xỉu, lăn xuống cầu thang, thế là sẩy thai…

Người ta nói nói dối sẽ gặp báo ứng! Cô lừa gạt Lệ Mộ Phàm nói đứa bé không còn, kết quả, thật sự không còn rồi!

Tất cả mọi người đều rời khỏi cô, chỉ có sinh mệnh nhỏ này ở lại bên cô. Nhưng bây giờ nó cũng bỏ cô mà đi…

Cô nhìn lên trần nhà đơn sơ, cười tự giễu, nước mắt lại không thể kìm nén tuôn trào…

Thậm chí cô đã bắt đầu tin tưởng những gì lúc nhỏ thầy tướng số đã nói, cô mang mệnh sát! Nếu không tại sao tất cả người thân của cô đều mất? Cô hận mình như vậy, rất hận!

Cộc cộc cộc… một loạt tiếng bước chân làm cô kinh hãi hồi hồn. Nơi này là tầng chót chỉ có một mình cô ở mà, theo bản năng cô đứng dậy, lau nước mắt.

Bùm...... cô còn chưa có đứng lên thì đã nghe thấy một tiếng vang lớn, cánh cửa cũ kỹ đã bị người ta đạp mở. Rồi sau đó cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú đã biến mất hơn một tháng qua......

Trên người anh toát ra một mùi bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái hòa tan hết mùi nấm mốc trong phòng. Thôi Nhã Lan ngồi ở bên giường, kinh ngạc mà nhìn Lệ Mộ Phàm một thân tây trang đen. Màu đen có vẻ như làm anh trầm ổn hơn rất nhiều. Không giống trước kia, luôn thích mặc trang phục màu trắng không nhiễm một hạt bụi…

Anh sạch sẽ.

Sâu trong cặp mắt ưu buồn của Lệ Mộ Phàm khóa chặt bóng dáng cô gái đang ngồi ở mép giường. Trên đầu giường lại có một túi màu xanh đựng băng vệ sinh làm trong lòng anh chợt lạnh.

“Đứa bé đâu?” Lệ Mộ Phàm lạnh lùng mở miệng, cố ý xem nhẹ vẻ mặt trắng bệch của cô, nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng hỏi.

Làm sao anh biết? Trong lòng Thôi Nhã Lan đau nhói, nhếch môi, cười trào phúng! “Mất rồi...” không phải cô đi phá, cô còn chưa có độc ác như vậy. Chỉ là cô vô dụng, một sinh mệnh nhỏ ở trong bụng của mình mà cũng không bảo vệ được!

Lệ Mộ Phàm bước nhanh đến phía trước, đưa tay bóp cổ của cô. Anh đột nhiên nảy sinh ác tâm dùng lực, khuôn mặt dữ tợn trừng mắt nhìn cô, “Tại sao? Cô có tư cách gì mà làm vậy?” Anh trừng mắt nhìn cô, rống lên, gương mặt tuấn tú trở nên dữ tợn, đáng sợ!

Khụ...... khụ...... cô bị anh bóp cổ khó có thể hô hấp, mặt cô bắt đầu đỏ lên, nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của chính anh, “Anh buông tôi ra......” Cô cố gắng giãy dụa, chất lỏng ở giữa hai chân vẫn không ngừng chảy ra, bụng quặn đau từng trận , lòng lại tràn đầy chua xót, nhưng cô quyết tâm không đáp lại.

Thấy cô giống như muốn chết, anh không đành lòng buông cô ra, thân thể của cô suy nhược ngã xuống trên giường, “Lần trước cô vay tiền tôi là bởi vì ba cô ngã bệnh sao?” Vành mắt của Lệ Mộ Phàm đỏ lên nhìn cô ngã xuống giường, cuối cùng cũng hỏi.
Bình Luận (0)
Comment