Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 347

Trong lòng phức tạp không thể nói ra được cảm nhận, một cô gái vì chồng bạn mà chết, trong lòng không thể nào xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô không biết tâm tình bây giờ của Lăng Bắc Diệp như thế nào, nhưng trong lòng anh khẳng định cũng cực kỳ khó chịu.

Cô đến gần anh, anh yên tĩnh đứng ở đó, theo tầm mắt của anh cô nhìn gương mặt thanh lệ trên bia mộ, nụ cười thản nhiên trông rất có sức sống. Trong lòng có thương tiếc, cũng cảm thán sự vô tình của số phận đã cướp đi sinh mạng của một cô gái trẻ tràn đầy sức sống....

Những người khác cũng thương xót thở dài, có người lặng lẽ rơi lệ.

Cô nhẹ nhàng đưa tay, vỗ lên cánh tay của anh, anh không nhúc nhích, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì, Lục Khải Lâm cũng không biết. Cô không lên tiếng, chỉ chốc lát sau bầu trời bắt đầu có mưa nhỏ lất phất bay, rất nhanh đã thấm ướt tóc mái của cô.

"Lão Đại, trở về thôi." A Tam khàn giọng mở miệng nói “Tất cả mọi người trở về đi, đừng làm cho Tiểu Lam Tử lo lắng!" A Tam lại nói một câu "Tiểu Lam Tử" đã làm lòng của mọi người xao xuyến....

"Tôi họ Lam, tên một chữ Khả, Lam Khả! Biệt danh là Tiểu Lam Tử! Xin các anh các chị chỉ bảo nhiều hơn!" Một giọng nói vang lên, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Lam Khả đứng trên đài giới thiệu về mình, gương mặt xinh xắn nụ cười như ánh mặt trời, tóc đuôi ngựa gọn gàng.

Sao cô có thể thích anh, anh còn nhớ ngày đầu tiên anh đã tranh chấp với cô, nhưng giờ phút này nhớ tới cô thường chuẩn bị thức ăn cho anh, kể chuyện cười cho anh, quan tâm anh.... Lúc này Lăng Bắc Diệp mới cảm thấy cô thật sự thích anh.

Lam Tử, không đáng giá.

Đáy lòng Lăng Bắc Diệp phát ra một tiếng thở dài, đánh đổi mạng sống vì anh không đáng....Thật sự không đáng....

"Đi thôi." Lục Khải Lâm mở miệng nhẹ giọng nói, những đồng nghiệp khác đã lục tục rời đi “Chị dâu, bọn em đi trước." A Tam nói với Lục Khải Lâm, cô gật đầu

một cái, A Tam và A Phong cùng nhau rời đi, lúc này Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng hồi hồn, nhàn nhạt liếc nhìn Lục Khải Lâm.

Không lên tiếng bước đi, cô đuổi theo.

Mưa nhỏ tí tách không ngừng rơi vào trên mặt hai người, cây thông xanh um tươi tốt trong nghĩa trang được nước mưa rửa sạch, không khí vẫn yên lặng như cũ, lúc sắp đi ra khỏi cổng của nghĩa trang thì Lục Khải Chính mặc đồng phục cảnh sát đi về phía bọn họ.

"Lăng Bắc Diệp!"

"Có!" Lục Khải Chính đột nhiên quát lên, Lăng Bắc Diệp ngước mắt liếc nhìn anh, trầm giọng trả lời.

"Cho phép cậu nghỉ phép một thời gian, ngày nào điều chỉnh tốt thì ngày đó hãy đi làm! Cũng đừng tự trách áy náy nữa, đồng chí Lam Khả hy sinh là vì vụ án này!" Lục Khải Chính nhìn anh nghiêm túc nói.

Lăng Bắc Diệp nghe lời của anh ta, khôi phục lại tinh thần “Tôi không cần nghỉ ngơi." Anh trầm giọng phản bác, âm thanh thật bình tĩnh đôi mắt sâu kiên định nhìn Lục Khải Chính.

"Đây là mệnh lệnh!" Ngại vì Lục Khải Lâm ở đây, Lục Khải Chính không nổi giận với anh, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía bây giờ của anh thì có thể làm được chuyện gì?

"Lâm Lâm, em đi theo anh tới đây." Lúc này Lục Khải Chính nhìn về phía Lục Khải Lâm nói rồi đi tới một góc, cô gật đầu đuổi theo.

Hai anh em đứng lại một góc trong nghĩa trang, Lục Khải Chính xoay người, con ngươi nhìn sau lưng Lục Khải Lâm, chỉ thấy Lăng Bắc Diệp còn đang đứng tại chỗ.

"Em hãy cho cậu ấy thời gian điều chỉnh, cậu ấy phản ứng như vậy cũng rất bình thường, chuyện này đổi lại bất luận là ai trong lòng cũng sẽ có kết quả như vậy! Lúc này dù sao em cũng không thể để ý nhiều mà tranh cãi mâu thuẫn với cậu ấy, hiểu chưa?" Lục Khải Chính khuyên nhủ Lục Khải Lâm.

Sợ hai người vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

"Anh, em hiểu." Cô mặc âu phục, trước ngực trái còn cài một bông hoa cúc màu trắng, gương mặt trắng nõn, thản nhiên nhìn anh bình tĩnh nói”Em sẽ cho anh ấy thời gian điều chỉnh”

"Em hiểu là tốt rồi, anh còn phải về Lạc Thành, dẫn cậu ấy về nhìn hai đứa bé, có lẽ tâm tình sẽ tốt lên một chút!" Lục Khải Chính lại nói với Lục Khải Lâm, cô gật đầu một cái, lúc xoay người phát hiện Lăng Bắc Diệp không biết đã đi đâu rồi.

Lục Khải Lâm lái xe tìm kiếm dọc đường, sau khi lái được một đoạn thì rốt cuộc cũng thấy được Lăng Bắc Diệp mặc cảnh phục đội mũ cảnh sát ở ven đường, một mình anh đi ở đó, thân hình thẳng tắp cao lớn. Chiếc xe màu trắng của cô dừng lại bên đường phía trước cách đó không xa, khi anh đi tới bên cạnh xe của cô thì dường như không nhìn thấy, Lục Khải Lâm ấn còi mấy tiếng anh mới dừng lại.

Lăng Bắc Diệp lui lại mấy bước, sau đó kéo cửa xe ngồi vào.

"Về nhà chứ?" Kéo một chiếc khăn lông ném cho anh, cô xoay người nhìn anh dò hỏi.

"Ừ." Lăng Bắc Diệp cầm khăn lông lau mặt, đầu dựa vào thành ghế khăn lông che trên mặt của anh rất lâu cũng không được lấy ra, Lục Khải Lâm nhìn anh một cái, xoay người mà lòng chua xót lái xe.

Dọc đường đi, hai người không ai lên tiếng, mặc dù Lục Khải Lâm biết phải hiểu anh, khoan dung anh nhưng trong lòng cũng không dễ chịu hơn. Cảm giác Lam Khả sẽ mãi tồn tại trong lòng anh, không liên quan đến tình yêu, cứ tồn tại đặc biệt như vậy.

Lăng Bắc Diệp không nhớ đến thứ gì, nhưng những thứ đó cứ giống như đèn kéo quân chuyển động không ngừng trong đầu của anh, bóng dáng của Lam Khả không ngừng đung đưa trong đầu, anh muốn gạt ra nhưng lại không gạt được. Về đến nhà, trước tiên đi đến phòng trẻ của hai tiểu quỷ kia, anh đứng ở đó khóe miệng hiện lên nụ cười nhu hòa cưng chiều.

Lục Khải Lâm nhìn anh giống như đã khôi phục bình thường, trong lòng dễ chịu hơn một chút, hắt hơi một cái vội vàng đi tới phòng tắm. Rửa sạch những thứ lạnh lẽo và trang nghiêm mang từ nghĩa trang về, lúc đi ra cô thấy Lăng Bắc Diệp lại đang nằm hình chữ đại trên giường, cảnh phục trên người cũng không cởi, cái mũ tùy ý ném trên giường.

"Anh đi tắm đi, vừa rồi mắc mưa đừng để bị lạnh!" Cô quan tâm nói, anh như không nghe thấy vẫn nằm ở đó nhắm hai mắt, không nhúc nhích.

Lục Khải Lâm lắc đầu cởi giầy da dính bùn dất xuống cho anh, để chân anh lên giường, anh xê dịch thân thể, Lục Khải Lâm kéo chăn đắp lên cho anh cũng không nói chuyện. Lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ đóng cửa phòng lại cho anh.

Lăng Bắc Diệp mơ màng ngủ thiếp đi, ngủ thẳng tới buổi chiều. Lục Khải Lâm cũng không gọi anh dậy ăn cơm mà để cho anh ngủ.

"Hắt xì…"

"Bị cảm sao?" Dì Tôn thấy Lục Khải Lâm hắt hơi hỏi. Trước đó đã cho cô uống trà gừng phòng rồi, sao bây giờ lại bị cảm....

"Có chút ạ, cháu đi uống ít nước sôi." Tắc mũi nên lúc nói mang theo giọng mũi. Cô đi rót nước sôi, bởi vì vẫn còn đang trong thời kỳ cho con bú nên không thể uống thuốc .

"A Diệp làm gì vậy, còn chưa ngủ dậy sao? Tôi đi gọi, giờ này nên ăn cơm tối!"

"Dì Tôn! Cháu đi gọi!" Lục Khải Lâm vội vàng nói, chỉ sợ Dì Tôn không hiểu tình huống sẽ gây phiền toái cho anh.

Cửa phòng mở ra, mùi thuốc lá nồng nặc gay mũi làm cô buồn bực giơ tay đóng cửa lại, mở đèn lên thấy Lăng Bắc Diệp không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, dựa vào đầu giường không ngừng hút thuốc .

Mùi thuốc lá nồng nặc khó ngửi, cô ảo não bước nhanh về phía cửa sổ, mở một cánh ra để mùi thuốc lá nồng nặc này tản đi.

"Lăng Bắc Diệp! Anh muốn làm gì?!" Lục Khải Lâm rống lên, bị mùi thuốc lá kích thích không ngừng ho khan, nhìn cái gạt tàn trên đầu giường chứa đầy đầu thuốc, trong lòng cô tức hơn. Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn như vậy của anh bao giờ.

Là bởi vì áy náy hay là đau lòng?

"Không cho phép hút nữa!" Cô tiến lên đoạt lấy điếu thuốc đang cháy trên tay anh tức giận quát, tàn thuốc trong lúc vô tình đã làm bỏng mu bàn tay của cô, tro thuốc lá rơi vãi làm mu bàn tay bị phỏng, cô hung tợn vứt đầu thuốc lá trên mặt đất.

Kể từ sau khi cô mang thai, anh chưa từng hút thuốc trong nhà bao giờ, sau khi sinh cũng vậy nhưng bây giờ...

Lăng Bắc Diệp hồi hồn ho khan mấy tiếng, cổ họng khô rát đau đớn, những khói thuốc dầy đặc kia hình như tích tụ trong phổi của anh sắp nổ tung.

"Em cho anh thời gian để điều chỉnh, nhưng anh phải điều chỉnh, không nên trầm luân đau lòng như vậy!" Cô lớn tiếng nói, trong mắt ẩm ướt, tình huống này thật sự làm cho người ta không biết nên làm thế nào cho phải. Cô đã rất cố gắng ức chế cảm giác chua xót khó chịu trong lòng rồi.

Chỉ hy vọng anh có thể nhanh chóng thoát ra khỏi sự việc này, dần dần quên đi Lam Khả.

Nhưng nếu như cuối cùng anh không quên được, vẫn nhớ cô ấy vậy thì làm sao?

"Anh biết, trong lòng anh rất rối bời...." Thật sự rất rối không khống chế được, còn có một cỗ lạnh lẽo không ngừng ập vào lòng làm toàn thân run rẩy, nghĩ tới Lam Khả chết rồi, sự lãnh lẽo này lại từ đáy lòng lan ra khắp người.
Bình Luận (0)
Comment