Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 278

Bởi vì vội vã đến sân bay Lục Khải Chính không hề phát hiện có người đang lén chụp ảnh mình, xe của Lăng Bắc Sam vẫn còn ở bãi đậu xe của khách sạn, nên Lục Khải Chính chở cô đi một đoạn đường!

“Bây giờ anh phải đi tiễn Nhan Tịch, em tự lái xe đến công ty nhé!” Dừng xe sát ở ven đường, Lục Khải Chính liếc nhìn Lăng Bắc Sam ngồi ở ghế phụ, trầm giọng nói. Lăng Bắc Sam đang đánh lạị phấn mắt lên đôi mắt sung đỏ của mình, nghe thấy lời anh nói liền khựng lại.

“Bắc Sam, A Thần đối với em là một lòng một dạ, qua nhiều năm như vậy, mọi người đều nhìn ra được…”

“Em đối với anh cũng là một lòng một dạ, tại sao anh không nhìn thấy?” Lục Khải Chính còn chưa nói hết, Lăng Bắc Sam đã quay đầu trừng mắt nhìn anh, nói lớn. Gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà có chút hung dữ, Lục Khải Chính nhếch môi cười cười, “Đến ngay cả yêu hay không yêu em cũng không xác định được. Tỉnh ngộ đi! Tình cảm Cố Diệc Thần dành cho em, cùng tình cảm em dành cho anh không giống nhau!”

Lục Khải Chính nói xong liền xuống xe, mở cửa xe cho cô.

Lăng Bắc Sam trong lòng bất mãn xuống xe, Lục Khải Chính nhanh chóng lên xe, vội vã rời đi.

Lăng Bắc Sam ngơ ngẩn đứng ở bên đường nhìn xe của anh dần biến mất, trái tim hoang mang, rối bời. Trong đầu không khỏi hiện lên vẻ mặt bị tổn thương của Cố Diệc Thần. Cô không gọi xe mà cứ đi trên đường như vậy. Tại sao mình không đi tố cáo Cố Diệc Thần? Là không muốn gây thêm rắc rối hay là không nỡ?

Suốt bao năm nay Cố Diệc Thần đối tốt với cô như thế nào, chăm sóc cô như thế nào cô đều thấy rõ, cũng hết sức hưởng thụ sự chăm sóc đó. Cô vẫn còn sau khi đính hôn với Lục Khải Chính, đến sinh nhật mình cô không còn được nhận quà của Cố Diệc Thần nữa trong lòng cảm thấy có chút gì đó mất mát....

Cô còn nhiều lần gọi điện thoại cho Cố Diệc Thần, nói muốn quà sinh nhật của anh, anh hỏi cô, “Lăng Bắc Sam, không phải em không thích sao? Đính hôn rồi còn tìm tôi là có ý gì?” Chính cô đã mập mờ không rõ với anh, khiến cho tình cảm của Cố Diệc Thần đối với cô vương vấn mãi không dứt được.

Cô cũng không biết lúc đó tâm trạng của mình là gì nữa, một loại tâm trạng mà khiến bản thân cô cũng rất xem thường!

Lục Khải Chính từ trước tới giờ chưa từng tặng cô quà gì, cho nên cô cũng không chờ mong được anh tặng, Cố Diệc Thần thì ngược lại, hàng năm đều tặng quà cho cô, hơn nữa cũng đều giống với mong ước của cô, đột nhiên anh không tặng nữa, cô cảm thấy không quen .

Lần đó, cô đã hoảng loạn cúp điện thoại, một mình ở Australia, uống rượu giải sầu.

***

Lục Khải Chính chạy nhanh đến sân bay trước Nhan Tịch, trốn ở một góc, nhìn cô đi cùng những người đồng nghiệp đang vui vẻ nói cười. Hôm nay cô mặc rất giản dị, chân đi đôi giày da nhỏ, mặc chiếc quần bó màu trắng, chiếc áo kẻ trắng đen rộng thùng thình khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng, đeo túi xách.

So với lúc mới gặp anh cô gầy đi rất nhiều, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu như em bé giờ đã gầy như cái mũi khoan rồi. Lúc này, cô không nói gì cả, thất thần đứng trong đoàn người.

Cô đang nghĩ gì thế?

Tình tiết của tiểu thuyết, hay là một người nào đó?

Cô cũng thường hay sao nhãng thất thần, rơi vào thế giới của riêng mình, điểm này, anh đã từng thấy qua, Lục Khải Chính cũng chợt phát hiện ra, thời gian anh và cô ở bên nhau thực sự quá ít, chỉ được mấy lần. Nhưng cũng chính mấy lần ấy đã làm anh chú ý tới cô.

Anh cũng không hiểu được, rốt cuộc cô có cái gì tốt.

Chỉ là cảm thấy không chịu đựng được khi cô nghĩ đến người khác, giống như giờ phút này, anh rất muốn tiến lên, lôi cô ra khỏi suy nghĩ thất thần, hỏi cô đang suy nghĩ gì, nói cho anh biết, để cho anh và cô cùng nhau chia sẻ hoặc là gánh chịu, anh không muốn cô phải chịu đựng một mình như vậy……

Nhan Tịch bị chủ nhiệm vỗ vào bả vai, hoàn hồn, mới phát hiện ra mình bị mất hồn đã lâu, cô có chút ngượng ngùng thè lưỡi cười cười, vội vàng tiến lên, theo đoàn người kiểm tra hành lý. Khi tiến tới chỗ kiểm hành ký, cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn quanh một lượt....

Mình đang chờ đợi tình tiết như trong tiểu thuyết hay trong các bộ phim truyền hình sao?

Cô cười nhạt, quay đầu.

Lúc cô quay đầu lại, Lục Khải Chính tưởng rằng cô đã phát hiện ra anh, trong lòng vô cùng kích động, anh còn thấy được khóe miệng cô đang cười. Anh biết cô không phát hiện ra anh, nhưng anh vẫn coi như cô đang cười tạm biệt anh……

Lục Khải Chính, chúng ta cứ như vậy đi.

Sau khi lên máy bay, đeo bịt mắt, cô thầm nghĩ. Lại một lần nữa rời xa thành phố đã khiến trái tim và thân thể cô bị tổn thương, trong lòng cô vẫn cuồn cuộn sóng lớn.

Lục Khải Chính nhìn máy bay bay qua đỉnh đầu, bay về phía Tây Nam, tim anh dường như cũng bay theo chiếc máy bay kia.

Lúc anh tưởng rằng có thể thoải mái yêu, có thể không chút cố kỵ ở bên cô, thì cô lại không yêu anh nữa, mà anh cũng không còn đủ tư cách. Lục Khải Chính không hiểu, anh nằm vùng suốt chừng ấy năm, rốt cuộc có đáng giá hay không.... Buổi lễ chúc mừng anh không đến tham dự, hơn nữa cũng không có mặt mũi nào mà tham dự.

Anh chỉ biết, vì để phá vụ ăn này, anh đã trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác làm nhục, trơ mắt nhìn cô bị người khác chọc cho một gậy.

Lục Khải Chính thẫn thờ bước đi, gương mặt tuấn tú hốc hác, hai mắt hằn đầy tia máu, cằm mọc lún phún râu.

“Bịch!”

“Cứu với! Có người ngất xỉu!”

Bóng dáng cao lớn màu đen đột hiên ngã xuống, ‘bịch’ một tiếng, khiến hành khách trong phi trường hoảng loạn, sợ hãi kêu lên.

Chỉ chốc lát sau, Lục Khải Chính được xe cấp cứu đưa đi.

Di chứng trước đây, mệt nhọc quá độ, thể lực cạn kiệt, Lục Khải Chính bất tỉnh, hôn mê suốt một ngày trong bệnh viện mới tỉnh dậy.

Đến hôm sau, tin tức của Lục Khải Chính và Lăng Bắc Sam đủ để trấn động cả Thủ Đô, thậm chí cả giới quân sự và chính trị của cả nước....

‘Kết thúc 17 năm yêu nhau, việc kết thân của hai nhà Lăng Lục vào cuối năm đầy hứa hẹn’: Lục Khải Chính bế Lăng Bắc Sam lên xe, đi đến chỗ trọ của cô, buổi sáng hôm sau lại cùng nhau ra ngoài, còn có một vài bức ảnh làm bằng chứng. Toàn là bài nói về quá trình yêu đương song gió của hai người, Lục Khải Chính vì nhiệm vụ mà chia tay với Lăng Bắc Sam, bây giờ vụ án kết thúc hai người lại tái hợp. Bài báo còn nói, lần này việc kết thân của hai nhà Lăng Lục kết thân mang đến lợi ích lớn cho tập đoàn.

Cũng hoàn toàn đạp đổ lời đồn quan hệ giữa hai nhà Lăng Lục bị rạn nứt khiến cho địa vị trong giới chính trị và quân sự của hai nhà Lăng Lục càng không thể lay động.

Lục Khải Chính vừa mới tỉnh lại liền thấy được tin tức này, anh tức giận tới mức ném điện thoại di động xuống đất!

Kẻ nào viết bài này? Kẻ nào dám đưa tin xằng bậy như vậy? Chưa được sự cho phép của nhà họ Lục và nhà họ Lăng, đơn vị truyền thông nào lại to gan dám đưa tin như vậy? Lục Khải Chính tức giận định xuống giường, thì đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Ba mẹ anh, bà Chu Tú Lan, ông Lục Vinh Trác, cả em gái anh, Lục Khải Lâm đều đi vào.

“Ý của ai?” Lục Khải Chính gầm nhẹ, sau đó xuống giường, đi tới bên bàn, nhấc điện thoại lên nhấn một dãy số, “Đập chết kẻ nào đưa tin tức xằng bậy kia cho tôi!” Lục Khải Chính quát lớn, lúc này Chu Tú Lan vội tiến lên, nhấn nút cúp máy.

Lục Khải Chính ném điện thoại xuống, nhìn bà chằm chằm, mắt vằn tia máu. Lục Khải Lâm cũng tiến lại gần, “Anh à.” Cô nhỏ giọng gọi, ý bảo anh không nên đối nghịch với ba mẹ.

“Khải Chính, nếu báo chí đã đăng như vậy, ảnh của con và Bắc Sam cũng đã bị đưa lên, chi bằng mượn cơ hội này công bố chuyện hôn sự của hai con!” Chu Tú Lan mở miệng, mặt không đổi sắc nói.

“Bốp!”

“Anh!”

Lục Khải Chính tức giận gạt đổ điện thoại, bình hoa trên bàn xuống, “Ai nói tôi sẽ kết hôn với Lăng Bắc Sam?” Lục Khải Chính rống to, gân xanh trên trán nổi lên, gương mặt tiều tụy đầy vẻ dữ tợn, vô cùng kích động, hai tay nắm chặt lại.

“Chuyện này không thể tùy ý con được!” Chu Tú Lan nói .

“Lục Khải Chính! Sao con lại càng ngày càng hồ đồ như vậy? Tương lai còn phải là người làm nên việc lớn, sao có thể để chuyện nữ nhi thường tình làm vướng chân?” Lục Vinh Trác tiến tới, nghiêm mặt giáo huấn Lục Khải Chính.

Khóe miệng Lục Khải Chính khẽ nhếch lên, nhìn bọn họ, “Tôi con mẹ nó bây giờ muốn sống vì bản thân một lần!” Anh ngang ngược nói, ba năm trước, vì vụ án này anh đòi ra biển buôn bán, bọn họ không chịu, nhất quyết bắt anh phải đính hôn với Lăng Bắc Sam mới đồng ý, anh thỏa hiệp một lần.

Lần này, anh chỉ muốn sống vì bản thân một lần, không được sao?

Ở trong mắt bọn họ, hôn nhân chính là ích lợi. Lục Khải Chính anh chính là vật hy sinh, em gái Lục Khải Lâm của anh cũng giống như vậy. Nhưng ít nhất cô ấy cũng được gả cho người mình ngưỡng mộ.

“Hư đốn! Mày dám nói với ba mẹ mày như vậy sao? Lục Vinh Trác xanh mặt quát anh.

“Ba.” Lục Khải Lâm đứng ở đó không biết làm sao, nhìn vẻ mặt Lục Khải Chính tràn đầy đau khổ, cảm giác chán nản mệt mỏi cũng theo đó mà sinh ra, “Tại sao các người lại luôn ép buộc chúng tôi? Chúng tôi là con của các người mà! Trong mắt các người, chúng tôi không chỉ là con cái, mà còn là công cụ để các người lợi dụng, có phải không?”

Lục Khải Lâm quát lên, “Bốp!” Chu Tú Lan vung tay một cái, đánh lên mặt Lục Khải Lâm.

“Khải Lâm.” Lục Khải Chính thấy em gái bị đánh, vội vã kéo cô, bảo vệ ở sau lưng.

“Đây không phải chỗ để con lên tiếng! Kết hôn nhiều năm như vậy cũng chưa sinh được đứa con nào, con còn có mặt mũi không? Chu Tú Lan tức giận nói, Lục Khải Lâm bụm mặt, kinh ngạc, đây chính là người mẹ sinh ra cô sao?……

“Bà là mẹ của tôi sao? Không, bà không phải là mẹ của tôi! Lúc tôi ở Tô Thành bị khinh rẻ,thì các người đang làm gì hả?” Lục Khải Lâm từ sau lưng Lục Khải Chính lao lên, hướng về phía hai người kia rống to, lòng tràn đầy uất ức khiến cô không nhịn được mà hét lên chuyện kia.

Lời của cô làm cả nhà ngơ ngẩn, bao gồm cả Lục Khải Chính.

“Khải Lâm!” Đúng lúc này, Lăng Bắc Diệp đứng ở cửa phòng bệnh đã lâu vội vọt vào, lo lắng gọi cô một tiếng, sau đó kéo cô vào trong ngực. Lục Khải Lâm đưa tay ôm Lăng Bắc Diệp thật chặt, trên thế giới này, đây là người duy nhất cô có thể dựa vào.

“Các người không hề quan tâm chúng tôi sống có tốt hay không, trong mắt các người lúc nào cũng chỉ có lợi ích!” Lục Khải Lâm dựa vào lồng ngực Lăng Bắc Diệp, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lung của ba mẹ mình, khóc lóc rống lên.

“Khải Lâm,không được nói như thế với ba mẹ. Chúng ta đi thôi!” Lăng Bắc Diệp không ngừng vỗ về cô, gật đầu với ba mẹ cô, rồi đưa cô rời đi.

“Các người không cảm thấy áy náy chút nào sao?” Lục Khải Chính cười lạnh hỏi, sắc mặt của Lục Vinh Trác và Chu Tú Lan sượng ngắc.

“Lục Khải Chính, con cũng nên cảm thấy hổ thẹn với Bắc Sam và nhà họ Lăng! Con phải biết, chuyện này nếu bị lên báo hậu quả sẽ lớn thế nào!” Chu Tú Lan vẫn không mềm lòng nói, lợi dụng tính trách nhiệm của con trai để uy hiếp.

Bọn họ nói xong, rời đi.

Lúc Nhan Tịch đọc được bài báo kia, cười khổ, sau đó lại tự làm khổ mình.
Bình Luận (0)
Comment