Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 312

Bên trong "cô bé" có thể nhìn thấy một vết sẹo mờ mờ màu trắng, là do hai lần bị tổn thương để lại. Vẻ mặt Lục Khải Chính cực kỳ đau đớn, ân hận. Nhan tịch nằm trên gường nhíu mày đầy xấu hổ, hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt ân hận đau đớn của anh.

Nhớ lại sự điên cuồng lần đó của anh, toàn thân cô run rẩy. Cô vẫn chưa thể xóa đi nỗi ám ảnh này, một lần nữa nó khiến cô run sợ, chua xót. Lúc ấy cô cảm thấy cả đời này không thể tha thứ cho anh, mặc dù lỗi là do cô. Nhưng bây giờ, cô lại muốn tha thứ cho anh, cho dù bản thân có bị thương nhiều hơn nữa!

Trái tim Lục Khải Chính đau đớn như có dao cứa vào, nhìn vết sẹo anh lại cảm thấy bản thân thật đáng chết, không xứng làm một người đàn ông, càng không xứng làm một người cảnh sát! Chống hai tay xuống giường, cô ngồi dậy thu hay chân lại, nhìn ánh mắt phức tạp của anh, cô chỉ cười cười: “Anh đừng tự trách bản thân, chuyện đã qua cứ để nó qua đi.”

Cô không những không oán trách ngược lại an ủi anh, thự sự khiến anh không biết nên nói gì, cổ họng nghẹn ngào cũng không ra được bất kỳ câu nào. Chỉ kéo cô lại ôm chặt vào lòng, giúp cô mặc quần áo tử tế. Nhan Tịch để anh tùy ý, nhắm mắt lại, thỏa mãn ngửi mùi hương trên cơ thể anh.

"Tại sao anh lại mắc nợ em nhiều đến vậy?.” Lục Khải Chính ngồi trên giường ôm cô trong ngực. Nằm trong lòng anh, cô có thể cảm nhận được mọi thứ của anh, cơ thể cường tráng to lớn, lồng ngực rắn chắc. Giờ phút này, cô rất bình tĩnh và thực tế, nghe giọng nói trầm khàn của anh, sống mũi cô cay cay.

Một tay nhẹ nhàng vuốt ngực của anh, trên mỗi bắp thịt rắn chắc là là những nết sẹo mờ mờ khác nhau, ngoài ra còn có vết sẹo do đạn để lại, khiến cô đau lòng.

"Cái này thì có cái gì mà mắc nợ chứ! Cũng giống như mẹ em cùng cha em, lúc còn trẻ thường đánh nhau, cũng tranh cãi cả đời. Mẹ em cũng từng hận cha em, nhưng khi ông ngã bệnh vẫn hết lòng chăm sóc. Em thường nghĩ, giữa hai người họ thật ra từ lâu đã không có gì tình yêu rồi, thậm chí còn mang theo nỗi oán hận đối phương sống qua ngày nhưng họ cũng là những người thân gắn bó không rời của nhau. Người nào xảy ra chuyện, đối phương cũng sẽ không vứt bỏ, em cảm thấy được như vậy đã có thể coi như là yêu, chúng ta như thế này sao có thể nói là ai mắc nợ ai?.” Cô dựa vào trong ngực anh, thì thầm.

Nghe những lời cô nói trong lòng anh vừa cảm động vừa đau đớn, có lẽ nếu mắc nợ với đối phương cách đền bù tốt nhất chính là mãi mãi yêu thương không xa rời.

Anh không lên tiếng, chỉ cúi đầu phủ môi xuống đôi môi cô…..

Đem tất cả tình cảm trong lòng muốn nói cho cô biết nhưng lại không biết phải dùng từ ngữ nào để diễn đạt, toàn bộ dồn hết nụ hôn này, nụ hôn tha thiết mà không mất đi cuồng nhiệt. Nhan Tịch cảm nhận được anh xiết chặt cô hơn, cảm giác giống như muốn làm cô hòa tan vào trong cơ thể anh, cảm nhận được tình cảm của anh, cô cảm động vô cùng trái tim đập loạn nhịp. Ôm chặt lấy anh, cùng hòa chung một nhịp tim với anh, hôn đáp lại.

Nhưng cơ thể cô dường như vẫn không đón nhận được anh, “cô bé” của cô vẫn không thể ướt. Lục Khải Chính có cảm giác thật thất bại, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ buông ra cô. Có lẽ, đây cũng là báo ứng của anh!

"Em về phòng.” Nhan Tịch thở hồng hộc, đỏ mặt nói.

"Anh đi cùng!” Giọng nói trầm trầm của anh vang lên. Đặt cô xuống, anh mặc quần áo, xuống giường đi cùng cô.

"Không được! Mẹ em sẽ biết."

"Con cũng lớn rồi, còn chuyện là không được!” Anh ngang ngược nói đồng thời kéo cô ra khỏi phòng khách. Đầu tiên đi tới phòng trẻ, nhìn con trai lại nhìn bà Nhan nằm ngủ trên giường.

Hai người rón rén đứng bên chiếc giường trẻ con, lặng lẽ nhìn nhóc con đang ngủ say, gương mặt Nhan Tịch tràn đầy hạnh phúc. Lục Khải Chính dịu dàng nhìn Lục Lộ, trong lòng cũng rất hạnh phúc. Cuối cùng khi Nhan Tịch nói về phòng ngủ của cô.

Trở về phòng, Lục Khải Chính muốn kéo cô lên giường, cô lại cố ý nói muốn viết tiểu thuyết: "Anh ngủ trước đi!.”

"Viết cái gì mà viết? Vẫn không đủ tiền xài sao?” Kéo cô phải nằm xuống giường.

"Nếu không viết, em sẽ bị độc giả lãng quên! Nhà xuất bản cũng sẽ không chào đón em!.” Cô tức giận nói, đẩy anh ra, ngồi xuống chiếc ghế xoay, mở Laptop.

"Cũng được! Nhưng để sáng mai rồi viết!" Một tay xoay ghế xoay để cho mặt cô đối diện với mặt anh, đưa tay ấn phím tắt máy, bế cô nằm lên giường.

"Anh… Ban ngày Lục Lộ rất nghịch ngợm." Nhan Tịch tức giận phản bác, nhưng cả người cô đã bị anh ôm chặt vào lòng.

"Ngủ đi! Nếu không anh không bảo đảm sẽ không làm ra một số chuyện cầm thú với em đâu!.” Anh tắt đèn, trầm giọng nói. Cơ thể Nhan Tịch khẽ cứng đờ dán chặt lên cơ thể anh, cảm nhận được lồng ngực săn chắc của anh, trong lòng cô như bị phỏng: "Anh ôm như vậy có cảm thấy khó chịu không?” Dựa vào trong ngực anh, cô nhỏ giọng hỏi, may là tắt đèn nếu không cô nhất định mắc cỡ chết mất!

"Em nói tiếp thử xem?.” Lục Khải Chính thấp giọng hỏi ngược lại, bắt được bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt....

"A….” Cô giật mình muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt.

Cuối cùng anh hài lòng ôm cô ngủ thật say, cô nằm trong lòng cũng thiếp đi, không có ác mộng không có ám ảnh, một giấc ngủ bình yên. Nửa đêm, vì rất thính ngủ liền Lục Khải Chính tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng khóc của Lục Lộ, anh vội vã xuống giường, chạy sang căn phòng sát vách.

Sợ làm bà Nhan thức giấc, anh ôm con trai đi ra phòng khách. Khi cậu nhóc Lục Lộ thấy anh ngoan ngoãn không khóc nữa, đôi mắt to tròn nhìn anh .

"Nhóc con, tiểu rồi à...” Một tay ôm con, một tay cởi chiếc quần tã ra, anh nhìn con trai đầy cưng chiều. Lục Lộ nhìn anh, không khóc không giãy, để anh dùng khăn ướt lau khô cho cu cậu, sau đó lại mặc chiếc quần tã khác vào.

"Chúng ta về phòng ngủ thôi."

"Hừ...."

"Cái gì? Con muốn làm gì?.” Lục Khải Chính ôm con định về phòng trẻ, cậu nhóc liền nhíu mày, kháng nghị. Anh dịu dàng hỏi.

"Oa oa.” Cái miệng nhỏ nhắn của cậu nhóc chu ra, liếm môi, trông giống như là đang mút thỏa thích. Lục Khải Chính hiểu ý: "Không tồi, rất thông minh, không hổ là con Lục Khải Chính!.” Anh nhìn tiểu tử trong lòng, hài lòng nói.

Anh để con trai xuống, đi pha sữa lại chờ sữa nguội bớt, sau khi nếm qua mấy lần cảm thấy chỉ còn âm ấm mới dám đút cho cậu nhóc ăn.

Lục Lộ vui sướng ngậm chiếc ti giả của bình sữa, mút thỏa thích như heo con ham ăn.

"Tiểu tử thúi, con phải mau mau lớn lên, cha sẽ dẫn con đi chơi thật vui!.”

Đôi mắt to tròn đen nhánh của Lục Lộ nhìn anh chằm chằm, giống như nghe hiểu những gì anh nói, ra sức mút thỏa thích.... Không biết bà Nhan đã thức giấc từ khi nào, đứng trước cửa phòng trẻ nhìn cảnh tượng ngoài phòng khách, sau đó lặng lẽ trở về giường. Bà không thích Lục Khải Chính nhưng cũng tôn trọng sực lựa chọn của Nhan Tịch. Tất cả đều có số rồi, vậy bà cũng sẽ không khuyên Nhan Tịch lập gia đình nữa.

Dỗ Lục Lộ ngủ xong, Lục Khải Chính mới bồng cậu nhóc về phòng trẻ, thấy bà Nhan đã thức giấc, anh lễ phép gật đầu, bà Nhan cũng chỉ là gật đầu lại, nhìn anh đặt Lục Lộ xuống, lại chu đáo đắp chăn cho cậu bé.

"Bác gái, cháu rất xin lỗi"

Anh nhỏ giọng nói, bà Nhan chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hiểu ý anh muốn nói gì. Hiện giờ bà không biết nên nói gì, Lục Khải Chính cũng không nói thêm lặng lẽ ra khỏi phòng trẻ. Trở lại phòng ngủ thì Nhan Tịch cũng tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi trên giường: "Lục Lộ đói bụng sao?" .

"Đã cho ăn sữa bột rồi, em ngủ đi!.” Anh lên giường, ôm lấy cô, dịu dàng nói.

"Ừ.....” Cô ngáp một cái, lại vùi vào ngực anh ngủ thật say.

***

Ngày hôm sau hai người đưa Lục Lô đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, thấy các chỉ số về sức khỏe cậu nhóc đều rất bình thường, Lục Khải Chính mới an tâm.

"Em đã nói Lục Lộ rất khỏe mạnh mà!.” Cô nhìn anh, cười nói. Anh cũng cười cười đẩy xe em bé, Nhan Tịch đi bên cạnh. Một nhà ba người đi tản bộ trong công viên, tắm nắng ấm mùa thu.

"Còn em thì ngược lại, sức khỏe rất yếu!.” Anh trầm giọng nói

Nhan Tịch cười cười: "Chờ cai sữa Lục Lộ xong, em sẽ uống thuốc điều dưỡng!" .

Lục Khải Chính gật đầu, thấy cô chạy đến bên dòng suối nhỏ, đứng trên bờ nhìn cá chép đỏ. Còn cầm điện thoại di động chụp hình. Lúc này cô chỉ giống như đứa bé bướng bỉnh, khóe miệng anh nở nụ cười cưng chìu....

Lúc tối, anh dẫn cô đi ăn bữa tối dưới ánh nến ở nhà hàng Tây. Khi 99 đóa hoa hồng đỏ đưa lên, Nhan Tịch ôm lấy một bó to, cười cười: "Lúc chú già cầu hôn Duyệt Duyệt có tới 999 đóa cơ!.”

Lục Khải Chính nhíu mày nhìn cô: "Tên đó cũng chẳng phải thật sự lãng mạn gì đâu, cậu ta học được mỗi thứ đó thôi, hâm mộ cái gì! Chính các thì cậu ta chỉ tặng một lần duy nhất đó thôi!.” Anh hả hê nói.

Nhan Tịch kinh ngạc nói: "Sao anh biết?.”

"Anh không hiểu cậu ta thì còn ai hiểu nữa?"

"Đúng vậy. Duyệt Duyệt nói kể từ lần cầu hôn có tặng cô ấy thật nhiều hoa hồng đỏ, sau đó Lăng Trung tá không tặng cô ấy hoa lần nào nữa! Nói là vợ chồng làm những thứ hư vinh này làm cái gì? Nhưng có phụ nữ nào mà không thích hư vinh như vậy chứ !” Nhan Tịch cười nói.

Lục Khải Chính cười cười, xuyên thấu qua ánh nến nhìn cô đầy dịu dàng, giơ ly rượu đỏ, Nhan Tịch cũng bưng lên, xấu hổ cười cười, nhấp một ngụm. Đây là lần đầu tiên chính thức hẹn hò với anh như thế này.... Trong khúc Violin lãng mạn, nhà hàng Tây tao nhã lãng mạn....

Tất cả, tuyệt vời giống như ảo ảnh. Khi cùng anh ra khỏi nhà hàng Tây, nắm tay của anh mới cảm giác tất cả những điều này đều là thực sự thực, thực sự tồn tại!

Lục Khải Chính ở Lạc Thành chỉ ba ngày, đến ngày thứ tư không cho Nhan Tịch đưa anh đi sân bay. Nhan Tịch ôm Lục Lộ nhìn anh rời đi. Chắc phải một tháng sau anh mới có thể đến thăm hai mẹ con cô.

Ngày nào đó một tháng sau, Nhan Tịch hào hứng mở ra cửa khi tiếng gõ cửa vang lên, cho rằng là Lục Khải Chính nhưng không ngờ lai là mẹ của anh, Chu Tú Lan.
Bình Luận (0)
Comment