Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 345

Từ lần trước sau khi Lăng Bắc Diệp chủ động nhận sai, hai người làm hòa, sau ba tháng tiến độ của vụ án cũng chậm lại, Lăng Bắc Diệp thường dành thời gian ở cùng cô. Sau khi hai bảo bối đủ tháng, sinh mổ thuận lợi ra đời đều rất khỏe mạnh, một trai một gái, dưới sự yêu cầu của người nhà họ Lăng bác sĩ cố ý lấy bé trai ra trước, về sau bé trai chính là anh, mà cô bé còn lại là em gái.

Ngày đó Lăng Bắc Diệp một mực canh giữ ở trong phòng sinh, chính mắt thấy một màn phẫu thuật sinh kia, một màn này kích thích anh, về sau càng phải yêu thương người vợ đã sinh con cho anh! Về phần hai tiểu tử kia, cả ngày anh đều không có thời gian để ý tới bọn chúng, vẫn coi chừng Lục Khải Lâm.

Ở bệnh viện mấy ngày rồi về nhà, trong khoảng thời gian ở cữ này Lăng Bắc Diệp cũng không bận, thật ra thì anh vẫn đang chờ đợi tin tức của Lam Khả, chỉ là đường dây của Lam Khả giống như cắt đứt. Tung tích của cô không rõ, sống chết chưa biết.

Mà tên tội phạm đầu sỏ King kia cũng biến mất không thấy bóng dáng. Vụ án bước vào giai đoạn hết đường xoay sở, đối phương cũng không tiến hàn bất kỳ giao dịch nào nữa. Nhưng bất kể là Lục Khải Chính hay Lăng Bắc Diệp đều cảm thấy giông bão sắp tới trước yên bình.

Dứt khoát buông lỏng, ngồi chờ bên địch bắt tay hành động.

"Em tới cho bú sữa." Lục Khải Lâm tiến vào phòng trẻ, nhận lấy con gái Tiểu Đóa Đóa trong ngực Lăng Bắc Diệp đi tới sofa bên cạnh ngồi xuống, vén áo ngủ lên....

Lăng Bắc Diệp nhìn bộ ngực lớn của vợ yêu lộ ra bị con gái bảo bối ngậm trong miệng, trong lòng không khỏi đau xót, lúc này con trai Tiểu Thiên Thiên trong giường trẻ sơ sinh cũng khóc lên “Thiên Thiên cũng đói rồi." Lục Khải Lâm cau mày, thấy Lăng Bắc Diệp còn ngây ngốc , đưa chân đá anh một cái.

Lăng Bắc Diệp phản ứng kịp, ôm con trai lên “Ưmh, không phải đói bụng, là đi vệ sinh! Tiểu tử thúi này!” Lăng Bắc Diệp ôm chăn nói, một tay bế cậu nhóc đi toilet.

"Động tác của anh nhẹ một chút!" Nhìn anh một tay bế con trai, Lục Khải Lâm la lớn, chỉ sợ anh làm rớt con trai. Lăng Bắc Diệp không để ý tới cô, ở trong toilet lấy tã giấy bẩn xuống cho con trai, lại rửa cái mông nhỏ cho cậu nhóc.

"Tiểu tử thối, ta là ai?" Nhìn tiểu tử thối không khóc, trên gương mặt nhỏ nhắn còn vương giọt nước mắt trong suốt anh hỏi.

Tiểu thử thối nhìn anh, nháy mắt mở miệng "Ê a.” giống như là đang trả lời anh, Lục Khải Lâm đi vào nhìn hai cha con đang trao đổi với nhau, trong lòng ngọt ngào “Thiên Thiên, chúng ta đi uống sữa ha." Ôm lấy Thiên Thiên từ trong ngực anh vừa đi vừa nói.

"Tại sao lại cho nó bú? !" Người đàn ông bất mãn kháng nghị, còn nhớ trước lúc ăn tối đã cho nó bú một lần rồi!

"Sức ăn của con trai lớn hơn." Lục Khải Lâm cười nói, Lăng Bắc Diệp tiến lên từ phía sau cô, một tay trực tiếp đặt lên khối đầy đặn để không bên phải của cô “Ừ....A....Anh...."

"Em đều cho chúng nó bú rồi, anh còn chưa bú đấy, em yêu gần một năm rồi, em muốn anh nghẹn chết à?" Lăng Bắc Diệp thổi khí bên tai cô xấu xa nói.

"Anh buông em ra, trước mặt các con đừng như vậy!" Vỗ mu bàn tay anh cô buồn bực nói, xoay người đưa lưng về phía anh.

"Lúc mang thai vốn phải cấm dục, sau khi sinh cũng không thể lập tức được…" Cô nói thêm, hai tháng nay vì bận rộn khôi phục vóc người, cô không đồng ý hoan ái với anh thỉnh thoảng lấy tay giúp anh giải quyết.

"Hiện tại sắp ba tháng rồi, sao lại không thể? Em cũng không phải sinh tự nhiên mà!" Lăng Bắc Diệp thở phì phò nói, thân thể lại tiến lên trước, dán chặt vào lưng của cô ma sát vào cô, một tay sờ bộ ngực lớn của cô một tay vén vạt áo ngủ của cô lên, bắt lấy cái mông cong của cô ....

"Á....Anh....Anh đi tắm trước đi!" Lục Khải Lâm cau mày nói.

Ý của cô là đồng ý cho anh rồi hả? Trong lòng Lăng Bắc Diệp vui vẻ, nhanh chóng đi vào phòng tắm. Lục Khải Lâm cười cười, sau khi cho Thiên Thiên ăn no, cô lặng lẽ đi vào phòng ngủ, từ trong tủ quần áo lấy ra mấy bộ nội y sexy, cố ý chọn lựa bộ đồng phục cảnh sát rồi thay trước khi anh tiến vào phòng ngủ.

Lăng Bắc Diệp mới vừa vào cửa, bị tình cảnh trước mắt cho ngơ ngẩn, áo đồng phục màu lam nhạt, chỉ bao trùm lấy bộ ngực lộ ra bụng bằng phẳng của cô, chỉ là dưới rốn có một vết sẹo cong cong mờ mờ không rõ ràng....

Nửa người dưới mặc một cái váy cực ngắn, một đôi giày sơn trắng đến gối, trên tay còn đeo đôi gang tay đồng bộ màu trắng.

Thấy anh đi vào trong lòng Lục Khải Lâm vẫn không khỏi xấu hổ, hai gò má ửng hồng có chút luống cuống “Cảnh quan Lục…" Lăng Bắc Diệp cười xấu xa tiến lên, Lục Khải Lâm bị sợ lui về phía sau “Cảnh quan Lục, sợ cái gì?" Đặt cô lên cửa tủ quần áo, nâng cằm cô lên, anh mập mờ hỏi.

"Anh buông em ra!" Cô tức giận cố ý quát.

"Không buông, cảnh quan Lục ăn mặc mê người như vậy không phải là muốn quyến rũ anh…" Anh lại nói, khóe miệng cười ngả ngớn, ngón tay chậm rãi dời xuống dừng lại bộ ngực của cô, vuốt ve điểm hồng tinh tế, chọc cho cô run rẩy liên tiếp

"Không, không phải." Cô phối hợp nói tim càng thêm run rẩy, cảm giác tối nay mình quá lớn mật rồi, bây giờ Lăng Bắc Diệp đối với cô mà nói quả thật chính là một dã thú cấm dục đã lâu!

Lăng Bắc Diệp lại cười xấu xa, dáng vẻ lưu manh như một tên côn đồ.

"Không phải sao? Không phải sao lại mặc váy ngắn như vậy, còn mặc quần chữ T." Lăng Bắc Diệp cười xấu xa, nói xong dùng sức xé ra....

"Lăng Bắc Diệp! Em không chơi!" Lục Khải Lâm tức giận, cảm giác mình còn không rút lui tối nay nhất định sẽ bị anh hành hạ chết đi sống lại.

"Không chơi? Nhanh như vậy đã không chơi? Kịch hay còn chưa bắt đầu !" Anh gào xong, một tay khiêng cô lên ngã xuống giường....Người đàn ông cấm dục quá lâu giống như dã thú được thả, cắn xé người dưới thân.
Bình Luận (0)
Comment