Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 193

Lúc Tuyết Chi trở lại đường Hằng Nguyên, trời đã khuya, đèn trong phòng khách vẫn sáng, cô vừa bước vào thì nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha, đang đối diện với mình, trong tay cầm ly rượu, chất lỏng màu hổ phách nhẹ nhàng sóng sánh.

Tuyết Chi liếc mắt nhìn qua, tránh ánh mắt của anh ta: “Sao còn chưa ngủ?”

“Chờ em.”Anh ta nói.

Mặc dù giọng nói không quyến rũ, dễ nghe như trước kia, nhưng giọng nói bây giờ vẫn đầy gợi cảm.

Trong lòng Tuyết Chi căng thẳng, trên mặt vẫn không chút biểu tình: “Ha ha, em nói chuyện với Nghê Thư một lúc, bất tri bất giác đã trễ như vậy.”

Anh ta đặt ly xuống, đứng dậy đi qua.

Tuyết Chi cố giữ sự bình tĩnh, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười hoàn hảo không thể xoi mói.

Cô xinh đẹp lóa mắt, không chút che giấu, là loại xinh đẹp trời sinh sẽ hấp dẫn tầm mắt của đàn ông. Đặc biệt đôi mắt phượng của cô, câu hồn đoạt phách, rất ít người không bị mê hoặc.

Ánh mắt si mê nhìn cô lúc này, như nửa mê nửa say.

Đưa tay ra vuốt ve mặt cô, cảm nhận làn da run rẩy nhè nhẹ dưới ngón tay, anh ta nhướn mày: “Em sợ anh sao?”

“Sao có thể chứ?”Tuyết Chi cười lắc đầu: “Đương nhiên không.”

Đôi mắt khép hờ của anh ta có một tia sáng tuyệt đẹp, tựa như ánh sáng từ pháo hoa, anh ta chậm rãi cúi đầu...

Nhịp tim của Tuyết Chi đập nhanh hơn, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ, một khuôn mặt giống anh ta lặng lẽ hiện lên, dịu dàng mà buồn bã nhìn cô...

Cô nhắm chặt mắt lại, hai tay không nhịn được mà nắm chặt, cảm nhận được hơi thở đến gần của anh ta, tay cô run lên, chuẩn bị đẩy anh ta ra bất cứ lúc nào. Nhưng lúc này, anh ta lại dừng lại, rồi chậm rãi rời khỏi cô.

Tuyết Chi ngập ngừng mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng của anh ta thì ngẩn người.

“Muộn rồi, em đi ngủ đi.”Anh ta nói.

Mặc dù bối rối, nhưng Tuyết Chi vẫn khẽ thở phào: “Em vào phòng trước đây, anh cũng đi ngủ sớm đi.”

Anh ta không nói gì, lại cầm ly rượu lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.

Lúc đi ngang qua, Tuyết Chi dừng lại, nhìn bóng lưng bị sự tĩnh mịch vây quanh của anh ta. Khác với sự kiêu ngạo của Tiêu Chí Khiêm, anh ta tựa như đang lang thang trên bờ vực của khát vọng.

Khát vọng được cứu rỗi, khát vọng được chìm đắm, chỉ một ý niệm cũng biến thành địa ngục.

Bóng lưng ấy chậm rãi chồng chéo lên hình bóng trong vụ tai nạn xe cộ kia.

Trái tim ẩn ẩn đau.

Quay người, cắn môi dưới, cô chậm rãi trở về phòng.

Đã định trước, cô nợ thì phải chịu trách nhiệm.

Nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng quỷ dị, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, cho tới khi biến mất.

Từ đầu đến cuối, vẫn không thấy cô quay đầu lại.

Cười khổ, anh ta nâng ly lên, ngửa cổ uống cạn.

Sáng sớm hôm sau, Tuyết Chi lấy cớ muốn về gặp ba, kéo Trương Thịnh Hải tới đưa mình đi.

“Chị, lần này chị đừng làm em sợ nha, em nhát gan lắm, rất sợ anh rể.” Trương Thịnh Hải lái xe, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn Tuyết Chi, giống như sợ cô sẽ nhảy ra khỏi xe trốn đi.

“Lái xe của em đi!” Tuyết Chi cười gõ đầu cậu: “À, đúng rồi, em với Ngọc Diệp có dự định gì không?”

“Dự định gì chứ?” Trương Thịnh Hải nghe không hiểu.

“Kết hôn!”

Đầu tiên Trương Thịnh Hải sửng sốt, tay suýt nữa không thể nắm được vô lăng: “Kết, kết hôn?!”

“Đúng vậy,” Tuyết Chi nghiêm túc gật đầu: “Sao nào, em với người ta cũng ngủ cùng một phòng rồi, còn muốn chống chế không kết hôn sao? Chị nói em nha, Trương Thịnh Hải, đừng tưởng em là em trai chị thì chị sẽ đứng về phía em! Nếu em dám làm chuyện có lỗi với Ngọc Diệp, coi chừng chị lột da em!”

Trương Thịnh Hải nhanh chóng thanh minh: “Chị, chị đừng nói linh tinh, chúng em chưa làm gì cả! Chị nói em thì không sao, nhưng Ngọc Diệp vẫn là con gái, để cho người ta bàn tán ở sau lưng, thì sau này sao có thể làm người được!”

“Dô dô dô, sao em lại lo lắng vậy? Vậy thì em trực tiếp cưới người ta là được!” Tuyết Chi cười tủm tỉm nói: “Chị thấy cô bé này không tệ, đối xử với em rất tốt!”

“Chị, đừng nói giỡn, chúng em... bát tự còn chưa xem đâu.” Nói xong, hai má của Trương Thịnh Hải đỏ lên.

Hiếm khi mới nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của em trai, tâm trạng của Tuyết Chi rất tốt: “Được rồi, chuyện này chị sẽ tìm thời gian nói chuyện với ba, cho dù không kết hôn thì đính hôn trước cũng được.”

“A! Chị, có phải chị sợ em không cưới được vợ không?!” Trương Thịnh Hải thật sự khó hiểu, loại chuyện này sao lại tích cực như vậy? Nhỡ đâu để cho Ngọc Diệp biết, còn tưởng anh có những suy nghĩ lệch lạc! Mất mặt chết mất!

Tuyết Chi nghiêm túc gật đầu: “Đúng là sợ thật.”

“...”

Tuyết Chi không ngừng trêu chọc cậu, lấy điện thoại ra gọi cho Dương Châu Kiệt: “Alo, Châu Kiệt, anh đi chưa? Sắp tới rồi sao? Vậy được, tôi chờ tin của anh.”

Cô cúp điện thoại, không nhịn được mà nở nụ cười.

Trương Thịnh Hải tò mò nhìn cô, nheo mắt lại, cảnh giác hỏi: “Chị, chị đang làm cái quỷ gì sau lưng anh rể vậy? Em phải chứng tỏ lập trường của mình, nếu chị làm ra chuyện gì có lỗi với anh rể thì em chắc chắn sẽ đứng về phía anh ấy!”

Tuyết Chi lườm cậu: “Bớt nói nhảm, lái xe của em đi.”

Trương Thịnh Hải buồn bực: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi tìm Chiêm Gia Linh.”

Trương Thịnh Hải ngẩn ra, nhanh chóng hỏi: “Chị, đi tìm cô ta để làm gì? Chị còn ngại cô ta hại chị chưa đủ sao!”

Nếu đối phương không phải là phụ nữ thì cậu đã dạy dỗ cô ta rồi!

Tuyết Chi cười, nhéo mặt cậu: “Em chỉ cần tập trung lái xe là được.”

Trương Thịnh Hải cẩn thận nhìn chằm chằm cô: “Chị, hình như tâm trạng chị khá tốt!”

Thấy thế nào cũng giống như có trá! Giống như là... muốn gặp tình nhân?!

Suy nghĩ này khiến cho Trương Thịnh Hải kinh sợ.

Tuyết Chi không để em trai trực tiếp lái xe tới cổng khu của Chiêm Gia Linh.

Thạch từng nói với cô, anh ta đã tra ra được, Bắc Minh Hạo và Chiêm Gia Linh từng liên hệ với nhau, hơn nữa, mấy ngày nay thường xuyên ra vào thành phố A, khu vực hoạt động hầu hết đều nằm trong phạm vi thế lực của Tiêu Tuyệt trước kia. Mặc dù còn chưa xác thực, rốt cuộc là người nào dốc sức vì anh ta nhưng có thể chắc chắn là, nếu Bắc Minh Hạo đi theo Tiêu Tuyệt, vậy giai đoạn hỗn loạn này chính là một cơ hội!

Cơ hội để thế chỗ Tiêu Tuyệt.

Có thể hình dung, nơi này sẽ được xếp cơ sở ngầm vào, tất cả hành động của bọn họ đều bị anh ta nắm trong lòng bàn tay.

Tuyết Chi nghe xong, chỉ thở dài một tiếng.

Bắc Minh Hạo có sự chấp nhất với quyền lực, sẽ không bao giờ thay đổi, mặc dù cô không hề hận anh ta, nhưng vẫn không tránh được mà có chút thất vọng về anh ta.

Sớm hay muộn, anh ta sẽ tự hại bản thân.

Nếu Thạch đã căn dặn, Tuyết Chi cũng không muốn gây thêm rắc rối vào lúc này, vậy nên, cô rất cẩn thận trong mọi việc, cố ý nhờ Dương Châu Kiệt giúp đỡ. Tâm ý mà anh ta dành cho Chiêm Gia Linh sẽ không khiến cho người khác hoài nghi, chữ tình làm đầu, anh ta có làm bất cứ chuyện gì cũng không cảm thấy kỳ quái.

Hai người đợi một lúc, di động của Tuyết Chi vang lên, phía bên kia truyền đến một trận ầm ĩ: “Dương Châu Kiệt! Anh thả tôi xuống!” Giọng nói kèm theo tiếng thở hổn hển của Dương Châu Kiệt: “Tuyết Chi, đã xong! Ở nhà hàng phía đối diện, cô mau đi qua đi, bên tôi còn chút chuyện phải giải quyết, nói chuyện sau!”

Tuyết Chi nhìn điện thoại, không phải anh ta trực tiếp trói Chiêm Gia Linh mang đi chứ?

Không ngờ, lúc Dương Châu Kiệt không dịu dàng, lại... cá tính như thế.

Dựa theo những gì anh nói, Tuyết Chi lập tức đi tới nhà hàng trông khá bình thường phía đối diện nhà Chiêm Gia Linh, hiện giờ rất nhiều người đang ăn sáng, không còn chỗ trống.

“Tiểu Hải, em chờ chị ở bên ngoài.” Tuyết Chi phân phó, đôi mắt phượng xinh đẹp tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong nhà hàng.

Trương Thịnh Hải có chút không tình nguyện, rất muốn xem thử xem rốt cuộc chị muốn gặp ai, sao lại vui vẻ như vậy? Nhưng cậu không dám chọc chị gái khiến chị không vui, lẩm bẩm đôi câu nói cô phải tuân theo đạo đức của người phụ nữ linh tinh, rồi bất mãn đi ra ngoài.

Tầm mắt của Tuyết Chi bỗng dừng lại ở một vị trí trong góc sáng sủa phía đông, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra bóng dáng của anh.

Trước mặt bày đầy một bàn đồ ăn, nhưng anh lại không động đũa.

Cô nhếch môi lên, đi về phía anh, không nói lời nào, trực tiếp ôm lấy cổ anh: “Đồ ngốc, tại sao lại không ăn một ít trước?”

Cơ thể của Tiêu Chí Khiêm run lên, nghiêng đầu đối diện với cặp mắt mang theo ý cười của cô, tựa như vẫn chưa thể tin được cô thật sự đứng ở trước mặt mình, vươn tay, do dự, muốn chạm vào khuôn mặt cô, rồi lại ngập ngừng mà cứng đờ giữa không trung.

Tuyết Chi mỉm cười, chủ động nắm lấy tay anh đặt lên mặt mình, nháy mắt với anh: “Cảm giác thế nào? Lúc em tới thẩm mỹ viện, người ta cũng khen da của em rất đẹp! Có phải rất mềm, rất mịn, vô cùng co dãn hay không?”

Tiêu Chí Khiêm nhìn cô, đã bị cô phá cửa mà đột nhập vào trái tim từ lâu, cả trái tim đều được cô nhét tới căng đầy. Rất khó tin, một ngày trước còn là người chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, bây giờ lại xuất hiện ở trước mắt anh.

Tất cả mọi thứ tốt đẹp tới mức khiến cho anh cảm thấy bất an.

Tuyết Chi bật cười, ngồi xuống cạnh anh, hai người đều đưa lưng về phía cửa, góc lại khuất, phía sau chỉ có nhân viên phục vụ đi tới đi lui khắp nhà hàng để bưng bê đồ ăn, căn bản không có ai sẽ chú ý tới bọn họ.

“Chọn vị trí không tệ.” Tuyết Chi khen ngợi một câu, sau đó cầm lấy đũa, gắp bánh bao tôm bỏ vào miệng trước, rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Không đói bụng sao?”

Thấy anh nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt, hai má của Tuyết Chi đỏ lên, ý cười càng sâu: “Có phải cảm thấy... em rất đẹp hay không?”

Tiêu Chí Khiêm nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt rất chắc chắn, khiến cho tâm hư vinh của Tuyết Chi bùng nổ.

Cô ho nhẹ hai tiếng, tiến sát vào gần anh: “Vậy... dáng người của em có đẹp không?”

Tiêu Chí Khiêm nhướn mày, ngả người ra sau, ánh mắt quét qua người cô một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở trên ngực cô, lông mày khẽ nhướn, gật đầu: “Đẹp.”

Tuyết Chi đỏ mặt, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẫn mang theo vẻ ngượng ngùng, hai tay che ngực, trừng anh: “Nhìn chỗ nào vậy?”

Tiêu Chí Khiêm hạ mắt xuống, gắp đống đồ ăn tới trước mặt cô: “Nhưng, béo hơn một chút thì tốt hơn.”

Nhìn chằm chằm vào anh, cô mỉm cười ngọt ngào, cũng gắp cho anh.

Giống như lúc ở trong đường Hằng Nguyên vậy, hai người ngồi cạnh nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, chủ yếu là Tuyết Chi nói, anh nghe.

Cảnh tượng này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức giống như vừa xảy ra trong giấc mơ đêm qua.

Anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ngước mắt lên, chăm chú nhìn sâu vào cô.

Đột nhiên, anh nói: “Em... Tại sao lại tìm tôi?”

Anh sẽ không quên những gì Chiêm Gia Linh đã nói với anh, người cô thích là Tiêu Chí Khiêm, mà cô cũng đã gả cho Tiêu Chí Khiêm, chuyện này không có chút quan hệ gì với anh từ đầu tới cuối.

Rất mất mác, rất chán nản, thậm chí từng nghĩ, tại sao anh lại là Tiêu Tuyệt? Tại sao không thể trở thành Tiêu Chí Khiêm?

Cái loại suy nghĩ muốn thay thế anh ta này, rất mạnh mẽ.
Bình Luận (0)
Comment