Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 271

Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn để tránh tai mắt người, nhưng anh lại hôn đến không thể kiềm chế lại được, sạch sẽ ngọt ngào, không pha trộn chút mùi vị son phấn tầm thường nào. Đầu óc Nhan Tịch như nổ tung, cô chưa từng thân mật với đàn ông như vậy, thậm chí còn cảm giác được vật cứng rắn nào đó đang chạm vào giữa hai chân cô.

“A…!” Ngay lúc anh buông cô ra, cô liền hoảng sợ kêu ra tiếng, hai tay đẩy lồng ngực của anh ra, “Đàng hoàng một chút đi!” Hai tay Lục Khải Chính túm lấy hai tay cô, cúi đầu, thở hổn hển, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô.

Tư thế của hai người lúc này trên hình ảnh camera giống như một đôi nam nữ đang thân mật dây dưa trong thang máy vậy.

Giữa răng môi còn lưu lại hơi thở của anh, hơi thở của anh như bao trùm lấy cô, không phải mùi nước hoa, chỉ là một loại mùi vị nam tính hào phóng, xen lẫn mùi thuốc lá .Hơi thở như vậy đủ để mê hoặc lòng người.

Cửa thang máy mở ra, cánh tay dài của Lục Khải Chính khóa chặt hông cô, không cho cô phản kháng, ôm chặt cô đi ra ngoài cửa, “Anh muốn làm gì?” Cô vẫn không quên hình ảnh vừa rồi Tư Đồ Ngạn chĩa súng về phía mình, theo trực giác, cô biết mình đã trêu chọc phải một nhân vật hết sức nguy hiểm!

Lục Khải Chính cũng ở đó với người đàn ông cầm súng kia, hẳn anh ta cũng chắc tốt đẹp gì.Nhưng bảo cô liên hệ Lục Khải Chính với hình ảnh của đám người xấu, cô không cách nào liên hệ được. Trực giác của cô nói anh là người tốt......

Cô cũng rất phối hợp, không hề la lên, Lục Khải Chính thầm vui mừng, móc thẻ phòng ra, quẹt vào cửa, đẩy cửa phòng ra rồi cùng cô tiến vào.

Đèn trong phòng sang lên, phong cách Châu Âu sang trọng của căn phòng làm người ta không nói lên lời, là hình ảnh cô chỉ có thể nhìn thấy khi tìm kiếm tư liệu thực tế thôi, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Nhan Tịch cau mày, tức giận hỏi.

Chỉ thấy Lục Khải Chính cởi cúc của chiếc áo vest trên người ra, đi tới tủ rượu nhỏ mà tinh xảo, lấy ra một chai rượu, rót ra ly, ngửa đầu uống từng ngụm lớn. Vừa rồi nếu không phải là anh, sợ rằng Nhan Tịch đã bị Tư Đồ Ngạn kêu người giết rồi!

Bây giờ trong lòng Lục Khải Chính vẫn còn sợ hãi, chỉ có điều, anh cảm thấy không hiểu nổi bản thân, sao anh lại lo lắng cho cô như vậy?

Một tay cầm chai rượu, một tay cầm ly tùy ý ngồi xuống ghế sofa, lười biếng dựa vào thành ghế, anh hơi ngước đầu lên nhìn cô, “Ở đây cái gì cũng có, tối nay ở lại đây đi.” Khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa, anh nói.

Cô vẫn không biết vừa rồi anhđã cứu cô một mạng sao?

Lời nói của Lục Khải Chính khiến Nhan Tịch sửng sốt, vẻ mặt tức giận nhìn anh chằm chằm, “Ai muốn ở lại đây?Thật không thể hiểu nổi!” Không sao hiểu được sao anh lại vứt vé xe lửa cô vất vả lắm mới mua được lúc chiều đi, không sao hiểu được vừa rồi anh lại hôn cô, bây giờ lại còn…

Nhan Tịch gào xong, liền đi về phía cửa, “Quay lại!”Lục Khải Chính gầm nhẹ một tiếng, Nhan Tịch dĩ nhiên không nghe lời anh, tiếp tục đi ra phía cửa.Lục Khải Chính đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy vọt tới, túm lấy cô trước khi cô ra ngoài, trực tiếp kéo cô vào phòng ngủ.

“Buông tôi ra!”Nhan Tịch vùng vẫy quát lên, thân thể của cô gần như bị anh kẹp dưới nách, “Rầm!”Cửa phòng bị anh đá văng ra rồi đóng lại, cô bị anh quăng lên giường, thân hình cao lớn đè lên người cô.

“Tránh ra!” Nhan Tịch không ngừng vùng vẫy, cúc áo sơ mi trắng trước ngực trên chiếc váy bị bung ra, lộ ra da thịt trắng noãn bên trong, cùng với khối thịt non mềm đầy đặn, còn có khe rãnh mê người......

Hai mắt Lục Khải Chính trong nháy mắt như phun ra lửa, nóng bỏng nhìn chằm chằm khối tuyết trắng kia, hầu kết không tự chủ rung rung, nghĩ thầm, cô nhóc này thật không ngờ đến được.

Cảm giác căng trướng quen thuộc xông lên, hầu kết không nhịn được mà run rẩy không ngừng, trong miệng phả ra hơi thở nóng bỏng, lửa dục trào dâng khiến lý trí của anh dần tiêu tán. Trái tim Nhan Tịch cũng nhảy lên bình bịch, gương mặt tuấn tú, đường nét rõ rang của anh hiện ran gay trước mắt cô, tròng mắt đen sâu thẳm như có ma lực hấp dẫn cô, khiến cô trầm luân trong vòng xoáy, không cách nào thoát ra được.

Lục Khải Chính, mày là một cảnh sát!

Ngay khi anh sắp mất khống chế thì chuông báo động trong đầu chợt vang lên, cố nén dục vọng trong người, anh lật người, buông thân thể cô ra!

Mình làm sao thế này? Sao lại cảm thấy có hứng thú với cô bé này chứ? Những ngày qua, gặp cô mấy lần, tựa như vô tình, lại giống như cố ý. Hôm nay thấy cô cười cười nói nói với tên lính trẻ kia, anh cảm thấy vô cùng chướng mắt! Vậy mà thái độ của cô đối với anh lại rất lạnh nhạt. Vì ghen tức nên anh đã xé vé tàu của cô ném đi.

Nhan Tịch vội vàng ngồi dậy, đôi tay run rẩy cài lại cúc áo sơ mi trước ngực.

“Nếu không muốn bị người ta truy sát, tối nay tốt nhất đừng có rời đi.”Lục Khải Chính thấy cô định xuống giường, liền ngồi dậy, cứng rắn nói, rồi xuống giường trước cô.

“Truy sát? Anh đùa gì thế?” Trị an của Thủ Đô rất tốt, anh ta đang hù dọa đứa trẻ lên ba sao? Nhan Tịch hỏi ngược lại, trái tim trong ngực cô vẫn còn đang đập bình bịch không ngừng.

“Không tin em cứ ra ngoài thử xem, đừng làm cho sang năm mới không còn mạng mà về với ông bà.” Lục Khải Chính khom lưng, nhìn cô, nửa đùa giỡn nói.Nói xong liền đi ra ngoài.

Nhan Tịch ngẩn người, cảm giác anh không giống như là đang hù dọa cô, trong đầu cũng không nhịn được nghĩ tới hình ảnh người đàn ông khiêu vũ cùng với Úc Tử Duyệt lúc nãy cầm súng chĩa thẳng vào cô.

Ngồi trên chiếc giường lớn mang phong cách Châu Âu mềm mại sang trọng, cô cau mày, quan sát bốn phía. Lục Khải Chính là người như thế nào? Tại sao anh ta lại ở cùng một chỗ với người mang súng kia? Là xã hội đen sao?Nhưng, hình như anh ta là bạn tốt của Trung tá Lăng mà, hẳn không phải là người xấu đâu.

Nhan Tịch nghĩ thầm trong lòng, rồi nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa phòng ngủ ra, đi ra ngoài. Không nhìn thấy bóng dáng Lục Khải Chính trong căn phòng bên ngoài, cô vội vã cầm túi xách, đi tới cửa, mở cửa, nhưng lại không sao mở ra được.

Anh ta nhốt cô trong này sao?

Nhan Tịch tức giận, buồn bực trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, xem chừng tối nay cô không đi được rồi !

***

“Buổi tối mồng một đầu năm, Kim Thủy Thượng.”Tư Đồ Ngạn ngậm lấy điếu thuốc, đưa lưng về phía anh, cứng rắn nói.

“Yên tâm, không thành vấn đề!”

“Cậu khẳng định người phụ nữ kia không có vấn đề gì chứ?” Tư Đồ Ngạn quay người, liếc Lục Khải Chính, nhỏ giọng dò hỏi.

“Đã lâu rồi không được chơi đùa với rau non như vậy, thay đổi khẩu vị, vui đùa một chút thôi. Là dân quê, không có kiến thức, tôi mới nói bừa hai câu liền nghĩ rằng cậu chỉ cầm súng đồ chơi rồi, ha ha......” Lục Khải Chính mở miệng, không đàng hoàng cười nói.

Tư Đồ Ngạn cũng cười cười, “Con mèo nhỏ kia cũng tướng đối thú vị.” Tư Đồ Ngạn nhớ tới Úc Tử Duyệt, dâm tà nói.Lòng Lục Khải Chính chợt căng thẳng, không ngờ Tư Đồ Ngạn lại có hứng thú với Úc Tử Duyệt như vậy, anh không khỏi vì Lăng Bắc Hàn mà toát mồ hôi.

“Thôi được rồi!Cậu cứ ngồi đó mà suy nghĩ đi, tôi đi chơi.”Lục Khải Chính cười gian tà nói xong, liền đi về phòng của mình.

Cô bé này ngay cả quần áo và giày cũng không cởi ra, ôm gối trong ngực, nằm co ro trên giường, nặng nề ngủ. Lục Khải Chính đứng ở bên giường, khom người cúi xuống, yên lặng nhìn cô. Nhìn dáng vẻ cô khi ngủ dường như cô không có cảm giác an toàn, thân thể cuộn lại, ôm chặt gối trong ngực.

Anh cũng đã từng học tâm lý học, liền kéo chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô, rồi không nhịn được vươn tay làm giãn chân mày đang nhíu chặt của cô.

Anh cứ ngồi trên giường như vậy, yên lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới hoàn hồi, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nhan Tịch cảm thấy mình như vừa ngủ một giấc thật yên ổn, mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở to mắt ra, liền thấy một bóng lưng cao lớn rắn rỏi đang đứng cách đó không xa. Người đàn ông đó đang đeo đồng hồ đeo tay, sau đó khoác áo vest lên người.

“A!” Tỉnh táo lại, cô ngồi bật dậy, thấy quần áo vẫn còn nguyên trên người mới cảm thấy yên tâm.

Lúc đó, Lục Khải Chính chợt quay đầu, dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên, con ngươi mang vẻ hài hước nhìn cô, không hề lên tiếng, chỉ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, cảm thấy vô cùng thú vị. Nhan Tịch biết anh sẽ không làm gì mình, liền trừng mắt nhìn anh một cái, rồi xuống giường.

Đến khi cô rửa mặt xong đi ra, Lục Khải Chính đã mặc quần áo chỉnh tề, “Tôi đưa em về chỗ trọ.” Nhìn đồng hồ đeo tay, Lục Khải Chính nói.

Nhan Tịch cũng không cự tuyệt, đi theo anh ra khỏi khách sạn, lên xe của anh, đi được nửa đường, anh nói cô xuống xe, vào ăn sang trong một quán ăn ven đường. Nhìn anh dáng vẻ cao quý mà lại ngồi ở bên bàn nhỏ của quán ăn, trong tay cầm thìa đang ăn đậu hũ, Nhan Tịch cảm thấy có chút buồn cười.

“Tôi rất đẹp trai đúng không?” Lục Khải Chính thấy Nhan Tịch ở đối diện đang nhìn anh, hài hước hỏi, múc một thìa canh rau cải muối ớt bỏ vào trong bát đậu hũ, động tác tự nhiên mà ăn.

Anh ta rốt cuộc là người thế nào?

“Tự mãn!”Nhan Tịch liếc anh một cái, sẵng giọng, bẻ bánh quẩy bỏ vào chén sữa đậu nành, ngâm ăn.

“Lúc nào thì về nhà?Tôi đưa em về.” Lục Khải Chính đột ngột mở miệng nói, anh không đề cập tới còn đỡ, vừa nhắc tới, cô liền nhớ ra tấm vé tàu hỏa!

“Ôn thần!Tôi tránh anh còn không kịp!”Cô bất mãn mắng.

“Ồ, sao tôi lại thành ôn thần rồi?”

“Anh dựa vào cái gì mà ném vé tàu của tôi vào trong đài phun nước?”

“Ghế cứng, mười bốn tiếng đồng hồ!Em muốn tự đâm đầu vào chỗ chết à?”Lục Khải Chính nói như chuyện đương nhiên phản bác.

“Anh trai à, chuyện này thì liên quan gì tới anh?Dù phải đứng 14 giờ, tôi cũng có thể đứng!”Nhan Tịch buồn bực giễu cợt nói.

“Em đã gọi tôi là anh trai thì chuyện này có thể không liên quan đến tôi được sao?”Lục Khải Chính cười nói, trong lòng hết sức mừng rỡ, thái độ của cô nhóc này làm anh rất thoải mái.

“....” Nhan Tịch im lặng không nói nữa, sau khi ăn điểm tâm xong, Lục Khải Chính lại lôi cô lên xe của anh, đưa cô đi mua vé máy bay. Nhan Tịch năm lần bảy lượt kiên quyết đòi quẹt thẻ của cô! Nhìn vé máy bay hơn một ngàn đồng, Nhan Tịch cảm thấy vô cùng tiếc xót!

Hai ngày sau, lúc đi đến sân bay, cô lại xui xẻo đi nhầm hướng, lúc chạy tới sân bay, thì máy bay đã sớm cất cánh rồi.

Nhan Tịch, mày có thể bớt vô dụng một chút được không?

Lôi kéo hành lý đi trên đường, cô thật sự chỉ muốn đập đầu chết đi cho xong! Hôm nay đã là 27 rồi, năm nay lại không có ngày 30, ngày kia chính là giao thừa rồi....

Hay là không về nhà?

Không được! Năm nay em trai mình đã không về được rồi, nếu mình cũng không về, mẹ mình phải đón năm mới một mình sao?

A a a a a a!

Cô như phát điên, rất muốn hô lớn lên, nhưng giữa ban ngày ban mặt, cô nào dám làm như vậy.Cúi đầu, kéo hành lý, lòng tràn đầy chua xót đi trên đường cái, càng nghĩ trong lòng càng bứt rứt khó chịu.

“Két!”

“A…!”

Một chiếc xe đột ngột dừng lại cạnh cô, Nhan Tịch kinh ngạc ngẩng đầu lên, chiếc xe SUV quen thuộc kia khiến cô giật mình, sau đó liền thấy Lục Khải Chính đi đến trước mặt của cô, giật hành lý trong tay cô, “Anh…?”

“Lên xe!” Lục Khải Chính ném hành lý của cô lên xe, xong vẫn thấy cô ngây người đứng đó, gầm nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment