Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 334

Nếu như thấy cô, anh nhất định sẽ xuống xe, cô thầm nghĩ trong lòng. Suy nghĩ một chút, cảm thấy hay là vào thăm anh một chút thì tốt hơn, mấy ngày không gặp, cô rất nhớ anh. Nghĩ như vậy, cô mở bước chân, lại đi vào trong đồn cảnh sát.

Ba chiếc xe áp giải phạm nhân dừng lại trước đại viện của cục cảnh sát, mấy người tình nghi là phạm tội có nam có nữ bị ép xuống xe, bóng dáng cao lớn cường tráng từ trên xe cảnh sát nhảy xuống, "Giải xuống! Chuẩn bị tra hỏi!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng quát lớn một tiếng, xoay người đi tới ký túc xá.

"A Diệp...." Cô vội vã bước nhanh chân, hướng về phía bóng lưng đoàn người Lăng Bắc Diệp la to.

Lăng Bắc Diệp quay đầu, chỉ thấy Lục Khải Lâm mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen rộng rãi, phía ngoài khoác một áo khoác màu đen, tóc cột lên, đang đeo túi xách lệch vai chạy về phía bên này.

"Ơ, chị dâu đến rồi!" Mấy cảnh sát chìm khác ồn ào nói, Lăng Bắc Diệp trợn mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, những người kia lập tức thức thời vào trong đồn, dưới ánh mặt trời, trán của cô thấm tầng mồ hôi mịn, có lẽ là bởi vì nguyên nhân chạy chậm, hai má thon gầy cũng nhuộm đỏ ửng.

Cô còn chưa có dừng lại, anh vội vã tóm tay của cô, đi về phía của chính của đồn cảnh sát, "Em...Em đưa cơm trưa cho anh...." Cô vừa đi vừa nói, bước chân của anh rất lớn, cô đeo một đôi giày da Michael năm phân sao có thể đuổi kịp, chỉ có thể chạy chậm.

Lăng Bắc Diệp vẫn không lên tiếng, môi mỏng mím chặt, kéo cô ra khỏi cửa chính, trong một góc tối không người ngoài đồn cảnh sát, mới dừng chân.

"Phù...." Cô thở hổn hển, có chút bất mãn nhìn anh một cái, lấy khăn lau trong túi xách ra, anh đoạt lấy, thô lỗ mở ra, giúp cô lau mồ hôi.

"Không phải đã nói với em, mấy ngày này tổ chuyên án của bọn anh có hành động đặc biệt à?" Anh hạ giọng, trầm giọng nói. Lát nữa phải thẩm vấn xong mấy tên tội phạm, còn phải đi ra ngoài, làm sao có thời gian ăn bữa trưa của cô, vội vàng ăn chút bánh bích quy ở trên xe cũng không tồi.

Anh nói vậy là có ý gì? Mang theo lời chỉ trích, làm cô cau mày, "Ý của anh là, em không nên tới tìm anh?" Cô bình tĩnh hỏi, quay đầu, cầm khăn giấy tự mình lau mồ hôi.

"Đây không phải là vấn đề có nên hay không, là anh không có thời gian quan tâm em! Thôi, em về nhà trước đi, anh còn phải đi thẩm vấn, lần sau chớ phiền toái." Giọng điệu của anh chậm lại, nhìn đồng hồ, lại nhìn cô.

"Em không muốn anh quan tâm!" Cô lạnh lùng nói, mặt không chút thay đổi, nói xong cũng bước nhanh chân, đi tới bãi đậu xe.

Mượn danh nghĩa đưa cơm tới nhìn anh một chút, cũng lo lắng anh liều mạng, tới thăm một chút, ai ngờ anh lại có thái độ này! Ngay cả vẻ mặt tươi cười cũng không có, trong lòng Lục Khải Lâm chua xót không dứt, ngoài mặt lại giống như không sao cả, vẫn đi đến bên xe hơi của mình, nặng nề ấn khóa xe.

Lăng Bắc Diệp cũng đuổi theo, vào lúc này điện thoại di động lại vang lên, anh chưa kịp nói với cô, cô đã lên xe, "Chuyện gì? !" Lục Khải Lâm ngồi trên xe, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp đang gọi điện thoại.

"Tôi lập tức qua!" Nghe anh rống một câu như vậy, sau đó nhìn cũng không nhìn cô một cái, bèn tự vào cửa chính.

Anh làm việc, tựa như hoàn toàn bỏ quên cô! Lục Khải Lâm chua xót nghĩ, khỏi động máy, chuyển xe, rời đi....

Cho dù biết rõ anh bởi vì bận rộn công việc mới không chú ý đến cô, nhưng cô vẫn đau khổ trong lòng, lắc đầu một cái, cảm giác mình có chút tố chất thần kinh, trước kia anh quanh năm không ở nhà, cô cũng không tới? Nghĩ như vậy, cảm giác mình quả thật là thần kinh.

"Lão Đại, đây là bữa trưa chị dâu đưa cho anh! Em đi hâm nóng lại cho anh nha?" Thấy Lăng Bắc Diệp hết bận, Lam Khả từ trong tủ lạnh nhỏ lấy ra phần cơm Lục Khải Lâm đưa tới, hỏi Lăng Bắc Diệp.

Lăng Bắc Diệp giống như không nghe thấy lời của cô..., thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi vào phòng thẩm vấn, "Lão Đại?" Lam Khả lại hỏi lần nữa.

"Ăn cái gì mà ăn! Không thấy tôi đang bề bộn sao? ! Để đó!" Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng liếc nhìn Lam Khả, trầm giọng quát lên, "A Tam, A Phong, còn không mau đi!" Lăng Bắc Diệp thấy A Tam và A Phong nằm ở trên bàn nghỉ ngơi, nhấc chân đá chân bàn, lớn tiếng quát.

Bọn họ không nghỉ ngơi liên tục 15 giờ, mệt mỏi cực kì, hai người lập tức ngồi dậy, Lam Khả ủy khuất lắc đầu một cái, trả phần cơm lại, cô còn tưởng rằng nghe nói là vợ anh đưa cơm tới, anh sẽ rất vui lòng ăn....

"Cô thất thần cái gì, cũng cùng nhau đi!" Lăng Bắc Diệp nhìn chằm chằm Lam Khả đang sững sờ, vừa trầmgiọng nói, "Đừng tưởng rằng là phụ nữ, mà có thể lười biếng, ở trong đội của tôi, đàn ông xem như súc vật, phụ nữ dùng như đàn ông! Ai không chịu được khổ, thì cút đi cho tôi!" Lăng Bắc Diệp quát lên, gương mặt nghiêm túc.

Lam Khả vội vàng cầm cặp hồ sơ lên, nhanh chóng chạy tới, Lăng Bắc Diệp nói xong, dẫn đầu rời đi.

"Em gái, chịu đựng!" A Tam, A Phong vỗ vỗ bả vai Lam Khả, nói.

Lam Khả cười cúi đầu, tầm mắt chuyển sang bóng lưng rắn rỏi cao lớn phía trước kia, trong lòng run sợ, nhưng vẫn đi theo anh, cảm thấy rất bthỏa mãn. Nhưng chỉ trong chốc lát, loại cảm giác này lại bị cô đè xuống giữ chặt, anh là người đã kết hôn, cô không thể thích anh.

Thân là một cảnh sát, ba quan điểm nên đoan chính, nhưng vẫn không khống chế được cảm giác rung động này, chỉ có thể len lén, thích.

Những năm này, cô một mực lặng lẽ chăm sóc anh, giúp anh mua cơm, rót coffee, nhưng chưa bao giờ thổ lộ vói anh, biết không có khả năng. Có lần Lăng Bắc Diệp trách mắng cô, cô là một cảnh sát, không phải thư ký của anh.

"Lão Đại, em làm những việc này vì anh, là muốn an dạy em nhiều thứ hơn!" Cô sảng khoái nói như vậy, sau này, Lăng Bắc Diệp thường mang theo cô ra ngoài, truyền thụ những kinh nghiệm tích lũy được mấy năm nay, ví dụ làm sao để theo dõi nghi phạm, làm nằm vùng như thế nào....

***

Cuối năm, kế toán của văn phòng làm việc cũng rất bận, Lục Khải Lâm để cho cả thể xác và tinh Thần của mình vùi đầu vào trong công việc, cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến anh.

“Kế toán Lục, tối nay ngài lại làm thêm giờ sao?” Thư ký gõ cửa đi vào, hỏi cô, đã tan làm, cô hình như vẫn không có ý rời đi.

Lục Khải Lâm nhìn đồng hồ. “cô về trước đi, tôi làm một lát nữa!” cô lấy mắt kính gọng đen xuống, xoa xoa sống mũi trầm giọng nói.

“Vậy em chờ chị cùng về!” Thư ký rất thức thời nói.

“không cần… cô về đi!”

“Ồ! Vậy ngài cũng về sớm một chút…”

Lục Khải Lâm cười cười, sau khi cửa phòng làm việc đóng, cô lại đeo mắt kính lên.

Lăng Bắc Diệp về đến nhà, nhìn trong nhà trống rỗng không hề có bóng dáng của cô, anh nhíu mày, đi tìm lần lượt phòng một, không phát hiện bóng dáng của cô. Trong lòng căng thẳng, vội vàng gọi điện thoại cho cô.

một tuần lễ, anh rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới, cô nhìn màn hình điện thoại di động, cười chua xót, bắt máy. “Em ở đâu?” Điện thoại kết nối, âm thanh của người đàn ông có chút gấp rút.

“Ở công ty làm thêm giờ.” cô thản nhiên trả lời, âm thanh rất bình tĩnh.

“Anh đi đón em!” Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, ức chế tức giận trong lòng, đã trễ thế này, cô lại vẫn đang làm thêm giờ?!

“không cần, bây giờ em về…” Nhìn đồng hồ đã là mười giờ tối rồi, cũng nên đi về, cô vội vã nói.

“Bên ngoài tuyết rơi! Ở công ty ngoan ngoãn chờ anh…” Người đàn ông bá đạo nói, không cho cô phản bác, lập tức cúp điện thoại. Lục Khải Lâm cau mày, đứng dậy. “A…” Đầu hơi choáng váng, vịn vào bên cạnh bàn đứng một lát, cmar giác thiếu máu mới biến mất.

Cầm điện thoại di động đi tới cửa sổ, bên ngoài quả nhiên tuyết đang rơi, gọi điện thoại cho anh cả Lục Khải Chính.

Lục Khải CHính cũng giống cô, vẫn còn ở công ty làm thêm giờ, thấy em gái gọi điện tới, anh cầm điện thoại di động dựa vào trong ghế, cũng biết em gái quan tâm anh, nhớ tới Nhan Tịch, trong lòng một hồi đau nhức. “Anh, anh vẫn còn ở công ty à?” cô quan tâm hỏi, không cần hỏi cũng đoán được.

“Đúng, em thì sao?”

“Em cũng làm thế giờ, cuối năm tương đối bận, lát nữa anh A Diệp tới đón em.” Sợ anh lo lắng, cố ý tăng thêm câu sau.

“Xem ra quan hệ của bọn em không tồi! Có con sớm một chút, các em cũng trưởng thành rồi!” Lục Khải Chính cười nói, trong lòng cũng co rút, nhớ tới mình cũng là người làm cha, trong lòng không có quá nhiều vui sướng, ngược lại cực kỳ chua xót.

Con…

Gần đây cô ngược lại không nhớ đến chuyện có con, nhắc tới, trong lòng cô không nhịn được trở nên kích động.

Tán gẫu mấy câu, sau khi nhắc nhở nah chú ý nghỉ ngơi nhiều, cúp điện thoại. Chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Diệp gọi điện thoại tới, cô lập tức cầm túi xách ra cửa, gặp anh ở cửa ra vào, trên sợi tóc còn dính bông tuyết. Gương mặt rõ ràng gầy hơn hai tuần trước rất nhiều, đáy mắt cũng có quầng thâm.

“đi thôi…” Trong hành lang tối tăm, cô cười nói với anh, nhưng lời vừa dứt, eo ếch đã bị anh giữ chặt, gương mặt tuấn tú của anh ép xuống, nặng nề chặn lại miệng của cô. Anh cuồng dã hôn cô,, mang theo khát cọng và nhớ nhung mấy ngày qua, cứ như vậy không thế chờ đợi, hôn cô cở cửa văn phòng làm việc.

Mới đầu Lục Khải Lâm muốn đẩy anh ra, nhưng nụ hôn của anh như có ma lực, cánh môi nghiền ép môi cô, cuốn lấy tất cả ngọt ngào trong khoang miệng cô. cô bị anh hôn đến mềm nhũn, không nhịn được đưa tay ôm lấy anh, Lăng Bắc Diệp đặt cô trên vách tường, lại hung hăng hôn một trận…

thật lâu sau, mới không nỡ buông cô ra, hai người đều thở hồng hộc, tiếng hít thở nặng nề vang vọng trong hành lang yên tĩnh, mặt cô đỏ lên nhìn anh, anh cũng nhìn cô, nếu không phải đói bụng đến mức dạ dày cũng đau, anh hận không thể giải quyết cô ngay tại chỗ!

“Mỗi ngày đều làm thêm giờ đến trễ như vậy sao?” không vui hỏi cô, kéo tay của cô, đi tới thang máy.

“Cuối năm là thời điểm văn phòng bận nhất!” cô nói, anh không phải cũng như vậy, hầu như mỗi ngày đều bận, còn trách cứ cô…

“Vậy em cũng không cần tự mình bận rộn như thế! Nhìn quầng thâm trên mắt em đi! Em là phụ nữ, không thể so bì với bọn anh được!” Lăng Bắc Diệp nhìn cô, ngón cái khẽ xoa quầng thâm của cô, dịu dàng nói.

“Phụ nữ thì thế nào?” cô xem thường, chủ nghĩa tư tưởng đấng mày râu của anh cũng thật là quá nghiêm trọng! Đàn ông nhà họ Lăng phần lớn đều như vậy, bá đạo, cường thế, chủ nghĩa đấng mày râu! Dĩ nhiên, bọn họ sẽ không khi dễ phu nữ, cũng khinh thường việc khi dễ nữ nhân!

“Nhìn em thức đêm làm thêm giờ, anh đau lòng…” Lăng Bắc Diệp ôm cô, ở bên tai cô, thủ thỉ nói, coi như trả lời câu hỏi của cô.

Người đàn ông này!

Ngày đó ở cục cảnh sát sao anh không đứng đắn nói với cô những lời buồn nôn như thế? Lục Khải Lâm đưa tay, hung hăng nhéo mu bàn tay anh một cái! Coi như trả thù lần trước anh lạnh lùng với cô! Lăng Bắc Diệp lái xe, chở cô đi ăn khuya…
Bình Luận (0)
Comment