Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 297

Nhan Tịch vô cùng thích thú nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Khải Chính, vểnh môi, "Đúng vậy, rất quan tâm! Đàn ông các anh luôn để ý người con gái của mình có phải xử nữ hay không, phụ nữ bọn em không thể quan tâm sao?” Hai tay Nhan Tịch kéo kéo vạt áo của Lục Khải Chính, ngạo mạn nói.

Ánh mắt Lục Khải Chính thoáng trầm xuống, "Nhưng anh không quan hệ với xử nữ!” Hôn lên môi cô, anh trầm giọng nói.

"Được tiện nghi còn ra vẻ! Nói thật dễ nghe! Nói, lần đầu tiên của anh là với ai?" Nhan Tịch nhìn anh chằm chằm, thở phì phò nói, bên trong gian phòng, ánh đèn u ám, hơi thở của hai người vương vấn giữa mũi của nhau. Không gian tĩnh lặng dần dần trở nên mập mờ, mùi rượu nhàn nhạt làm người ta mê say.

"Nói cái gì mà nói! Tắm rửa rồi đi ngủ đi!” Lục Khải Chính lật người, ngồi dậy, kéo cô lên.

"Không!” Nhan Tịch kéo tay anh lại, bướng bỉnh nói.

"Ơ hay! Nhất định muốn biết sao? Bé con à, biết chuyện quá khứ của anh không tốt cho quan hệ của chúng ta đâu, hiểu không?” Lục Khải Chính quay đầu, vuốt ve mái tóc ngắn của cô, nói.

"Không hiểu! Em chỉ muốn biết, lần đầu tiên của anh rốt cuộc là với ai!” Nhan Tịch tiếp tục vểnh môi hỏi, cô thừa nhận lúc này mình đang làm nũng, lúc này, Lục Khải Chính hất tay của cô ra, xuống giường, "Cho tay!” Lục Khải Chính giơ giơ bàn tay phải của mình lên, nói xong, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa đi vào phòng tắm.

"...." Nhan Tịch không nói gì trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, "Lục Khải Chính! Anh chơi xấu!” Nhan Tịch rống to, đuổi theo vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, liền nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy rào rào, còn có tiếng cười vui của phụ nữ, lát sau, lại biến thành âm thanh rên rỉ vong tình của phụ nữ cùng với tiếng thở gấp của đàn ông không ngừng truyền ra....

Vấn đề xử nam này cuối cùng không có kết quả. Nhan Tịch cũng cảm thấy, biết quá khứ của đối phương chỉ càng làm cho mình tăng thêm phiền não, cũng không có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm của hai bên. Chỉ cần khi Lục Khải Chính ở bên cô, cả cơ thể và trái tim đều ở bên cô là được rồi.

Lúc Lục Khải Chính làm xong bữa ăn sáng trở lại phòng ngủ thì chỉ thấy Nhan Tịch vẫn còn nằm lỳ ở trên giường ngủ say, anh tiến lại cúi người, hôn đánh thức cô, "Mệt quá, buồn ngủ chết đi được.... Anh làm gì thế?.... Tránh ra.....” Nụ hôn ngưa ngứa như bị ruồi bâu khiến Nhan Tịch buồn bực nói.

"Mau dậy nào! Lát nữa còn phải đi gặp ông nội nữa!” Lục Khải Chính trầm giọng nói, nhìn vết hôn mờ mờ trên lưng cô, hài lòng cong khóe miệng.

"A.....” Nghe nói phải đi gặp ông nội anh, Nhan Tịch sợ hãi kêu lên, lập tức ngồi bật dậy, "Ưmh.....” Lưng đau khiến cho cô khổ sở cau mày, hít một hơi khí lạnh, lại ai oán trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên, đồ đàn ông thúi không tiết chế!

"Trừng anh làm chi, bình thường không rèn luyện cho tốt, đến chiến trường mới yếu sức.” Lục Khải Chính không thản nhiên nói, rồi tìm quần áo từ trong tủ cho cô. Nhan Tịch cầm lấy áo ngực chui vào trong chăn rồi mặc vào.

"Tại anh không biết tiết chế thì có!” Nhan Tịch tức giận nói, nhìn thùng rác, lúc này chợt nhớ ra cái gì đó, "Khải Chính.... Bác sĩ nói lúc uống thuốc, tốt nhất nên ngừa thai, nếu không ngộ nhỡ mang thai dược tính của thuốc sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé.....” Nhan Tịch cau mày, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói.

"Làm sao bây giờ?.... Anh nói xem em có nên uống thuốc tránh thai không?” Nhan Tịch bất lực hỏi, Lục Khải Chính thầm nghĩ, "Hai ngày nay không phải em không uống thuốc sao?...."

Nhan Tịch gật đầu một cái, "Lần trước tái khám bác sĩ nói nên uống một đợt nữa.... Hai ngày nay em quên không uống.....” Nhan Tịch đưa tay sờ lên vùng bụng bằng phẳng của mình, nơi nào có khi nào đã có em bé rồi không?

Nhớ tới đứa bé, trong lòng Nhan Tịch lại phiền não, lúc ở bên Lục Khải Chính, chỉ có hai người thì rất vui vẻ, không phải lo nghĩ chuyện gì, nhưng, nghĩ đến những vấn đề thực tế này, cô liền nhức đầu.

"Vậy tạm thời đừng uống nữa.” Lục Khải Chính ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng nói.

Nhan Tịch cũng gật đầu nói: "Nhưng lần đầu đã bị sảy thai, lần sinh thứ hai sẽ không dễ thế đâu.....” Nhan Tịch cười nói, sau đó nhanh chóng mặc quần áo tử tế vào. Hai người cùng nhau ăn sáng, xong Nhan Tịch đi trang điểm rất cẩn thận, chỉ sợ lúc gặp người nhà anh sẽ khiến anh mất mặt.

Váy liền thân tay lửng kiểu dáng mùa thu đính trân châu màu trắng, một đôi giày da Michael màu trắng cao năm phân, đứng cùng với Lục Khải Chính khá xứng đôi, có điều người đàn ông bên cạnh cô thật sự quá xuất sắc, làm bản thân cô cũng cảm giác mình mờ nhạt đi không ít.

"Haiz...."

"Sao thế?” Lục Khải Chính đang sửa sang lại cổ áo nhìn qua gương thấy cô đang thở dài, lên tiếng hỏi, anh nhận ra được cô có vẻ rất hồi hộp.

"Không có gì, đi thôi.....” Nhan Tịch cười cười, nói, trong lòng vẫn cảm thấy có chút phức tạp, kéo cánh tay Lục Khải Chính, hai người cùng ra khỏi cửa phòng ngủ, vòng qua phòng khách, rồi đi thẳng ra cửa.

Nơi đến là một viện dưỡng lão, nghe nói ông nội Lục đang tĩnh dưỡng ở trong đó, ông nội bị mắc phải bệnh ung thư, gần đây bệnh tình đang chuyển biến xấu. Bệnh tình của ông nội xấu đi khiến cho các thế lực ở Thủ Đô đều rục rịch. Mặc dù Lục Khải Chính không nói với cô những chuyện này, nhưng tối hôm qua nghe Lăng Bắc Hàn nói với anh trong phòng bếp, trong lòng suy cho cùng vẫn có vướng mắc.

"Đừng lo lắng, có anh ở đây!” Xuống xe, Lục Khải Chính dắt tay cô, trầm giọng nói bên tai cô, hi vọng cô sẽ bớt lo lắng mà bình tĩnh đối mặt. Theo như anh nghe ngóng được, hôm nay ông nội chỉ muốn gặp riêng hai người bọn họ.

Nhan Tịch cười cười, "Con dâu dù xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng mà!” Cô tự giễu, cho dù bọn họ có muốn gặp cô hay không, đến cuối cùng cũng sẽ phải đối mặt. Vì Lục Khải Chính, cô nên cố gắng một lần.

Lục Khải Chính mỉm cười, ôm lấy cô đi vào bên trong tòa nhà.

Ra khỏi thang máy, quẹo qua một khúc quanh liền thấy có hai người đàn ông mặc áo vest màu đen đứng ở cửa một phòng bệnh, nhìn thấy hai người bọn họ thì gật đầu một cái, "Cậu chủ, lão gia đang đợi hai người!” Một người đàn ông thân hình cao lớn, kính cẩn nói với Lục Khải Chính.

Lục Khải Chính gật đầu, rồi đi vào.

Vừa vào đến cửa, Nhan Tịch liền thấy một ông cụ ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía bọn họ, tóc của ông cụ rất ngắn, cả mái tóc đều chuyển sang màu trắng, bình thản nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Chẳng biết tại sao, chóp mũi Nhan Tịch chợt cay cay, dường như cô luôn có một tình cảm đặc biệt với ông cụ này, có lẽ nguyên nhân là do từ nhỏ đến lớn cô không có ông bà nội.

"Ông nội.....” Lục Khải Chính mở miệng, cất giọng nói, giọng nói vang dội, còn mang theo tiếng cười nhè nhẹ.

Nhan Tịch theo anh tiến lại gần, hai tay của ông cụ Lục chuyển xe lăn quay lại, Nhan Tịch định tiến lên giúp một tay, thì ông cụ đã xoay người lại. Khung xương của ông cụ rất lớn, mặt mũi thon gầy, sắc mặt cũng không tệ lắm, trên da có chấm đồi mồi đặc trưng của người già.

Nhan Tịch nhìn ông cụ, không khỏi nghĩ tới ông ngoại của mình.

"Con chào ông nội.....” Cô cứng ngắc lễ phép mở miệng, ông cụ Lục ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, lại nhìn Lục Khải Chính, "Thằng nhóc nhà anh đã bao lâu không gọi ông một tiếng ông nội rồi hả?” Ông cụ Lục giáo huấn Lục Khải Chính.

Lục Khải Chính cười cười, "Ông nội.....” Anh nhìn sang Nhan Tịch, lại nhìn ông cụ nói to, "Đây là Nhan Tịch, cháu dâu của ông đó ạ! Người Bình Xuyên!” Lục Khải Chính nói tiếp.

Thính lực của ông cụ vẫn còn rất tốt, ông gật đầu một cái, "Ông còn chưa thừa nhận nó là cháu dâu ông đâu!” Ông cụ ngước đầu, xem thường Lục Khải Chính nói, trong lòng Nhan Tịch căng thẳng, thật ra thì cô cũng không bất ngờ, chỉ đứng đó cười cười.

"Không cần ông thừa nhận! Cũng không phải là ông cưới cháu dâu, là cháu cơ mà!” Lục Khải Chính lại cười, lớn tiếng nói, trong giọng nói không có chút tức giận, mà còn có chút hài hước.

Ông cụ giơ tay lên chỉ vào anh, lại nhìn Nhan Tịch một cái, "Thằng nhóc này rất giảo hoạt, cháu đi theo nó bị thiệt thòi rồi!" .

Ông cụ đang nói chuyện với cô sao? Nhan Tịch cau mày, cứng ngắc cười, nghĩ thầm hai ông cháu này sao lại như vậy? Không giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng của cô, ngược lại còn trêu chọc nhau, hơn nữa, xem ra ông cụ này cũng không phải là người quá nghiêm túc.

"Thật sao ạ? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ông nội, nói không chừng người phải chịu thiệt chính là anh ấy đấy ạ!” Nhan Tịch cười nói, cũng thả lỏng.

Không ngờ con bé này lại nói như vậy, có điều ông cụ Lục cũng cười cười, còn khoát khoát tay, tỏ ý không tin, "Nó chịu thiệt? Ông không tin, không tin đâu. A Chính, đi mua thịt chó tới đây cho ông.... Thèm ăn quá!” Ông cụ Lục lại khoát tay nói thêm, còn đẩy đẩy Lục Khải Chính đi nữa, nói vừa dứt lời liền muốn nhổ đờm, ông cúi đầu nhắm ngay ống nhổ, Nhan Tịch liền vội vàng tiến lên, bưng ống nhổ lên, đưa cho ông.

Ông cụ nhổ đờm xong ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch rất sâu.

Lục Khải Chính lo lắng không biết một mình ông cụ ở cùng với Nhan Tịch sẽ nói những gì, hẳn là ông cụ muốn đuổi anh đi chỗ khác rồi, nếu không sao lại bảo anh đi mua thịt chó chứ, mặc dù, anh biết ông nội anh muốn nói đến thịt chó nào.

"Cháu và cháu dâu ông cùng đi!” Lục Khải Chính kéo Nhan Tịch, nói với ông cụ.

"Sao thế? Sợ ông nói cái gì không nên nói với nó à? Ông nội cháu không xấu như cháu nghĩ đi! Con bé ở lại!” Ông cụ xem thường nói với Lục Khải Chính, lại bắt lấy tay Nhan Tịch, bàn tay của ông cụ ấm áp, rất dùng sức, khiến tim Nhan Tịch như có một dòng nước ấm chảy qua.

"Anh đi đi.... Em ở lại đây với ông nội.....” Nhan Tịch nháy mắt với Lục Khải Chính, nói.

Mặc dù trong lòng Lục Khải Chính không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đành phải rời đi, hi vọng ông cụ đừng khiến cho anh thất vọng, cũng hi vọng bất luận Nhan Tịch nghe ông cụ nói gì, cũng không để tâm, mà kiên định quyết tâm ở lại bên anh!

"Người Bình Xuyên.....” Sau khi Lục Khải Chính rời đi, ông cụ rũ mắt nhìn xuống dưới mặt đất, lẩm bẩm.

"Vâng.... Ông uống nước không ạ?” Nhan Tịch gật đầu nói, lại quan tâm hỏi, nghĩ rằng ông cụ vừa mới nhổ đờm nên muốn uống nước cho trơn cổ họng, trong đờm vừa rồi của ông có chút máu.

"Rất biết quan sát, rót đi!” Ông cụ ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Tịch nói. Nhan Tịch nghe thấy lời này, không biết là đang khen cô hay là nói chuyện khác, cô đi đến bàn rót nước, chợt nhìn thấy một cốc trà bằng sứ trắng, bên trong có chiếc thìa bạc được buộc với cốc bằng một sợi bông, Nhan Tịch nghĩ thầm đó chắc hẳn là cốc nước của ông cụ.

"Bình Xuyên, chiến trường cũ.... Mười tám tuổi ông ở đó đánh tan bọn Nhật Bản xâm lược, chuyện xảy ra từ tận năm 1943.....” Ông cụ có chút kích động nói, Nhan Tịch ngồi xuống bên cạnh ông, gật đầu, tính toán một chút, nếu vậy giờ ông cụ cũng sắp 90 tuổi rồi....

"Dạ, năm kia ở trong vườn rau nhà cháu còn đào lên được một quả pháo.... Ông ngoại cháu cũng là lính kháng Nhật!” Nhan Tịch nói theo, múc một thìa nước ấm đặt gần khóe miệng ông cụ, ông cụ lại hoàn toàn không nhận lấy, đoạt lấy cốc nước trong tay cô, đôi tay hơi khô gầy cầm cốc sứ trắng, tự mình uống.

Nhan Tịch nghĩ thầm, ông cụ này thật cố chấp, cho dù sinh bệnh nặng, cũng không hề tỏ ra yếu đuối. Có lẽ, đây chính là tính cách của ông.

Ông cụ Lục nhíu mày nói tiếp, "Cũng ở trên chiến trường Bình Xuyên?"

"Dạ?"

"Hỏi ông ngoại cháu đó...."

"Vâng, đúng ạ! Nhưng mà ông cháu chỉ là binh lính nhỏ!” Nhan Tịch nghĩ thầm, ông cụ Lục là một lão anh hùng cách mạng như thế, năm đó nhất định là một sĩ quan.

"Tên là gì?" Ông cụ nhíu mày lại hỏi.

Nhan Tịch nghi hoặc, chẳng lẽ ông cụ biết ông ngoại cô? Không cẩu huyết thế chứ?....

"Họ Trần, tên Diệu Chí.....” Cô làm ra vẻ thản nhiên nói, nhớ tới ông ngoại trong lòng cô lại chua xót, ông cô đã qua đời từ mấy năm trước rồi. Cô nhìn ông cụ, thấy ông cụ như đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ chốc lát sau, lại quay đầu nhìn cô, trong con ngươi minh bạch mang theo cảm xúc gì đó mà cô không phân biệt được.

"Vẫn còn sống?” Ông cụ trầm giọng hỏi, đưa cái cốc lại cho cô.

"Tám năm trước, ông ngoiaj cháu bị ung thư trực tràng mà qua đời.....” Nhan Tịch nhàn nhạt nói, "Ông nội muốn uống nước nữa không ạ?"

Ông cụ khoát khoát tay, Nhan Tịch đành phải để cốc nước xuống, "Biết tại sao ông cố ý giữ cháu lại không?” Ông cụ nhìn sau lưng cô hỏi, Nhan Tịch để cốc xuống bàn, xoay người, nhìn ông cụ, cười cười, "Ông muôn khuyên cháu rời xa Khải Chính ạ?” Cô thẳng thắn trả lời.

Đây dường như là thủ đoạn thường thấy nhất của gia đình quyền quý mỗi khi gặp phải người con dâu không ưng ý, lời nói của Nhan Tịch khiến ông cụ Lục lại một lần nữa phức tạp nhìn cô, sau đó ánh mắt chuyển ra phía ngoài cửa sổ, "Cháu đã thẳng thắn như vậy, ông cũng vậy cũng không quanh co lòng vòng nữa!” Vẻ mặt ông cụ nghiêm túc lại, nhỏ giọng nói, Nhan Tịch chuẩn bị tâm lý, gật đầu một cái.

"Ông nói đi ạ!"

"Hôn nhân của Khải Chính, một mình nó không thể làm chủ được!” Ông cụ nói thẳng.

"Bởi vì mọi người muốn lợi dụng anh ấy để mang về nhiều lợi ích cho nhà họ Lục ạ?” Nhan Tịch không sợ hãi, có chút kích động hỏi ngược lại, cảm thấy xót xa thay Lục Khải Chính.

"Sai! Không phải mang về, mà là củng cố! Chuyện chính trị, một con bé như cháu không thể hiểu được, nhà họ Lục sụp đổ, không phải chuyện có làm quan hay không, mà là chuyện có bảo toàn được sinh mệnh hay không!” Ông cụ kích động nói.

"Cháu tin tưởng năng lực của Khải Chính, cho dù không hy sinh hôn nhân, anh ấy cũng có thể có cách hoàn thành nhiệm vụ với nhà họ Lục!” Nhan Tịch phản bác ông cụ.

"Ông cũng tin tưởng! Nhưng còn sự thật.... Thằng nhóc kia kích động lên liền nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lục! Cháu nói xem đó có phải là biểu hiện của trách nhiệm không?"

Nhan Tịch cau mày, Lục Khải Chính từng hạ quyết tâm đến như vậy sao?

"Điều đó vẫn đúng. Anh ấy chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của mình, không muốn trở thành một con rối để mặc mọi người thao túng thôi!” Nhan Tịch lớn tiếng phản bác, ông cụ cũng không ngừng phản bác, "Quá ngây thơ, các người thật quá ngây thơ! Rời xa A Chính đi! Ông sắp về trời rồi, thế lực của nhà họ Lục không còn vững chắc nữa.... Khụ khụ.... Khụ.....” Ông cụ Lục đang nói chợt ho kịch liệt, Nhan Tịch vội vàng tiến tới, bưng ống nhổ lên đưa tới trước mặt ông, một tay cô bưng ống nhổ, một tay vỗ vỗ phía sau lưng ông, chỉ thấy ông cụ ho ra bên trong đờm lẫn đầy máu....

Đầu óc Nhan Tịch có chút mờ mịt, lời nói của ông cụ khiến ngực cô nặng nề không thở nổi....
Bình Luận (0)
Comment