Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 84

“Sao lại là anh?” Hạ Tĩnh Sơ nhìn Lăng Bắc Hàn với vẻ mặt kinh ngạc. Bó hoa hồng màu hồng phấn trước ngực anh như đâm sâu vào tim cô đau nhói! Hoa hồng màu hồng phấn, đại biểu cho mối tình đầu hay lời tỏ tình?

Người anh hẹn là Úc Tử Duyệt, vậy khẳng định là ý nghĩa thứ hai rồi.

Nhận ra điều đó càng khiến cho lòng Hạ Tĩnh Sơ không thể nào chấp nhận được. Nhớ lại khoảng thời gian họ yêu nhau, dường như anh chưa có tặng hoa hồng cho mình lần nào! Giờ phút này, bó hoa hồng màu hồng phấn kia đối với cô mà nói, quả thực mỉa mai biết dường nào!

Mối tình đầu, vậy còn mối tình đầu của tôi, anh đặt nó ở đâu đây?

Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm vào mỗi một biểu cảm thoáng qua trên mặt Hạ Tĩnh Sơ, ngoại trừ vẻ ngạc nhiên ra thì không có cảm xúc nào khác! Tại sao Hạ Tĩnh Sơ lại ở đây?

Mà lời cô ta vừa nói có ý gì?

Giống như cô đã hẹn gặp ai đó ở chỗ này?

"Sao cô ở đây?" Lăng Bắc Hàn nheo mắt lại, vẻ mặt rét lạnh nhìn thẳng vào Hạ Tĩnh Sơ gằn giọng hỏi. Người con gái trước mặt nay đã trưởng thành và tri thức hơn so với nhiều năm trước.

Đã không còn là Hạ Tĩnh Sơ của ngày xưa nữa, mà Lăng Bắc Hàn anh cũng không còn là Lăng Bắc Hàn của ngày ấy.

"Là Duyệt Duyệt hẹn em.....Bỏ đi, có lẽ do cô ấy nhầm thôi...." Hạ Tĩnh Sơ nói xong liền với lấy chiếc áo khoác vắt trên thành ghế, cùng với túi xách của mình muốn rời đi.

"Hạ Tĩnh Sơ, chuyện giữa tôi và cô đã kết thúc vào mười năm trước rồi, kết thúc chính là kết thúc! Từ giờ trở đi, cô đừng nên tiếp cận vợ tôi nữa!" Lúc Hạ Tĩnh Sơ đi lướt qua anh thì Lăng Bắc Hàn lạnh lùng mở miệng nói.

Bước chân Hạ Tĩnh Sơ khựng lại, đứng nghiêng người với Lăng Bắc Hàn, câu nói lạnh lùng đó của anh khiến toàn thân Hạ Tĩnh Sơ lạnh buốt như bị đẩy vào hầm băng.

"Lăng Bắc Hàn, trong mắt anh, em đáng sợ đến thế sao? Anh vẫn không tin tưởng em có đúng không? Người nhà anh năm đó....." Hạ Tĩnh Sơ kích động thốt lên, dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi, giống như có nỗi khổ tâm khó nói.

Tuy Lăng Bắc Hàn chịu lắng nghe lời cô nói, nhưng trong lòng lại chẳng dấy lên nổi gợn sóng nào. Mặc kệ cô ta có nỗi khổ tâm gì, anh chỉ biết rằng, năm đó cô ta đã từ bỏ anh, vì công danh của mình mà bỏ rơi anh!

Mà anh đã từng vì cô, lại dám vứt đi tương lai của mình!

Trong mắt anh, Hạ Tĩnh Sơ là người quá ích kỷ!

Hơn nữa, anh đã vì cô để Lăng phí thời gian mười năm. Mười năm, sớm đã làm cho mọi thứ phai nhạt rồi!

"Xin lỗi, đã quấy rầy!" Hạ Tĩnh Sơ cố nhẫn nhịn, không nói thêm lời nào hấp tấp đi ra khỏi phòng. Sau khi ra khỏi phòng, vẻ mặt như có nỗi khổ tâm ấy của cô nhuốm lên nụ cười thê lương.

Thì ra, trong lòng mình vẫn còn yêu người đàn ông này!

Nhưng Lăng Bắc Hàn, là họ ép tôi, chính mẹ anh ép buộc tôi phải bỏ đi! Cô không thừa nhận lòng riêng của mình, mà một mực cho rằng đó là thủ đoạn của Tiếu Dĩnh!

Nghĩ đến Úc Tử Duyệt, trong lòng cô lại âm thầm hả hê, bởi vì cảm thấy đối phó với nhóc con kia quả thật dễ như trở bàn tay.

A Hàn, anh chỉ có thể yêu mình em mà thôi, Úc Tử Duyệt không xứng với anh!

Tình cờ gặp ở siêu thị là cô cố ý xuất hiện, xế chiều đúng lúc gặp Úc Tử Duyệt cũng vậy. Từ ngày Lăng Bắc Hàn trở về, cô đã âm thầm theo dơi bọn họ.

Hạ Tĩnh Sơ đi rồi, Lăng Bắc Hàn cúi nhìn bó hoa tươi trước ngực, ngay sau đó hung hăng dập mạnh nó vào thùng rác, cánh hoa hồng vung vẫy tả tơi bay phất phới, rơi xuống nền đá cẩm thạch màu đen lạnh lẽo trơn bóng, càng hiện rõ vẻ bi thương!

Anh cảm thấy thật thất bại! Không ngờ lại bị chính người vợ mình cưới hỏi đàng hoàng đẩy sang cho phụ nữ khác!

Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc em có trái tim hay không?

Vẻ mặt âm u bước ra khỏi phòng lao thẳng xuống lầu, bây giờ cô ấy đang ở đâu? Ở cùng tên Lệ Mộ Phàm kia sao? Cô ấy cho rằng anh và Hạ Tĩnh Sơ trở lại bên nhau thì cô ấy có thể đến với Lệ Mộ Phàm?

***

Úc Tử Duyệt đi trên đường lớn với cõi lòng nặng trĩu, nhìn từng đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau mà trong lòng đủ loại cảm xúc. Cảm thấy dường như mình đang làm một chuyện rất hoang đường, một người đàn ông xuất sắc như vậy, thế nhưng lại tự tay đẩy chồng mình sang cho người khác....

Làm sao đây? Mình nên làm gì bây giờ? Trong lòng khó chịu không lời nào để diễn tả!

Lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhan Tịch.

"Bà cô nhỏ của tôi ơi! Em có để cho người khác sống không thì bảo? Hôm nay rơi xuống nước là chị mà, chẳng lẽ não em cũng bị nhún vào nước rồi sao?" Lúc Nhan Tịch nghe Úc Tử Duyệt kể xong thì đùng đùng nổi giận!

Có người vợ nào đem chồng mình đẩy vào lòng Tiểu Tam như vậy chứ? Úc Tử Duyệt thật là ngu ngốc hết chỗ nói!

"Thật lòng em cũng...." Hai chữ khó chịu kia thực sự không thể nào nói ra, chuyện một khi đã làm thì cô không cho phép mình hối hận, không hối hận nhưng trong lòng lại thấy khổ sở.

"Úc Tử Duyệt! Em có biết heo vì sao mà chết không?"

"Ngu mới chết!"

"Sai! Là bị em chọc tức chết đấy!" Nhan Tịch giận dữ gào lên với Úc Tử Duyệt trong điện thoại.

"Em…..Không phải, chị Hạ còn yêu anh ấy, cả hai vì bất đắc dĩ nên mới chia tay, em.... em chỉ tác hợp cho họ thôi...." Úc Tử Duyệt lẩm bẩm, trong lòng rối như tơ vò!

Rất muốn được trở lại cái thuở không buồn không lo, khi đó sống vô tư cái gì cũng không cần nghĩ đến, không cần phục vụ cha mẹ chồng, lấy lòng bà nội, cũng khỏi phải rối rắm về vấn đề tình cảm.

Nhưng Duyệt Duyệt không hề hay biết, cô đã sa vào lưới tình, điều này chưa từng xảy ra khi cô ở bên cạnh Lệ Mộ Phàm.

"Em thiệt là, bị Hạ Tĩnh Sơ đó đem bán đi còn giúp cô ta đếm tiền! Em không cảm thấy cô ta cố ý tiếp cận em sao? Bỏ đi, Duyệt Duyệt, nếu như em muốn giành lại ông chú, thì ngay bây giờ em hãy gọi điện cho anh ta, bảo anh ta về nhà rồi em nói chuyện rõ ràng với anh ta, có nghe không?" Trong một căn phòng nhỏ hẹp, Nhan Tịch đứng trước cửa sổ gằn giọng nói vào loa điện thoại di động, trên giá áo ở đầu giường cạnh chỗ cô đứng có treo một cái áo khoác nam màu đen vừa giặt xong.

"Em nghĩ như vậy. Được, em về nhà....Em về nhà liền đây!" Úc Tử Duyệt ngoan ngoăn nghe lời.

"Ừ, đi đường nhớ cẩn thận!".

Sau khi cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn những ngọn đèn Khổng Minh đang bay giữa bầu trời tối đen như mực, nhìn từng cặp trai gái yêu nhau đang thả đèn Khổng Minh mà cảm thấy hết sức hâm mộ.

Cô nghe lời Nhan Tịch, dự định đi về nhà.

Về phần có cùng Lăng Bắc Hàn nói chuyện rõ ràng hay không, thì cô vẫn chưa quyết định được. Biết không chừng hiện tại Hạ Tĩnh Sơ đã giải thích rõ mọi chuyện với Lăng Bắc Hàn rồi cũng nên, hai người họ đã làm hòa hay chưa?

Úc Tử Duyệt lại lâm vào trong sự rối rắm và khổ sở, trong lòng rất loạn mà cũng rất phiền.

Nguyên nhân của tất cả những buồn phiền rối rắm này đều đến từ Lăng Bắc Hàn!

"Á....." Đang bước đi tới, điện thoại trên tay cô đột nhiên bị người nào đó đoạt đi, Úc Tử Duyệt lập tức hét ầm lên, sau đó trông thấy tên cướp kia cực nhanh chạy sang con đường ở phía đối diện.

"Đứng lại! Đứng lại đó!" Đang lúc một bụng tức giận không có nơi để xả, lúc này còn gặp phải cướp, Úc Tử Duyệt lập tức hùng hổ chạy đuổi theo!

Dám giựt điện thoại của tôi? Không muốn sống nữa rồi!

Tên cướp chạy ở làn đường bên trái, còn cô chạy ở bên phải, tốc độ chậm hơn tên cướp ở cự ly chừng mười thước! Vì hiện tại là đèn xanh, cô không có cách nào băng ngang qua đường lớn, chỉ có thể gia tăng tốc độ chạy.

"Đứng lại! Cướp! Giúp tôi cản hắn lại!" Úc Tử Duyệt vừa chạy còn vừa gào lên, rốt cuộc cũng tới đèn đỏ, cô chạy như bay phóng qua hướng đường ở phía đối diện.

Nhưng người đi bộ trên đường quá ít, không ai chịu giúp đỡ, mặc dù Úc Tử Duyệt đã mệt đến sắp đứt hơi đầu đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn không bỏ cuộc!

Ven bờ sông, một cô gái còn trẻ chạy cực nhanh đuổi theo một tên cướp, người đi đường có lòng tốt rất muốn cản hắn lại, nhưng khi nhìn thấy con dao găm sáng loáng trong tay tên cướp thì cũng đành phải từ bỏ ý định.

"Tránh ra...."

"Bắt lấy hắn!"

Tên cướp hét lên quát, Úc Tử Duyệt cũng  hét to, đúng lúc nhìn thấy băng ghế đá ở ven đường, cô ‘Hây..’ lên một tiếng, sau đó dùng sức đạp chân vào ghế đá nhảy lên, nhanh như tên bắn hướng thẳng về phía tên cướp!

Giơ chân đá mạnh vào lưng tên cướp!

"Á...." Tên cướp bị cú đá của cô đạp cho ngã sấp về phía trước, tư thế vừa rồi của Úc Tử Duyệt đúng là tiêu chuẩn môn Taekwondo, đầu gối chế trụ chặt chẽ trên lưng tên cướp, đồng thời một tay bắt lấy cánh tay tên cướp, giựt lại chiếc điện thoại trong tay hắn!

"Dám giựt đồ của tôi! Chán sống rồi ư?" Úc Tử Duyệt đắc ý hét to hơn, hành động rượt đuổi này khiến cho tâm tình cô thoải mái hơn nhiều!

Cô há miệng thở dốc, vươn tay vén sợi tóc rũ lòa xòa ra phía sau đầu. Tên cướp kia cũng đang thở hồng hộc, nhưng hắn đã thừa dịp lúc Úc Tử Duyệt không chú ý liền dùng con dao trong tay mình đâm thẳng về phía cô. Úc Tử Duyệt theo phản xạ buông hắn ra, đưa tay lên đỡ, tay áo khoác của cô bị con dao cứa rách một đường, trên da thịt ngay lập tức truyền đến cảm giác đau rát.

Tên cướp kia lại vùng ra bỏ chạy tiếp, nhưng chạy chưa được vài bước đã bị cảnh sát tóm gọn.

"Chạy đi! Chạy nữa đi! Còn định đâm tôi á!" Úc Tử Duyệt không màng đến vết thương trên cánh tay, chỉ thấy hơi đau. Cô tiến lên phía trước, quát với tên cướp có vẻ mặt gian xảo, thật sự rất muốn lấy điện thoại trong tay nện cho hắn một phát!

Sau đó, Úc Tử Duyệt được hai người cảnh sát đưa về đồn cảnh sát lấy lời khai.

"Ủa! Chị dâu!" Lăng Bắc Diệp thực sự không ngờ lại gặp Úc Tử Duyệt ở đồn cảnh sát! Trễ thế này rồi, sao cô ấy lại ở đây?

"Bắc Diệp! Chú vẫn chưa về sao?" Nhìn thấy Lăng Bắc Diệp, cô liền vươn tay cột lại mái tóc của mình, vội vàng cười chào hỏi.

"Vừa thụ lý án về, chị bị cướp à? Cũng muộn lắm rồi, anh tôi đâu?" Lăng Bắc Diệp rót cho Úc Tử Duyệt một ly nước, mình một ly, nhìn cô hỏi.

Lăng Bắc Diệp là con trai của chú Lăng Bắc Hàn, năm nay 27 tuổi, là đội trưởng đội hình cảnh.

Tâm tình Úc Tử Duyệt vốn đang rất tốt, nhưng khi nghe nhắc đến Lăng Bắc Hàn trong lòng lại phiền muộn, "Ừ! Tên cướp đó giựt điện thoại di động của tôi, bị tôi bắt còn muốn bỏ chạy, sau đó bị đồng nghiệp của chú bắt được! Anh ta, anh ta đang ở nhà đó...." Nhắc đến Lăng Bắc Hàn, giọng nói vốn lanh lảnh của Úc Tử Duyệt bỗng nhiên khựng lại, rõ ràng là đang nói dối.

Bây giờ anh đang ở đâu? Có phải cùng Hạ Tĩnh Sơ....

Nghĩ tới đây, lồng ngực bỗng trào lên cơn ghen tức rất khó chịu, cục ghen tức này thậm chí còn xông thẳng lên cổ họng, xộc vào sống mũi....

Lăng Bắc Diệp cảm thấy hai vợ chồng này nhất định đã xảy ra vấn đề, "Chị dâu nhỏ, để tôi đưa chị về!" Lăng Bắc Diệp mặc chiếc áo khoác cảnh phục màu đen vào càng tôn lên thân hình cao lớn mạnh mẽ của anh.

Úc Tử Duyệt cầm lên túi xách của mình, cùng với điện thoại trên bàn, bước theo anh ra ngoài.

Cố ý liếc nhìn màn hình điện thoại, không có bất kỳ cuộc gọi tới nào, chỉ có một tin nhắn được gửi tới từ số máy của Lệ Mộ Phàm, cô không thèm mở ra xem mà dứt khoát xóa bỏ!

Lệ Mộ Phàm, kết thúc đi! Đừng dây dưa nữa! Phụ nữ như tôi cậu cũng đâu có thiếu?

Nhớ tới cảnh Lệ Mộ Phàm và một cô gái xinh đẹp ra vào khách sạn, tim cô đã không còn cảm giác ghen tức nữa, mà chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Bắc Diệp lái chiếc xe Jeep của mình đưa cô về, khi về đến cửa khu cư xá mới lên tiếng, "Chị dâu nhỏ, nên chú ý an toàn! Về sau lỡ như gặp phải bọn cướp, chịu thiệt một chút cũng chẳng sao, đừng đuổi theo bọn chúng, rất nguy hiểm!” Trước khi Úc Tử Duyệt bước xuống xe, Lăng Bắc Diệp nhếch môi nhìn Úc Tử Duyệt căn dặn.

"Không được! Bọn cướp đó là hạng thấy người hiền sẽ ức hiếp, lại càng lộng hành lớn lối! Nhưng dù sao tôi cũng đã đánh thắng được bọn chúng!” Úc Tử Duyệt vội vàng phản bác, sau đó nhảy xuống xe, còn thoải mái vẫy tay chào tạm biệt với Lăng Bắc Diệp.

Lăng Bắc Diệp nhìn cô gái xinh đẹp hoạt bát mới hai mươi tuổi trước mặt, khóe miệng bất giác con lên, nụ cười và với sự thẳng thắn của cô rất có sức cuốn hút. Cô gái như thế đối với đầu gỗ như Lăng Bắc Hàn mà nói, có lẽ mới đúng là một đôi.

Úc Tử Duyệt đứng dưới lầu nhìn lên tầng lầu nhà mình vẫn tối đen như mực, trong lòng bỗng thấy lạnh lẽo, anh ta vẫn chưa về  chẳng lẽ thực sự cùng Hạ Tĩnh Sơ....

Nghĩ vậy, trong lòng càng chua chát hơn.

Úc Tử Duyệt, mày đang nghĩ gì đây? Đó là tại mày không cần thôi!

Đáy lòng có một âm thanh khinh bỉ đang hò hét, đúng vậy, là tại mình không cần!

Nghĩ như vậy, cô càng thêm khinh bỉ chính mình! Cảm thấy bản thân đúng là một người quá "hào phóng"! Nói theo cách của Lăng Bắc Hàn thì đó chính là "hào phóng quá mức!"

Phiền muộn bước lên lầu, cánh tay vẫn còn hơi đau nhói, không biết có chảy máu hay không, nhưng khi cầm chìa khóa cô cảm thấy cánh tay trái bị sưng đau ê ẩm.

"Cạch....."

"Á.....” Vừa bật đèn lên thì nhìn thấy Lăng Bắc Hàn với bộ mặt sầm sì ngồi trên ghế sofa hút thuốc, Úc Tử Duyệt nhất thời bị dọa sợ thét lên, tim đập "thịch, thịch", còn đáng sợ hơn khi đuổi bắt tên cướp.

"Anh…. Sao anh không bật đèn hả?” Lấm lét nhìn vẻ mặt u ám của Lăng Bắc Hàn, anh vẫn ngồi đó không nhúc nhích, dáng ngồi không giống vẻ chỉnh tề mà nghiêm túc rất có phong thái quân nhân trước đây. Mà anh giờ phút này, hai chân vắt chéo, miệng đang ngậm điếu thuốc lá, rít vào rồi nhả ra từng làn khói trắng lờ mờ che mất khuôn mặt anh.

Lăng Bắc Hàn vẫn không nói lời nào, cứ lạnh lùng ngồi như thế, trông anh lúc này thật đáng sợ, khiến cho lòng cô càng thêm hoảng loạn.

Anh nghe lời giải thích của Hạ Tĩnh Sơ chưa? Úc Tử Duyệt âm thầm suy nghĩ.

"Anh….Anh làm sao vậy?” Cô lại run giọng hỏi, sau đó nơm nớp lo sợ bước hẳn vào trong nhà, khom người đổi dép.

Cũng lúc này, cô nghe thấy bước chân mạnh mẽ, ngay sau đó eo bị người khác ôm chặt từ phía sau, cả người cô bị ngăn lại đối diện với mặt ván cửa, hai tay đang muốn giãy giụa thì bị anh dùng sức giữ chặt, ngoặc ra đằng sau!

"Ui.....Đau.....Anh, anh muốn làm gì?” Vết thương trên cánh tay đau nhức, Úc Tử Duyệt nhăn nhó rên khẽ, hai bầu ngực mềm mại cũng bị ép căng đến đau nhức khó chịu.

"Em đúng là không biết tốt xấu!” Lăng Bắc Hàn một tay níu lấy phía sau cổ áo cô, giọng rất nhỏ và khàn khàn kề sát bên tai cô, trong âm thanh còn mang theo sự hung ác lẫn tức giận.

"Ưm.....Cổ tôi đau quá, không thở được! Anh thả tôi ra! Lăng Bắc Hàn! Anh mau buông ra!” Chưa từng bị anh đối xử vô tình và bạo lực như vậy, Úc Tử Duyệt đau đớn kêu lên, kịch liệt giãy giụa nhưng cơ thể nhỏ bé của cô căn bản không thể động đậy.

"Thật sự đau lắm sao?” Có đau lòng bằng tôi không? Những lời này anh không thể mở miệng, chỉ biết gào thét ở trong lòng, vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi biết bản thân bị cô đẩy cho Hạ Tĩnh Sơ, lúc đó trái tim như bị đục khoét đau buốt!

Trong giọng nói của anh ẩn chứa sự thô bạo mà Úc Tử Duyệt chưa từng thấy, vì vậy cô càng thêm sợ hãi! Chỉ sợ anh dùng sức thêm một chút nữa là có thể bóp chết mình!

"Lăng Bắc Hàn! Anh không phải là người mà! Anh thả tôi ra! Anh đang bạo lực gia đình đấy!” Cô đau đớn kêu gào, thật sự rất đau, cánh tay bị sưng đau nhức không thôi.

"Bạo lực gia đình? Úc Tử Duyệt! Em còn coi tôi là chồng của em sao?” Lăng Bắc Hàn hét lên, bàn tay nắm cổ áo cô, kéo vào thẳng tới phòng ngủ, cô còn chưa đứng ổn định đã bị anh đẩy ngã xuống giường.

Lời anh nói làm cho cô chợt hiểu ra nguyên nhân anh nổi giận, là bởi vì cô dẫn đường cho Hạ Tĩnh Sơ tới chỗ hẹn gặp anh....

"Tôi.....tôi chỉ muốn giúp hai người...."

"Roẹt....." Còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy tiếng vải bị xé rách vang lên. Áo khoác cô bị vứt sang một bên, quần cũng bị anh giật xuống, xé nát thành mảnh vụn, để lộ ra chiếc quần lót màu trắng.

Cảm giác mát lạnh ở mông khiến cho cô kinh hãi, dường như Úc Tử Duyệt đã ý thức được điều gì, vì vậy liều mạng giãy giụa!

"Anh….Anh thả tôi ra!” Cổ tay bị anh kiềm chặt, Úc Tử Duyệt la hét.

"Dì cả tới nữa sao? Ở chỗ nào? Đừng tưởng đem mấy cái trẻ con này ra thì cho rằng có thể gạt được tôi!” Lăng Bắc Hàn gào to như lên cơn điên, tròng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm từ phía sau lưng cô.

"Tôi.... tôi không dám nữa, anh thả tôi ra đi, cánh tay tôi đau quá!" Người đàn ông mới hôm qua còn đối với mình rất dịu dàng chu đáo, thế mà bây giờ lại đối xử bạo lực như vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt bỗng thấy tủi thân chua xót, cảm thấy mình bây giờ thật sự không còn chút tôn nghiêm nào, giống như một con búp bê vải bị anh đùa bỡn!

"Còn muốn đến với Lệ Mộ Phàm nữa hay không? Còn muốn ly hôn với tôi nữa hay không? Bản thân không muốn mang tiếng đi ngoại tình, nhưng lại muốn tôi gánh lấy điều đó đúng không?” Anh hung hăng hỏi ba câu liên tiếp, giọng nói càng lúc càng tăng cao, nghiến răng trèo trẹo bên tai cô, thực sự có phần kích động muốn cắn đứt luôn tai cô!

Bởi vì trong lòng anh quá tức! Người con gái này lúc nào cũng làm cho anh mất khống chế!

"Tôi, tôi chỉ là muốn tốt cho hai người…..Hai người đã hiểu lầm.....Chị Hạ, chị ấy....."

"Câm miệng cho tôi!” Anh giận dữ hét lên, còn dùng sức đè lên người cô, "Úc Tử Duyệt! Em nghĩ mình là ai? Làm sao em biết được trong lòng tôi đang suy nghĩ gì? Làm sao em biết tôi còn yêu Hạ Tĩnh Sơ?” Gân xanh trên trán hằn lên rõ rệt, hai mắt trợn to hung hăng nhìn cô trừng trừng, một tay còn đem khuôn mặt nhỏ nhắn xoay lại quay về phía mình!

Nhìn gương mặt đẫm đầy nước mắt của cô, lực đạo trên tay cũng nới lỏng hơn chút, nhưng thái độ hung ác  không hề thuyên giảm.

Úc Tử Duyệt thấy anh như vậy bị dọa sợ tới mức run lập cập.

"Em không biết, nên mới tạo cơ hội cho hai người....” Cô nói trong tiếng nấc nghẹn.

"Thật đúng là không phải kiểu hào phóng bình thường đâu đấy?” Lăng Bắc Hàn lại nổi điên lên, nghĩ đến việc cô không hề coi trọng mình, trong lòng càng đau đớn hơn!

"Anh vốn không hề thích tôi.....Mà tôi cũng không....Á....” Lời cô nói còn chưa dứt, bỗng cảm thấy một vật nóng rực khô ráp tiến vào trong cơ thể, đau buốt!

Khuôn mặt nhỏ bé của cô trắng bệch, vẫn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy từng cơn đau rát nhức nhối....

"Không sai, tôi không hề thích em! Tôi mắt mù mới có thể thích em! Cưới em, chính là vì trả thù bọn họ!” Lăng Bắc Hàn tàn nhẫn  gào thét, hạ thể cũng bắt đầu vận động, ngoài miệng nói ra lời trái với lương tâm, nhìn vẻ mặt khổ sở ấy của cô, trong lòng anh đau hơn ai hết!

Chưa bao giờ điên cuồng quá mức như thế, trước giờ trong lòng cũng không có cảm giác kích động đến vậy, cũng chưa từng căm giận oán trách người khác đến mức này!

Chỉ bởi vì cô tình nguyện đem anh nhường cho người khác!

"Tôi hận anh.....Lăng Bắc Hàn, tôi hận anh....Hận anh cho tới chết! Bỏ ra! Bỏ ra.....” Cô đau đớn bật khóc nức nở, nước mắt tuôn xuống như mưa, không phải vì nỗi đau của thể xác mà bởi vì câu nói kia của anh.

Cưới em, chính là vì trả thù bọn họ!

Bọn họ mà anh nói, có lẽ là chỉ ba mẹ anh....

Bởi vì ba mẹ anh không thích đứa con dâu là cô, cho nên anh nhất định cưới cô cho bằng được.....Làm cho người nhà tức giận, để họ không được dễ chịu....

Thì ra mình chỉ là con cờ để anh lợi dụng.

"Hu....." Nước mắt từ từ lăn xuống, nhớ tới sự dịu dàng săn sóc che chở của anh đêm qua dành cho mình, giờ phút này chứng kiến anh đang dong ruỗi trong cơ thể, mặc kệ lời cầu xin của cô....Trái tim càng quặn thắt đau đớn!

Lăng Bắc Hàn, rốt cuộc anh coi tôi là gì?

Trong lòng rất đau, đau đến không thể thở nổi, cô nằm bất động trên giường, dùng răng cắn chặt mu bàn tay tức tưởi khóc, nước mắt nóng bỏng không ngừng chảy xuống....

Úc Tử Duyệt không biết anh rút ra từ khi nào, cũng không biết mình chống đỡ bằng cách nào, chỉ nghe được tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, không lâu sau đó là một tiếng đóng cửa nặng nề....

Anh đã đi....

Bỏ lại cô một mình với đống quần áo lộn xộn bị xé nát nằm ở trên giường, giữa hai chân còn lưu lại vết máu lẫn màu trắng đục....

***

Lăng Bắc Hàn lái xe một mạch chạy như điên, không có mục đích cứ lao đi vùn vụt, nhớ lại sự tàn nhẫn độc ác của bản thân khi nãy, hết sức căm ghét và khinh bỉ chính mình! Sao có thể nóng giận mà làm ra cái chuyện không bằng cầm thú như vậy chứ?

Đây không phải là tác phong trước giờ của anh! Cũng không phải là chuyện mà một người quân nhân có tính cách chính trực như anh có thể làm ra!

Nhưng chỉ vì mất khống chế mà đã làm ra chuyện không bằng cầm thú với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi, lại còn là người mình yêu thương! Lăng Bắc Hàn buồn bực đập mạnh vào tay lái, ngay sau đó, thắng gấp quay đầu xe trở lại....

Úc Tử Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy có chất dịch ẩm ướt từ trong bụng chảy ra, cùng với cảm giác đau rát nhức buốt, khiến cho toàn thân cô run rẩy.

Cô khó khăn bò dậy, khi nhìn thấy vết máu trên drap giường thì cảm giác hoang mang lo sợ trỗi dậy, lại nhìn tới quần dài, quần nhỏ đều bị xé thành từng mảnh vụn, nghĩ đến sự tàn nhẫn vừa nãy của Lăng Bắc Hàn, trong lòng cô vẫn chưa thể nào chấp nhận được.

Càng đau khổ hơn khi nhớ tới nguyên nhân Lăng Bắc Hàn nói cưới cô....

"Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Hu.....” Cô tức tưởi gào khóc, bụng dưới quặn đau giống như bị đau bụng khi đến tháng vậy. Cô lảo đảo bước xuống giường, cơ thể đứng không vững ngã nhào xuống mặt đất, máu tươi từ nơi đó nhỏ giọt rơi xuống....

Cả người ngã sóng xoài trên mặt đất, đầu tóc rối loạn, nước mắt ướt đẫm gương mặt nhỏ. Hai mắt cũng sưng đỏ không chịu nổi, chỉ choàng đại chiếc áo khoác lên người, thoạt nhìn vào nhếch nhác vô cùng....

"Lăng Bắc Hàn, tôi hận anh.... Hận anh cho tới chết..... Hức....” Lại gào lên, hai tay đánh đấm liên tục vào đầu gối mình, như thể đang trút giận lên người Lăng Bắc Hàn.

"Úc Tử Duyệt!” Lăng Bắc Hàn lao thẳng tới phòng ngủ, khi nhìn thấy Úc Tử Duyệt ngã dưới đất, cảm giác áy náy cùng với tự trách, đau lòng khiến cho anh đau đớn không thôi, sững sờ đứng nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô, giữa chân còn đang rỉ máu....

"Anh….Anh đừng tới đây! Đừng tới đây!” Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt trợn to đôi mắt đầy hoảng sợ, cùng với vẻ mặt đề phòng....

Nhìn vẻ hoảng sợ của cô khi thấy mình, trái tim Lăng Bắc Hàn nhói lên, nhưng vẫn tiến lên phía trước.....
Bình Luận (0)
Comment