Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 156

Nghe Thiên Ma nói ba câu đã không ngừng nhắc đến chuyện này, Nghê Thư liền khinh bỉ lườm nửa người dưới của hắn, hơi giễu cợt nói: “Quần Ma Điện của các anh nhiều yêu nữ như vậy, không ai có thể thỏa mãn được anh ư?”

Thiên Ma từng bước đi về phía cô, hai mắt như phun ra lửa, hết lần này đến lần khác đốt cháy quần áo cô, lại dùng ánh mắt xấu xa, từng tấc lướt qua da thịt cô: “Các cô ấy không có ai so sánh được với em.”

Nghê Thư thật sự không chịu nổi ánh mắt bất cứ lúc nào cũng mơ tưởng đến chuyện làm tình kia, không kiên nhẫn đẩy cửa ra, tiếng nhạc bên ngoài lập tức tràn vào phòng.

“Tùy anh muốn đập phá Thiên Hải Đường hay là Tiêu Chí Khiêm, cũng không liên quan đến tôi, anh muốn làm gì thì làm, đừng cản trở việc kinh doanh của tôi.”

Cô đuổi khách trắng trợn như vậy, Thiên Ma lại giống như nghe không hiểu, lại tiến sát về phía cô: “Tiểu Thư Nhi, đừng tuyệt tình như vậy, anh đã bỏ qua một đống chuyện quan trọng chỉ để đến đây làm em đó.”

“...”

Nghê Thư thật sự không biết, dùng ngôn ngữ loài người có thể giao tiếp được với giống lợn này hay không.

Cô cố sức hít sâu vài hơi, ngón tay lại hơi nhúc nhích, chỉ cần cào một cái trên da hắn, hạ độc khiến hắn đến việc sinh hoạt cũng không thể tự giải quyết, vậy là được rồi. Chỉ là, nếu hắn gặp chuyện không may ở đây, khiến đám yêu ma quỷ quái ở Quần Ma Điện kia tức giận, như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến Thiên Hải Đường.

Cho nên, cô nhịn.

Biết tính tình người phụ nữ này hung hăng, không phải người dễ trêu chọc, Thiên Ma cũng không vội, bàn tay lớn ôm vai cô: “Thư Nhi, đưa anh đến chỗ em ngủ! Ông đây mệt rồi, bây giờ muốn ngủ!”

Nghê Thư tức giận hất tay hắn ra: “Trên đường cái có rất nhiều chỗ, nếu anh không chê lớn thì đều có thể nằm xuống.”

Thiên Ma ngáp một cái: “Quên nói, Mãnh Hổ là tên không sợ chết, tên này không sợ chết muốn tìm khắp thế giới để giết anh, nếu anh gặp chuyện không may ở đây, Tiêu Chí Khiêm sẽ không khỏi liên quan, Hồng môn của bọn em cũng đừng mong thoát thân!” Nói xong, hắn liền đi ra ngoài: “Em đã nhẫn tâm như vậy, anh nằm ngoài cửa là được.”

Nghê Thư sắp bị hắn chọc giận đến phát điên, tên đàn ông này đúng là lưu manh, đồ con heo, khốn kiếp!

“Mẹ kiếp, anh đứng lại!” Nghê Thư nói tục, bước đến vài bước, nắm chặt vạt áo hắn, kéo hắn ra ngoài: “Ngủ một đêm, sáng mai nhanh chóng cút về cho tôi!”

Thiên Ma cao gần một mét chín, dáng người to lớn thô kệch, bị người phụ nữ kéo đi, cảnh tượng đó thật sự hơi buồn cười. Nhưng hắn lại không nhận thức được, ngược lại còn rất thích, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của cô, không ngừng ảo tưởng, nếu dùng đôi tay này cầm chặt cây gậy sắt của hắn, sẽ sung sướng biết mấy!!

Nghê Thư đưa Thiên Ma ra khỏi Huyền Sắc, cậu em trai thấy cô đi ra, vội hỏi: “Chị Thư, chi muốn đi ra ngoài?”

“Chìa khóa!” Tâm trạng Nghê Thư khó chịu.

Cậu em trai vội vàng đưa chìa khóa qua, Nghê Thư lái chiếc mô tô của mình, lườm Thiên Ma: “Leo lên!”

Ánh mắt Thiên Ma sáng lên, uốn éo dáng người cao to của mình, ngồi chỗ phía sau, hai tay ôm chặt vòng eo nhỏ bé của cô. Sắc mặt Nghê Thư lại sầm xuống: “Anh muốn siết chết tôi à?”

Thiên Ma cố buông ra một chút, hớn hở nói: “Đi thôi, anh mong chờ được leo lên giường em quá!”

Mọi người xung quanh đổ mồ hôi, kinh ngạc đến suýt nữa rớt cả cằm xuống. Trong mắt bọn họ, Nghê Thư không khác gì một người đàn ông, dám nói loại chuyện này với cô, phải dũng cảm đến mức nào chứ!

Nghê Thư hít sâu, cánh tay chuyển động, xe như mũi tên rời cung, chạy thẳng trên đường lớn phía trước.

Vì thân phận Thiên Ma đặc biệt, Quần Ma Điện bây giờ lại càng ngày càng phát triển lớn mạnh, Nghê Thư không muốn đưa phiền phức đến Thiên Hải Đường, dứt khoát đưa tên này về nhà cô. Hạ chút thuốc cho hắn, để hắn ngủ vài ngày cũng tốt.

Rất nhanh, cô đã về đến nhà mình ở thành phố A.

Một căn nhà hai tầng cũ đến mức không thể cũ hơn, không khác gì một căn nhà lá rách nát.

Xe dừng lại, vẻ măt Nghê Thư hơi vặn vẹo, giọng nói cũng run rẩy: “Lấy cái tay ra!”

Thiên Ma rất không cam lòng buông tay đang đặt trên ngực cô ra, cau mày nghiêm túc nói: “Thư Nhi, sau này không được bó ngực nữa, sẽ ảnh hưởng đến việc phát dục.”

Nghê Thư lại hít sâu, sau khi đỗ xe lại, mang hắn lên lầu.

Bước vào cổng lớn xụp xệ, trong hành lang tối om, bước lên cầu thang gỗ, tiếng “kẽo kẹt” đáng sợ phát ra. Thiên Ma đuổi kịp Nghê Thư, nhìn chằm chằm vào cái mông nhỏ của cô vì bước lên lầu mà lắc trái lắc phải, thứ dục vọng xấu xa dưới bụng lại lần nữa phấn chấn. Hoàn toàn không khống chế nổi, hắn đưa tay ra...

“Đến rồi.” Nghê Thư đứng ở tầng hai, vừa quay đầu liền nhìn thấy cái tay ở giữa không trung của hắn, đuôi lông mày giật hai cái, vừa nghĩ liền biết trong đầu tên này định làm gì!

Không tỏ vẻ gì, cô lên tiếng: “Vào đi.”

Thiên Ma cũng không thấy xấu hổ, rút tay về, hào phóng đi vào.

Một căn phòng rất bình thường, trang bị vật dụng cổ xưa, chỉ có vẻn vẹn vài món đồ trang trí, trong phòng đầy mùi thảo dược. Thiên Ma nhìn quanh một vòng, giọng điệu hơi ngang ngược: “Người phụ nữ của anh sao có thể ở loại nhà thế này? Ngày mai, phá hết, xây lại lần nữa!”

Nghê Thư lườm hắn một cái, bỏ mặc hắn một mình suy nghĩ, đi vào phòng, ngón tay chỉ cái giường duy nhất kia: “Anh ngủ ở đây.”

“Em cũng ngủ ở đó chứ?” Bên tai đột nhiên xuất hiện một giọng nói, dọa cô nhảy dựng.

Chẳng biết từ lúc nào, Thiên Ma đã đến phía sau cô, thân thể liền dính chặt vào cô, như con ngựa đang động dục, Nghê Thư không thể quen thuộc hơn. Cô nhướng mày, liếc hắn: “Anh đến nằm trên giường trước, một lát nữa tôi sẽ qua.”

“Được!” Thiên Ma hưng phấn, không nói nhiều nữa, thuần thục cởi đồ: “Thư Nhi, chừng nào em...” Ngay lúc hắn vừa định quay đầu lại, một đám bột phấn màu trắng chợt thổi về phía hắn, đúng lúc Thiên Ma hít vào, ánh mắt cứng đờ nhìn cô, vài giây trôi qua, thân thể liền “rầm” một cái, ngã ra phía sau, ngã thẳng lên giường.

Nghe Thư phủi tay, liếc mắt nhìn hắn dù đã ngã xuống, mà “thằng em” vẫn đứng thẳng chào hỏi cô, lông mày hung hăng nhíu lại.

Đồ dâm tặc!

Vì chuyện tìm kiếm Tuyết Chi, mọi người ở

Thiên Hải Đường đều bỏ hết việc của mình qua một bên, bây giờ đã tìm được người về, là lúc nên làm chính sự. Không thể không nói, lúc Tiêu Chí Khiêm quyết định để Trương Hồng Khánh ngồi lên chiếc ghế cao nhất của thành phố A, chỉ sợ đã chuẩn bị sẵn sàng để Thiên Hải Đường chuyển đi. Hơn nữa vì có “câu lạc bộ Long Nghệ”, chỉ cần thành phố A có chút gió thổi cỏ lay, tất cả đều sẽ nằm trong lòng bàn tay anh.

Đương nhiên, nói là vì Tuyết Chi mà nâng đỡ Trương Hồng Khánh là đúng, nhưng không đủ. Chỉ là, có một số việc, trong lòng mọi người đều hiểu, Trương Hồng Khánh càng biết rõ. Đối với đủ loại hành động của Thiên Hải Đường, ông ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Thứ nhất là vì bảo vệ con rể, thứ hai, sự nghiệp chính trị của ông muốn tiến xa hơn bền vững hơn, cũng không khỏi liên quan đến bọn họ, nước lên thì thuyền lên.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đã nghe được dưới lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn.

Tuyết Chi hôm qua ngủ trễ, lúc này đang ngủ say, bị người làm ồn, lông mày thỉnh thoảng nhíu lại. Tiêu Chí Khiêm không biết đã thức từ lúc nào, đang chống đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, thấy cô nhíu mày, anh cũng nhăn mày theo. Đứng dậy, mặc quần áo xong đi ra ngoài.

Tầng 37 và tầng 38, một đám người đang bận rộn.

Mọi người thừa dịp trời còn chưa sáng, đều chia nhau ra, lần lượt đến đây. Tầng 38 để ở, tầng 37 dùng làm tổng bộ, sau này sẽ cần mở rộng, phải sắp xếp lầu dưới, dùng để mở rộng ra. Lợi dụng vị trí cao, độ nguy hiểm sẽ đạt mức thấp nhất, hai ba mươi tầng trống dưới lầu, chỉ là bề ngoài của tòa nhà Lạn Vĩ.

Thấy Tiêu Chí Khiêm đến, các anh em của Thiên Hải Đường đã lâu không gặp được đường chủ, đều phấn khích: “Đường Chủ!!”

Tiêu Chí Khiêm liếc mắt một vòng, giọng lạnh nhạt: “Đừng làm ồn đến cô ấy.”

Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ thật sự như Đinh Khiêm đã từng ồn ào kể với mọi người, đường chủ không còn là người đàn ông lạnh lùng đến nhìn cũng không thèm nhìn của bọn nữa, mà đã trở thành người đàn ông tốt yêu vợ trăm phần trăm rồi ư?

Không muốn đâu, bọn họ không muốn, bọn họ thích vị đường chủ đến một câu nói cũng không thèm nói kia!

Trả đường chủ không dính khói bụi trần gian kia cho bọn họ đi a a a!

Thấy mọi người như bị hóa đá, Tiêu Chí Khiêm không nói tiếng nào nữa, quay người, đi đến trên lầu. Sau khi trở về phòng, anh cởi đồ ra, nằm cạnh Tuyết Chi, nhẹ tay nhẹ chân kéo cô đến cạnh mình.

Tuyết Chi tìm nơi tỏa ra hơi nóng, tự động dán lên, dính sát lại tay anh, dán sát má mình vào ngực anh, nặng nề ngủ.

Dưới lầu quả nhiên không có tiếng ồn nữa, Tiêu Chí Khiêm hài lòng nhẹ nhàng nhướng khóe miệng lên, sau đó ôm cô, nhắm mắt lại.

Giờ phút này, tầng 38.

Tất cả mọi người như thước phim quay chậm, toàn bộ động tác đều chậm, dù là chuyển cái bàn hay khiêng cái ghế, tất cả đều nâng nhẹ đặt nhẹ, một tiếng động cũng không dám phát ra, sợ đánh thức đường chủ phu nhân mà đường chủ của bọn họ nâng niu trong tay.

Tất cả mọi người đều đồng lòng, cuộc sống sau này, bọn họ không những phải làm quen với một đường chủ mới – một người đàn ông tốt, mà còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế làm vui lòng đường chủ phu nhân. Đúng rồi, cái tên Đinh Khiêm kia nói anh ta và phu nhân chính là quan hệ bạn thân, có lẽ trước hết nên ra tay từ chỗ anh ta...

Sáng sớm lúc Tuyết Chi dậy, chị Điềm đã chuẩn bị bữa sáng xong, cô không vui nói: “Chị Điềm, sau này bữa sáng để em chuẩn bị cho.” So với bọn họ, mình mới là người rảnh rỗi, sao lại để người khác đến hầu hạ chứ?

Chị Điềm không thèm để ý khoát tay: “Ôi chao, đều là người nhà cả, còn khách sao làm gì?”

Tuyết Chi cười cười, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Mộc Mộc đang yên tĩnh ngồi trước bàn, nhỏ xíu như vậy, ngoan ngoãn ngồi yên trong góc, xung quanh liên tục có người qua lại, nó chỉ cúi đầu xuống, yên tĩnh đến mức sắp mất đi cảm giác tồn tại.

Chị Điềm liếc nhìn qua, kéo Tuyết Chi qua một bên, nói: “Tuyết Chi à, đứa nhỏ này làm sao bây giờ, em quyết định đi. Mấy hôm trước, bọn chị tập trung tinh thần tìm người, không có cách nào chăm sóc nó, giao nó cho Tiểu Huy. Bây giờ, tổng bộ Thiên Hải Đường sắp chuyển đến đây, chúng ta cũng không thể vẫn để Mộc Mộc ở lại đây chứ? Nó nhỏ như vậy, tiếp xúc với hoàn cảnh này quá sớm cũng không phải chuyện tốt.”

Tuyết Chi nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nhìn về phía Mộc Mộc.

Nó đang ăn bữa sáng, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí, rất sợ sẽ quấy rầy người khác. Đứa nhỏ vừa mất đi cả cha lẫn mẹ, đây là lúc yếu ớt nhất, em trai chính là người thân duy nhất của cậu bé trên đời này, nếu nó rời đi, đừng nói Tiểu Huy không chịu, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của nó.
Bình Luận (0)
Comment