Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 411

Nhìn Dink thân thiết, lại nghĩ đến Cố Diệc Thần lạnh nhạt với mình, trong lòng Lăng Bắc Sam nổi lên một hồi tức giận, cực kì chua xót. Sử dụng máy đọc tiểu thuyết xem hết nghìn vạn quyển truyện, hoàn toàn không nói sai! Chỉ là, người kiêu ngạo như cô, sẽ không cho phép mình được để ý quá nhiều, đè nỗi khổ trong lòng xuống, cô và Dink cùng trở về công ty.

Đắc tội với hai khách hàng lớn của công ty, Lăng Bắc Sam chỉ đành phải tới cửa để tạ tội, cũng may bọn họ biết bối cảnh sau lưng cô nên không còn ai dám làm khó cô.

Nhưng mà, không thiếu được tiệc mời khách.

"Tổng giám đốc Diêu, ngài….” Tổng giám đốc Diêu đang đùa giỡn với một nữ đồng nghiệp mà cô đưa đến, Lăng Bắc Sam nhìn thấy, trong lòng không khỏi tức giận, chỉ là khóe miệng vẫn cong lên nụ cười thản nhiên.

"Tổng giám đốc Diêu, mặc dù Trình Trình nhà chúng tôi thuộc bộ phận quan hệ xã hội, nhưng không phải là loại người như ngài nghĩ” Lăng Bắc Sam cười lạnh nói, không sợ đắc tội với tổng giám đốc Diêu này. Chỉ cần đối phương vô lý, cô nhất định sẽ không để cho đối phương đẹp mặt!

"Tổng giám đốc Lăng, vậy cô nói tôi muốn loại người đó à? Ha ha” Người đàn ông trung niên cười ác ý hỏi, lời này rõ ràng cho thấy đang đùa giỡn Lăng Bắc Sam.

"Ba” Lăng Bắc Sam tức giận đứng dậy, nặng nề vỗ tay xuống bàn, mức độ nhẫn nại của cô chưa bao giờ vượt quá năm phút đồng hồ, "Diêu Liên Thành! Đừng thấy người khác cho chút mặt mũi thì lên mặt! Lăng Bắc Sam tôi thành lập bộ phận quan hệ xã hội cho công ty, chứ không phải là kỹ viện! Trình Trình, Đào Đào, chúng ta đi!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói xong, bảo hai nữ đồng nghiệp rời khỏi, tổng giám đốc Diêu #vội vàng đi lên, kéo lấy cánh tay Lăng Bắc Sam.

"Buông ra!” Lăng Bắc Sam lạnh lùng nói.

"Đồ tiện nhân! Cô cho rằng cô là ai? Thấy cô là người nhà họ Lăng, ông đây mới cho cô mặt mũi, nhưng cô…"

Lời tổng giám đốc Diêu còn chưa nói hết, Lăng Bắc Sam vung tay định đánh ông ta một cái, cổ tay của cô bị tổng giám đốc Kim kéo lại "Tổng giám đốc Lăng!” hai nữ đồng nghiệp tiến lên, gọi, lúc này, cửa phòng cũng bị người đá văng ra.

"Buông cô ấy ra!” chỉ thấy Âu Dương Trạch đứng ở cửa, nhìn tổng giám đốc Kim, tổng giám đốc Diêu lạnh lùng nói.

Một khắc kia, trong lòng Lăng Bắc Sam chấn động, ở thời điểm bất lực, được người khác giải vây giúp, trong lòng chắc chắn sẽ cảm động. Âu Dương Trạch tiến lên, kéo cô đến bên cạnh mình, che chắn trước mặt cô "Thế nào, không thèm cho tôi mặt mũi sao? Lão Kim, Lão Diêu, các ông cũng đừng trách tôi khó chịu!" .

"Đâu có đâu có, tổng giám đốc Âu Dương, hiểu lầm rồi, hoàn toàn là hiểu lầm” Hai người vội vàng nhận lỗi nói.

"Nhưng hai ông làm tổng giám đốc Lăng sợ hãi!” Âu Dương Trạch lại thấp giọng quát.

"Này, vậy phải an ủi tổng giám đốc Lăng như thế nào?” Khuôn mặt tổng giám đốc Kim lộ vẻ khiếp sợ nói, Âu Dương Trạch cười lạnh, xoay người, cúi đầu, hai tay đặt lên vai Lăng Bắc Sam, dịu dàng hỏi "Em nói xem muốn được bồi thường thế nào?"

Nụ cười dịu dàng đó làm tim Lăng Bắc Sam đập nhanh "Thôi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa” Cô bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói, tránh khỏi anh, đi về phía cửa.

"Còn không mau cút đi!” Âu Dương Trạch lạnh lùng nói, đuổi theo Lăng Bắc Sam, cởi áo khoác tây trang xuống khoác lên cho cô. Lăng Bắc Sam gật đầu một cái, áo khoác của cô để ở trong xe nên không cử tuyệt anh.

"May mà tối nay anh cũng có xã giao ở chỗ này "

"Âu Dương, cám ơn anh!” Trong bãi đậu xe, Lăng Bắc Sam cảm kích nói với anh, hai đồng nghiệp đi theo cô đã rời khỏi.

"Khách khí với anh làm gì! Chẳng lẽ em không xem anh là bạn bè sao?” Vẻ mặt Âu Dương Trạch đầy bi thương, lên tiếng.

"Không phải, đương nhiên là bạn bè!” Lăng Bắc Sam vội vàng cười nói, nếu như tối nay Âu Dương Trạch xuất hiện trễ, cô thật sự không biết phải chống đỡ thế nào, Dink không đi cùng cô, đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với chuyện như vậy.

Âu Dương Trạch cười cười, trong đôi mắt lại nhuộm rõ vẻ mất mát, nhìn thẳng vào Lăng Bắc Sam "Làm sao vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.

"Sam Sam, em hạnh phúc sao?” Âu Dương Trạch nhàn nhạt hỏi, lúc này, trong bãi đậu xe có ánh đèn xe chiếu sáng, một chiếc xe hơi đang đi về phía bên này, Âu Dương Trạch vội vàng săn sóc kéo Lăng Bắc Sam đi, kéo cô lên xe của mình!

"Tôi, xe của tôi ở…"

"Đi ăn bữa khuya với anh một chút!” Âu Dương Trạch cường thế nói, không đợi cô đồng ý, đã lái xe rời đi.

Lăng Bắc Sam cũng không cự tuyệt nữa, ngồi ở trong xe Âu Dương Trạch, trong lòng tràn đầy phức tạp. Tại sao mới vừa rồi anh lại hỏi cô có hạnh phúc hay sao?

Hạnh phúc sao?

Cô không biết, có lẽ là từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong hạnh phúc, cho nên cũng không biết cái gì gọi là hạnh phúc. Giống như hiện tại, để cho cô miêu tả hạnh phúc là cái gì, cô cũng không miêu tả ra được.

Không nghĩ đến Âu Dương Trạch lại mang cô đến một quán ăn vô cùng vắng vẻ, anh gọi cho cô món canh bồ câu để tẩm bổ, hai người ngồi ở trong phòng riêng, Âu Dương Trạch ưu nhã ăn món ăn khuya của mình. "Sam Sam, em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh".

Âu Dương Trạch ngẩng đầu lên, nhìn cô ở phía đối diện, cười nhạt hỏi.

"Tôi hạnh phúc” cô cười trả lời.

"Nhưng ánh mắt u buồn kia của em nói cho anh biết, em không hạnh phúc” Âu Dương Trạch nói vô cùng chắc chắn. Lăng Bắc Sam xoay tầm mắt mất tự nhiên, tối hôm qua lúc cô uống rượu say, Âu Dương Trạch có gọi điện thoại qua, nhất định cho rằng cô vì đau khổ mới uống rượu.

"Vô cùng tốt.” cô cười cười, lại nói.

"Tại sao đột nhiên em lại muốn lấy cậu ấy?” Bỗng nhiên vẻ mặt Âu Dương Trạch trở nên vô cùng khổ sở, trong đôi mắt thâm thúy đều là vẻ đau lòng và nhìn cô một cách thâm tình.

Lăng Bắc Sam bị dáng vẻ đó của anh làm cho kinh ngạc, nếu bây giờ cô nói mình không hiểu ý tứ của anh thì đó là chuyện không thể nào.

"Âu Dương, chúng ta chỉ là bạn tốt!” Lý trí nói cho cô biết, phải nói như vậy, cô là phụ nữ đã có chồng, không thể nào dây dưa với anh. Huống chi, người trong lòng cô là Cố Diệc Thần.

"Tại sao không cho anh cơ hội? Thiếu chút nữa chúng ta đã….” Âu Dương Trạch vọt tới sau lưng cô, ôm lấy đầu của cô, kích động nói. Trong lòng Lăng Bắc Sam chấn động mạnh, hiện lên khuôn mặt của Cố Diệc Thần "Anh đừng nói! Buông tôi ra!” cô lớn tiếng nói, cố gắng để cho mình không xao động vì Âu Dương Trạch

Nhưng hình như người đàn ông này vô cùng nguy nhiểm, lại hấp dẫn chết người.

Anh không có hành động tiếp theo, nhưng cũng không buông cô ra "Sam Sam, anh sẽ không phá hoại hôn nhân của em, anh là người có nguyên tắc, anh sẽ lặng lẽ quan tâm em, sẽ không để cho em bị khổ sở.” Giọng nói giàu từ tính và dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô, trong lòng Lăng Bắc Sam run rẩy.

"Âu Dương, anh tốt nhất đừng…nên có ý nghĩ với tôi, nếu không ngay cả làm bạn bè chúng ta cũng không thể!” Lăng Bắc Sam gỡ tay anh ra, trầm giọng nói, không thể để cho mình rơi vào hố sâu này này. Cũng không hiểu có phải Cố Diệc Thần thiếu cô quá nhiều hay không, cho nên, Âu Dương Trạch mới vừa nói với cô mấy lời kia, cô liền....

"Được! Anh đồng ý, anh nhất định sẽ không mang cho em bất cứ phiền phức gì, chỉ cần em vẫn xem anh là bạn bè!” Âu Dương trạch vội vàng nói, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, khiến Lăng Bắc Sam không có cách nào cự tuyệt hắn.

***

Sau đêm đó, Âu Dương Trạch rất ít khi liên lạc với cô, cô biết, anh là đang cố gắng giữ một khoảng cách với cô. Ngày sinh nhật, càng ngày càng đến gần, trong lòng cô cũng dần dần khẩn trương. Không biết anh có trở về hay không, đi nhà cũ dò xét mấy lần, đều nói là rất bận.

"Chị dâu, chị muốn dẫn Đằng Đằng đi đâu à?” Bà nội tìm cô, mới vừa vào đại viện, liền nhìn thấy Úc Tử Duyệt mang theo Đằng Đằng lên xe, Lăng Bắc Sam tiến lên hỏi.

"Đến doanh trại gặp lão Lăng!” Úc Tử Duyệt cười nói, mấy ngày nữa Lăng Bắc Hàn phải bắt đầu diễn tập, cô thuyết phục mãi, anh mới đồng ý cho cô mang theo Đằng Đằng đến bộ đội thăm anh.

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Sam không ngừng hâm mộ, hôn mấy cái lên khuôn mặt mập mạp của Đằng Đằng.

"Không nói với em nữa..., chúng ta lên đường đây, bà nội ở nhà chờ em đấy, đi nhanh lên một chút” Úc Tử Duyệt ôm Đằng Đằng, cười nói với Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, nhìn xe bọn họ đi xa, cô mới đi vào nhà cũ.

Cũng không khác biệt gì so với cô nghĩ, bà nội hỏi chuyện của cô và Cố Diệc Thần, giống như tất cả mọi người đều biết rõ ràng cô và Cố Diệc Thần bất hòa, chỉ là không trực tiếp nói ra.

"Nhà họ Lăng ta chỉ mình cháu là cháu gái, dĩ nhiên bà nội hi vọng cháu hạnh phúc. Ông nội cháu hiểu rõ cháu nhất"

"Bà! Cháu biết ạ, hiện tại không phải cháu rất tốt sao!” Lăng Bắc Sam vội vàng nói.

"Đừng quá kiêu ngạo, hãy sống thật tốt với A Thần, trưởng thành rồi, nên nghĩ đến việc con cái nhiều hơn!"

Đứa bé.... Trong lòng Lăng Bắc Sam như có có gai đau, đã làm hai lần, lần đầu tiên là trong thời kỳ an toàn, chưa uống thuốc, tới lần thứ hai, cô có uống, không phải Vitamin, mà là thuốc tránh thai.... Cô cũng là một người lý trí, dưới hoàn cảnh tình cảm bất hòa lại có con, cô không muốn.

Nhưng nhìn dáng vẻ Úc Tử Duyệt mang theo Đằng Đằng đi bộ đội thăm đại ca, trong lòng cô cảm thấy hình ảnh như vậy thật hạnh phúc, thật ấm áp. Không ngừng hâm mộ....

Trịnh trọng nói mấy câu cam đoan với bà nội, Lăng Bắc Sam lái xe rời đi, có chút mờ mịt, ngày mai là sinh nhật của cô, anh chẳng có chút tăm hơi nào cả. Lái xe như người vô hồn lên đường cao tốc, đi đến đơn vị của anh....

Lúc càng đến gần đơn vị của anh thì cô càng thả chậm tốc độ, không biết vì sao mình lại đến nơi này.

Cầm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho anh, lại do dự. Thật lâu, mới gọi cho anh, nhưng không hề có người nhận. Suy nghĩ một chút, bây giờ đang là ban ngày, chắc anh đang huấn luyện đi…

Bất chợt, những tiếng máy bay gầm rú vang lên, cô xuống xe, ngước đầu, chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm có rất nhiều máy bay, nếu như cô nhớ không lầm, có máy bay chiến đấu, máy bay tấn công, máy bay ném bom.... Những thứ này cô biết được là bởi vì Cố Diệc Thần từng dạy cô.

Nhìn chiếc máy bay từ từ hạ cánh, lần đầu tiên Lăng Bắc Sam cảm thấy những chiếc máy bay kia thật uy vũ, oai phong bay lượn trên không trung, anh đang ở bên trong những chiếc máy bay đó sao?

Cố Diệc Thần ngồi trong buồng lái máy bay, nhìn bản đồ, hôm nay mang theo binh sĩ đi diễn tập hoàn cảnh.... Máy bay chậm rãi hạ xuống trong đại viện của quân doanh, Cố Diệc Thần một thân quân phục màu lam, đội mũ sắt màu trắng, đi trong nghi thức chào đoán của binh sĩ

"Báo cáo!"

"Chuyện gì?” Còn chưa đi về khu ký túc xá, văn thư Tiểu Cát đã chạy tới, anh báo cáo.

"Báo cáo doanh trưởng! Bà xã của anh tới” Tiểu Cát lớn tiếng nói, Cố Diệc Thần tựa như cũng bị kinh sợ, những chiến sĩ khác nghe được lời Tiểu Cát nói, rối rít reo hò.

Cố Diệc Thần nghiêm mặt, xoay người, những binh lính kia quả quyết ngưng cười "Từ giờ trở đi, chạy bộ cho đến giờ ăn cơm tối!” Cố Diệc Thần lớn tiếng quát. Ngay sau đó xoay người, bước nhanh về khu ký túc xá.
Bình Luận (0)
Comment