Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 421

Trong sự vuốt ve dịu dàng của Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Sam dần dần ngủ thiếp đi. Phần lưng của cô gái dán chặt vào lồng ngực của người đàn ông, lấy được người mình yêu thương là điều hạnh phúc nhất, ấm áp nhất thế giới.... Sáng ngày thứ hai Lăng Bắc Sam tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm trong vòng tay của anh, nơi đầu ti truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, cái vật cứng rắn chống đỡ dưới hạ thân của cô, không cần đoán cũng biết là cái gì.

"Ưmh.... Cố Diệc Thần, rời giường làm....” cô nhỏ giọng nói, đang muốn ra lệnh cho anh đi làm cơm, nói được nửa câu thì dừng lại, cảm thấy phải là cô đi làm cơm mới đúng. Nghĩ như vậy, cô nhẹ nhàng buông bàn tay to của anh ra, tận lực không đánh thức anh, sau đó lặng lẽ tránh thoát khỏi lồng ngực của anh, xuống giường.

Nhẹ chân nhẹ tay đi mặc quần áo, rửa mặt, sau đó ra khỏi phòng ngủ.

Đối mặt với phòng bếp chỉnh tề, trong đầu không ngừng nhớ lại dáng vẻ vui vẻ của Cố Diệc Thần khi làm điểm tâm sáng, bởi vì cô căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu. Sữa đậu nành phải làm như thế nào? Bánh rán phải làm sao? Cháo phải nấu như thế nào? Căn bản không biết xuống tay ở đâu.

Lăng Bắc Sam phiền não bới bới tóc, đi đến tủ lạnh.

Lúc Lăng Bắc Sam rời giường thì Cố Diệc Thần đã tỉnh, liếc trộm dáng vẻ rón rén của cô, không biết cô muốn làm cái gì, cũng để tùy ý cô.

"A” đang đánh răng, nghe được thét của cô, anh vội vã chạy ra ngoài, ở cửa phòng bếp, chỉ thấy Lăng Bắc Sam chân tay vụng về đứng cạnh bên lò gas, luống cuống nhìn nước sôi trào ra ngoài, không biết nên làm thế nào, mắt thấy cô muốn tiến lên mở nắp vung, Cố Diệc Thần bước nhanh đến phía trước, kéo cô trở về, còn anh nhanh chóng đi khóa gas, những bọt nước sôi nhô lên tự động rơi xuống dưới đất.

"Haizzzz làm em sợ muốn chết!” Lăng Bắc Sam thở một hơi, vỗ vỗ ngực, việc nấu cơm này đối với cô mà nói cũng giống như đi giết địch ở chiến trường vậy!

"Ưmh ưmh” Cố Diệc Thần muốn nói chuyện, lại hớp một ngụm bọt, chỉ có thể phát ra một tiếng ưmh ưmh, hung hăng lườm cô một cái, Lăng Bắc Sam đỏ mặt, cúi đầu, trên mu bàn tay vẫn còn mấy vết nước phồng ửng hồng. Cố Diệc Thần thấy được, đau lòng, nhanh chóng rửa tay súc miệng ở bồn rửa tay trong phòng bếp, sau đó lôi cô đi rửa nước lạnh.

"Không biết làm thì đừng làm!” Cố Diệc Thần vừa tức vừa đau lòng nói, trong giọng nói mang theo ý trách cứ, Lăng Bắc Sam nghe giọng nói của anh có chút bất mãn, có chút uất ức , "Thái độ tốt một chút thì anh chết à? Cố Diệc Thần! Em đã cố gắng rất nhiều, anh thì sao?” Lăng Bắc Sam trực tiếp nổi đóa mà rống lên.

Cố Diệc Thần có chút kinh ngạc, cũng có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ anh phải đối xử nhẹ nhàng với cô như lúc nhỏ, đó mới là quan tâm sao?

"Nếu anh không có thương yêu em, cũng đã không để ý đến em rồi.” Tận lực đè thấp giọng nói, vừa nói vừa vuốt ve cái ót của cô, lôi cô ra khỏi phòng bếp, anh mang cô đi vào phòng khách, để cho cô ngồi xuống, tìm thuốc phỏng bôi cho cô.

Lăng Bắc Sam đỏ mặt, còn rất uất ức, nhìn động tác êm ái của Cố Diệc Thần khi bôi thuốc cho cô, trong lòng cô lại thư thái rất nhiều, cảm giác anh không xa cách, còn nghiêm túc mà chăm sóc cô như thế. "Về sau đừng nấu cơm, em không phải là cô gái biết làm những chuyện đó!” Cố Diệc Thần nhỏ giọng mà nói ra.

"Em điên mới đi nấu cơn!” Lăng Bắc Sam tức giận nói, Cố Diệc Thần cười cười, hiểu ý định thật sự của cô.

"Đừng dính nước, anh đi nấu cơm.” Sau khi băng bó vết thương cho cô, anh nói rồi đứng dậy, đi tới phòng bếp. Lăng Bắc Sam cũng theo ở phía sau, nhìn anh nấu cơm, giống như là lặng lẽ học.

"Làm sao anh biết làm mấy việc này?” Có phải ở trong quân đội binh lính cũng phải học nấu cơm hay không? Lăng Bắc Sam vẫn còn nhớ anh cả Lăng Bắc Diệp của mình lúc trước đi làm lính cũng không biết mấy việc này, sau này mới biết mà thôi. Cố Diệc Thần cười cười, "Không phải người làm lính nào cũng phải biết nấu chút đồ ăn hay sao? Lúc huấn luyện dã ngoại bị ép” Cố Diệc Thần hết sức hài lòng và tự hào nói.

"Còn tưởng rằng các người sẽ được ban điều phối dinh dưỡng đi theo chăm sóc....” Lăng Bắc Sam trêu ghẹo nói, bưng hai cái trứng gà xinh đẹp được anh nấu xong ra khỏi phòng bếp. Hai vợ chồng mỗi người một việc, một người làm một người dọn chén đĩa, cực kì hài hòa, Lăng Bắc Sam hạnh phúc ăn bữa sáng do Cố Diệc Thần làm, chỉ hy vọng thời gian tươi đẹp này có thể trôi chậm lại một chút, Cố Diệc Thần nhìn dáng vẻ thỏa mãn và hạnh phúc của cô khi ngồi ăn ở đối diện, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

"Buổi chiều anh tính thế nào?” Nhấp một hớp sữa đậu nành, cô nhìn anh hỏi. Trong lòng mang theo lưu luyến nồng đậm....

"Đã ăn cơm trưa, em ăn nhanh đi, anh đưa em đi làm.” Cố Diệc Thần nhìn đồng hồ, thúc giục cô.

"Em không đi làm, buổi sáng em xin nghỉ!” Lăng Bắc Sam vội vàng nói, Cố Diệc Thần khẽ cảm động, gật đầu một cái.

"Gần đây công ty của em như thế nào?” Cố Diệc Thần tán gẫu, đã lâu rồi không có nghe ai nói với anh về chuyện công ty của cô, có vài phần không biết có xảy ra vấn đề gì hay không. Có lúc, anh rất muốn tiếp tục âm thầm giúp cô, không nỡ nhìn cô một mình bơi lội giữa bể đời, luôn muốn cô thuận buồm xuôi gió .

Nhưng nếu như vậy, những cố gắng trước kia của anh sẽ rất uổng phí?

Thôi thì để cho một mình cô vật lộn, đọ sức, phấn đấu đi, thành công hoặc thất bại, thật ra đều là những bảo vật đắt tiền khó mua được. Mấu chốt cô muốn hiểu được nó, đó mới là quan trọng.

Nhắc tới chuyện của công ty, Lăng Bắc Sam cảm thấy rất buồn lòng, "Nói rồi anh cũng không hiểu, em ăn no rồi” cô có chút không kiên nhẫn để nói, không biết trước kia Cố Diệc Thần vẫn luôn giúp cô, cũng không biết Cố Diệc Thần đã đạt được thành tựu bất phàm trong việc buôn bán.

Cố Diệc Thần cười cười, không cho mình cãi lại, đoạt lấy khay đồ ăn của cô, bưng vào phòng bếp để rửa, cô cũng chỉ có giúp anh một phần.

Bên ngoài tuyết rơi rồi, hai người vùi mình ở nhà chơi game, buổi trưa bị mẹ Cố gọi đi ăn cơm, nhìn tình cảm vợ chồng son hình như có tiến bộ, mẹ Cố rất là vui mừng. Vẫn kêu Cố Diệc Thần phải cố gắng thật tốt, tranh thủ có con sớm!

***

"Em đưa anh đi"

"Không sao! Trở về đi, nghỉ ngơi hoặc đến công ty. Đừng vọt đến nơi đó.” Lăng Bắc Sam muốn đưa anh đi về bộ đội, Cố Diệc Thần không đồng ý, vành mắt của Lăng Bắc Sam đỏ hoe nhìn chằm chằm anh, có chút tức giận, Cố Diệc Thần đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, cong người xuống, môi mỏng dính vào bên tai của cô, "Đông lạnh, anh sẽ đau lòng.... Trở về đi!” anh ở bên tai cô, nhỏ giọng nói, giọng nói dịu dàng kia càng làm cho cô khó chịu, cố gắng đè nén nước mắt để nó không rơi xuống.

Cô cũng không biết mình làm sao lại biến thành như vậy, biến thành một cô gái mà cô từng khinh thường!

Liếc anh một cái, hít mũi một cái, "Anh cút đi!” cô tức giận và buồn bực nói, Cố Diệc Thần cười cười, đang muốn lên xe, lại dậm chân, "Anh vẫn phải nói lại câu kia, mặc kệ em có thích nghe hay không, cẩn thận với Âu Dương Trạch” Cố Diệc Thần giao phó.

Theo bản năng Lăng Bắc Sam không thích, nhưng không có biểu hiện ra, gật đầu một cái, "Cút nhanh đi!” không chút dịu dàng nào, rốt cuộc trong lòng cũng khó chịu. Cố Diệc Thần nhảy lên xe đã có sẵn tài xế nhà chờ, Lăng Bắc Sam đứng ở đó, cũng không còn phất tay, chỉ lẳng lặng nhìn cho đến khi chiếc xe biến mất....

Chưa từng nghĩ tới sẽ yêu thương Cố Diệc Thần, sẽ trở thành vợ chồng với anh, nhưng điều đó đã thật sự xảy ra, hơn nữa, cô còn có kiểu lệ thuộc vào anh.... Lăng Bắc Sam cười chua xót, có lẽ, vị trí của Cố Diệc Thần trong lòng cô đã bắt đầu không định dạng được rõ ràng rồi.

Cũng may, anh chịu cho cô cơ hội, cũng may, Ôn Uyển không có dây dưa, không nói ra sự thật năm đó.

Sự kiện kia có thể chôn vùi mãi mãi như thế sao? Lăng Bắc Sam nhớ tới mà lòng vẫn cảm thấy sợ hãi. Cũng quá sợ mất đi Cố Diệc Thần, mới có thể lo lắng như thế. Ích kỷ hi vọng anh vĩnh viễn không biết, anh có thể vĩnh viễn yêu cô, cô cũng có thể tiếp tục cố gắng đi anh.

Nhớ tới Cố Diệc Thần nói với cô về chuyện của Âu Dương Trạch, trong lòng cô rất phức tạp, cau mày, lên xe. Gần đây công ty gặp không ít việc, buổi chiều cô phải đi đến công ty. Mặc dù cô là bà chủ, nhưng phần sự nghiệp này đối với cô mà nói cũng không phải quá quan trọng, chỉ là phía dưới vẫn còn rất nhiều nhân viên cần cô chăm sóc....

"Dink, cậu cảm thấy đề nghị của tổng giám đốc Âu Dương Trạch như thế nào?” Lăng Bắc Sam hỏi Dink về việc kia.

"Em cảm thấy không có vấn đề gì, không biết ý của chị Sam như thế nào, nếu như vụ án này thành công, chúng ta sẽ có cơ hội phát triển công ty!” Dink nói, Lăng Bắc Sam như có điều gì đó suy nghĩ, đầu óc có chút phức tạp, cũng có chút lực bất tòng tâm.

"Chuyện này trước cứ như thế đi, tôi cần phải suy nghĩ tỉ mỉ một chút, nếu như người trong công ty biết được, nhất định sẽ không đồng ý, tất cả mọi người không dám mạo hiểm như thế, tôi cũng phải lấy đại cuộc làm trọng, trước tiên cậu hãy trả lời chắc chắn với Âu Dương Trạch đi.” Lăng Bắc Sam phân phó với Dink

"Được” Dink do dự một chút, nói đồng ý xong đi ra ngoài làm việc.

Lần trước Âu Dương Trạch giúp cô như vậy, sẽ không hại cô.... Lăng Bắc Sam nghĩ tới lời Cố Diệc Thần nói, rồi tự mình lý giải vấn đề. Trong lòng rất phiền, nếu như không phải bởi vì câu nói của Cố Diệc Thần, cô đã sớm nhận lời với Âu Dương Trạch rồi

***.

"Do dự?"

"Dạ, có phải hoài nghi anh hay không?"

"Vậy thì nói cô ấy nên lường trước hậu quả!” thông qua điện thoại Âu Dương Trạch nói một lời tàn nhẫn, trong đôi mắt hiện lên một dòng ánh sáng thâm hiểm.

"Hiểu.” Dink đồng ý.

Ngày thứ hai, công ty Quốc Tế đã bị một số khách hàng lớn ném đi, Lăng Bắc Sam vừa tới công ty thì đã biết chuyện này, trừ tức giận, thất bại bên ngoài, chỉ có thể nghĩ biện pháp đền bù. Cũng không hiểu tại sao đối phương đột nhiên lại muốn ngừng hợp tác với cô!

Lần này, Âu Dương Trạch cũng không chủ động giúp cô, Lăng Bắc Sam vùi đầu trong phòng làm việc cả buổi chiều, tự mình gọi vô số điện thoại, cũng không thể cứu vãn chút nào.

Nhìn thấy số của Cố Diệc Thần gọi lại, tâm tình cô không tốt lên bao nhiêu, cảm giác mình rất vô dụng.

"Alo” Lăng Bắc Sam mở miệng, lạnh nhạt nói, trong giọng nói mang theo sự mất hứng rõ ràng, Cố Diệc Thần đã hiểu.

"Thế nào?” Anh quan tâm hỏi.

"Không sao cả, sao anh lại rãnh rỗi gọi điện thoại cho em như thế?” Lăng Bắc Sam nhìn đồng hồ, hơn năm giờ chiều, bình thường lúc này anh sẽ không có thời gian gọi điện thoại cho cô, chỉ rãnh được chút vào buổi tối mà thôi.

"Hôm nay tuyết rơi, ngưng hẳn huấn luyện nửa ngày, rốt cuộc thế nào? Nói cho anh biết một chút đi!” Cố Diệc Thần lại hỏi, trực giác cho biết cô gặp chuyện.

"Em nói không có việc gì thì không có việc gì!” chuyện của công ty, nói cho anh thì có tác dụng gì? Lăng Bắc Sam có chút không nhịn được nói, cũng hết sức đè nén tính tình của mình.

Cố Diệc Thần nghe ra cô có chút không nhẫn nại, trong lòng buồn bực, có chút đau lòng, "Hết giờ làm về nhà sớm, có thời gian phải đi qua nhà mẹ anh ăn cơm, không được ăn cơm ở bên ngoài.” Anh hạ thấp giọng, cố gắng dịu dàng nhất có thể.

"Em chuẩn bị ra về” Lăng Bắc Sam phụ họa nói, Cố Diệc Thần không nói cái gì nữa, cúp điện thoại. Lăng Bắc Sam vừa muốn rời phòng làm việc, thì nhận được điện thoại gọi đến của Âu Dương Trạch. Trong lòng Lăng Bắc Sam khẽ kích động, cho là Âu Dương Trạch lại muốn giúp một tay.

Âu Dương Trạch hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm, cũng thuận tiện nói chuyện của công ty, cô đồng ý.

Bên kia, Cố Diệc Thần đã gọi điện thoại của Tôn Đại Phi.

"Cậu nha, vừa nói là không muốn biết chuyện của cô ấy mà, thật con nít!” Cố Diệc Thần hỏi việc công ty của Lăng Bắc Sam, Tôn Đại Phi lại trêu ghẹo anh.

"Đừng nói nhảm, nói thẳng!” Cố Diệc Thần cũng biết, nhất định công ty Lăng Bắc Sam là đã xảy ra chuyện, hỏi.

Tôn Đại Phi kể lại chi tiết cho anh nghe những chuyện gần đây của công ty Lăng Bắc Sam, "Cái tên Âu Dương Trạch đó, không có dụng ý tốt, kẻ ngu đều có thể nhìn ra, chỉ có bảo bối Sam Sam nhà cậu vẫn còn tin tưởng cậu ta mà thôi! Anh yêu, nói đi, tính toán ra tay thế nào?” Tôn Đại Phi không đứng đắn hỏi, cũng biết Cố Diệc Thần sẽ không đứng nhìn.

Cố Diệc Thần như có điều suy nghĩ một lát, mới mở miệng thốt ra bốn chữ: "Án binh bất động.”.

"Tôi nói này, Cố Diệc Thần, cậu thật sự không muốn xen vào sao? Nhìn Sam Sam bảo bối nhà cậu rơi vào bẫy của con hồ ly tinh kia?” Tôn Đại Phi kinh ngạc nói, không ngờ lần này Cố Diệc Thần lại tuyệt tình như thế, không phải tình cảm vợ chồng của hai người đã hòa thuận rồi sao?

"Không phải là chuyện của cậu, cứ như vậy đi, bái bai!” Cố Diệc Thần nặng nề nói xong, cúp điện thoại.

***

Dưới áp lực phải đưa công ty lại quỹ đạo, Lăng Bắc Sam quyết định đồng ý với lời đề nghị của Âu Dương Trạch, đem tiền mà công ty vay được của ngân hàng đầu tư vào hạng mục mới của Âu Dương Trạch. Trừ Âu Dương Trạch, cô cũng không biết phải đi nhờ sự giúp đỡ của người nào nữa cả.

Gần đây áp lực của Lăng Bắc Sam có chút lớn, bận rộn nhiều nên rất ít thời gian liên lạc với Cố Diệc Thần, mỗi lần Cố Diệc Thần gọi điện thoại, cô cũng chỉ trả lời vài câu cho có.

Cố Diệc Thần có thể hiểu được tâm tình của cô, nhưng vẫn tức giận bởi vì cô không chịu nói thật với anh, cho là anh không hiểu, không nói? Vẫn chưa bỏ được kiêu ngạo khi đứng trước mặt anh? Việc làm cho anh tức giận nhất, vẫn là chuyện cô tin tưởng Âu Dương Trạch!

Trơ mắt nhìn cô rơi vào trong bẫy Âu Dương Trạch, anh cũng không ra mặt. Chỉ là, điều này không có nghĩa là anh không hề có hành động gì.

Gần đây, Âu Dương Trạch rất ít liên lạc với cô, trong lòng Lăng Bắc Sam có chút không nỡ, bảo Dink nghe, nói là anh đi ra nước ngoài khảo sát, tháng sau mới trở về. Trong lòng Lăng Bắc Sam đánh trống chính là dự án đầu tư kia có thể có vấn đề, hơn một tỷ tiền mặt nếu như phải bồi thường sợ rằng công ty quốc tế Sam Sam của cô phải thế chấp cho ngân hàng rồi. Hơn nữa bên kia dượng cũng đã hối thúc.

"Cậu liên lạc với anh ấy cho tôi!” Trong phòng làm việc, Lăng Bắc Sam xông lên, nổi giận với Dink.

Trên gương mặt anh tuấn của Dink thoáng qua một tia không kiên nhẫn, nhưng vẫn đi ra ngoài, mới vừa mở cửa, gặp phải một người đàn ông mặc áo khoác đen, chính là Cố Diệc Thần. Cố Diệc Thần thấy Dink, trong đôi mắt thâm thúy phát ra ánh sáng quỷ quyệt.

"Cô ấy ở trong đó phải không?” Cố Diệc Thần cất giọng hỏi.

"Ừ, chỉ là mới vừa phát hỏa xong” Dink nhún nhún vai nói, Cố Diệc Thần gật đầu, đi vào.

"Anh ấy nói như thế nào” Lăng Bắc Sam cho là Dink lại đi vào, tức giận mở miệng, ai ngờ, trong đôi mắt cô lại hiện lên gương mặt điển trai của Cố Diệc Thần, anh mặc áo khoác lần trước cô mua cho anh. Cố Diệc Thần cong môi lên, "Tức cái gì đây?” anh đến gần, hôn cô một cái rồi nhàn nhạt hỏi.

Thấy anh, thoáng chốc tâm tình cô đã khá hơn nhiều, nhưng cũng không dám nói cho anh biết, "Sao anh trở về mà không nói cho em biết?” cô tiến lên, tức giận nói với anh. Cố Diệc Thần đưa tay, ôm chặt lấy hông của cô, kéo cô vào trong ngực....
Bình Luận (0)
Comment