Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 78

Tuy Úc Tử Duyệt không hỏi rõ vì sao năm đó họ chia tay, nhưng ý của Hạ Tĩnh Sơ là cô ta và Lăng Bắc Hàn chia tay là do có nỗi khổ riêng. Úc Tử Duyệt hỏi vậy tại sao không nói chuyện rõ ràng cho Lăng Bắc Hàn biết?

Hạ Tĩnh Sơ chỉ nói, anh hận cô, không chịu gặp.

***

Sáng sớm hôm sau, Úc Tử Duyệt vừa đi vào thang máy liền nghe được nhóm đồng nghiệp thảo luận, tòa soạn của họ hình như bị một tập đoàn nào đó thu mua. Chẳng qua chuyện này cũng không ảnh hưởng lớn gì tới cô. Cô chỉ quan tâm đó là, không biết ngày nào mình mới có thể thăng chức trở thành biên tập, chứ không phải là một trợ lý biên tập suốt ngày chỉ làm ba cái chuyện vặt vãnh.

Nhắc tới vấn đề này, cô lại cảm thấy buồn bực.

“Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay chào mừng ông Lệ Mộ Phàm, tổng giám đốc mới của công ty chúng ta.” Trong buổi họp mỗi sáng theo thường lệ của công ty, Úc Tử Duyệt nghe thấy giọng nói cao vút của chủ nhiệm Âu, trong giọng nói tràn ngập tình cảm mãnh liệt khiến cô giật thót người. Nhan Tịch đang ở bên cạnh lén lút viết bản thảo thấy phản ứng khác thường đó của Úc Tử Duyệt còn tưởng rằng lănh đạo đang đi về phía bọn họ, lập tức giấu bản thảo vào ngăn bàn, ngồi thẳng người.

Khi nhìn thấy một người thanh niên mặc đồ trắng, đẹp trai như siêu sao điện ảnh bước lên, miệng Nhan Tịch cũng há to thành hình chữ O. Toàn thể những đồng nghiệp khác cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ khi nhìn thấy người đàn ông phong độ bất phàm, đẹp trai như yêu nghiệt đứng phía trước.

Lệ Mộ Phàm?

Sao cậu ta lại ở đây? Nhớ lại tình cảnh một tháng trước trong công viên, trong lòng Úc Tử Duyệt hồi hộp run run.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Lệ Mộ Phàm, tổng giám đốc mới của công ty.” Lệ Mộ Phàm ung dung nói, khóe miệng khẻ cong lên, đôi mắt màu lam nhạt ru hồn người bạo dạn ‘bắn’ về phía Úc Tử Duyệt. 

Tổng giám đốc? Đầu Úc Tử Duyệt ong ong, vẫn chưa hiểu cậu ta có ý gì.....

“Duyệt Duyệt.....Anh ta đang nhìn em kìa!” Nhan Tịch dùng khuỷu tay huých vào người Úc Tử Duyệt, nhỏ giọng hỏi.

“Em biết. Tên khốn này.” Úc Tử Duyệt hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lệ Mộ Phàm, sau đó quay lại nói với Nhan Tịch, không thèm nhìn cậu ta.

Cậu ta rảnh rỗi lắm sao? Khi không tự nhiên đi mua cái tòa soạn này để làm gì?

Hay là cố tình đến xem cô khúm núm làm một người sai vặt trong công ty sao? Trong lòng Úc Tử Duyệt thực sự không thấy thoải  mái, không hiểu tại sao, cô không hề mong muốn gặp lại Lệ Mộ Phàm. Giống như thực sự gặp lại cậu ta, thì cảm giác thầm mến “kỳ diệu” giữa bọn họ sẽ bị phá hủy.

“Không đúng..... em, hai người biết nhau?” Đối với một người có kinh nghiệm viết tiểu thuyết ngôn tình hơn một năm như Nhan Tịch mà nói, cô vô cùng nhạy bén thấy rõ được quan hệ của Úc Tử Duyệt và Lệ Mộ Phàm không bình thường.

Có vấn đề, nhất định là có vấn đề!

“Không quen.” Úc Tử Duyệt lí nhí nói, không nhìn Lệ Mộ Phàm thêm lần nào nữa.

***

“Á.... Buông tôi ra.” Úc Tử Duyệt vừa ra khỏi toilet, khi đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, cổ tay bị người ta kéo lấy. Một cảm giác quen thuộc thoáng qua, hơi thở có mùi bạc hà dìu dịu, cô theo bản năng kháng cự nhưng đã bị người đó kéo vào văn phòng.

Cả người cô bị người đó đè lên cánh cửa, gương mặt tuấn tú kề sát, chiếc cằm bị ngón tay thon dài nâng lên, “Mua lại tòa soạn này, hoàn toàn là vì cậu đó.” Trên khuôn mặt tuấn tú điển trai khiến người ta không thở nổi đang nở nụ cười tự nhiên, hơi thở nhẹ nhàng thanh mát phả lên mặt cô, khiến cho tim Úc Tử Duyệt đập càng nhanh hơn, hai gò má cũng ửng hồng.

Thì ra người đàn ông suốt ngày chỉ biết đả kích cô, đùa cợt cô, lại có thể vì cô mà mua lại một tòa soạn vốn không có nhiều giá trị về mặt thương mại.

Không thể phủ nhận, đúng là cô có chút cảm động, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại lý trí, “Lệ Mộ Phàm! Tôi đã kết hôn rồi, cậu đừng nên quấy rầy tôi nữa."
Bình Luận (0)
Comment