Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 260

Đôi mắt của Tập lăng Vũ thay đổi, nhìn chằm chằm cô. Đèn đường trên đầu lúc tối lúc sáng, khi thì giấu đi thân hình anh vào trong bóng tối, khi thì lại chiếu ra âm khí tà ác đang quấn quanh gương mặt anh.

“Lần này giải thích như thế nào?” Anh đứng yên tại chỗ, âm thanh trầm đục, có chút ủ rũ.

Vy Hiên nhíu mi, mấp mánh môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng lắc đầu: “Tôi không cần giải thích.”

“Không cần?” Anh nhướng mày, bước về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô nhận quà của một tên đàn ông khác, lại còn nhận một cách yên tâm thoải mái như vậy? Tại sao, Phạm Vy Hiên, cô sợ tôi không có tiền mua tặng cô sao? Cô muốn cái gì chỉ cần nói ra, tại sao lại nhận đồ của anh ta chứ?”

Vy Hiên ngây người nhìn chằm chằm anh, đôi mắt tràn ngập bi thương, giống như một con dao, ghim chặt vào trái tim anh.

Trái tim anh dịu lại, tưởng tượng mỗi lần như vậy trước đây, bất luận cô như thế nào anh đều sẽ tha thứ! Kể cả cô có tự tay đâm anh vài nhát, cũng chẳng sao!

Nhưng....

Dường như khoảng khắc khi thấy hình ảnh Vy Hiên chơi đàn, khoảng cách giữa hai người cách dần cách xa khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Anh cố gắng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô nữa.

“Trả đàn lại cho anh ta, nếu cô thích, tôi sẽ mua cái mới cho cô.”

Phía sau không hề có câu trả lời.

Anh lại quay đầu lại, vẻ mặt khó chịu: “Có nghe hay không?”

Lần này, Vy Hiên luôn điềm tĩnh, ôn hòa trước mặt anh, lại nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi lắc đầu đáp: “Không cần.”

Tập Lăng Vũ sững sờ, đây là lần đầu tiên, Vy Hiên nói không với anh, rất kiên quyết, nói không cần.

Anh tức giận, siết chặt nắm tay, bước ra khỏi bóng tối, đến trước mặt cô. Chiều cao của anh tạo cảm giác đầy áp lực, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: “Tại sao? Là do anh ta tặng?”

Vy Hiên ôm chặt cây đàn, ngẩng đầu lên nhìn anh:“Điều cậu quan tâm chỉ là do ai tặng. Mà tôi, quan tâm là cây đàn, đối với những người thích cello mà nói, họ có thể bỏ hết mặt mũi, khát vọng có được một cây đàn của chính mình.”

“Không cần biết nó là cái chết tiệt gì!” Tập Lăng Vũ cuối cùng cũng tức giận, một tay giữ lấy Vy Hiên, một tay muốn cướp lấy cây đàn:“Chỉ cần là đồ của tên khốn kia tặng! Cô không được nhận! Đưa cho tôi!”

Vy Hiên càng ôm chặt hơn, ánh mắt đầy thất vọng và chất vấn, cô nhìn vào anh chằm chằm không hề chớp mắt.

Không nói một lời, như đang phán xét.

Gằn từng tiếng, cô nói: “Lăng Vũ, cậu có từng nghĩ, thứ tôi thật sự muốn là gì không?”

Có phải chỉ là cây đàn cello này thôi không?

Tập Lăng Vũ đè lại tay cô, đột nhiên chấn động, nhìn cô, trong nháy mắt xuất hiện một tia lo sợ không yên.

Vy Hiên vẫn ôm chặt lấy cây đàn, cứ như vậy nhìn anh: “Thứ duy nhất tôi thích, lặng lẽ đặt ở đáy lòng, cậu có biết là gì không?” Không đợi anh trả lời, cô lắc đầu cười: “Không! Cậu không biết gì cả.”

Vy Hiên lùi lại phía sau, thoát khỏi cánh tay đang giữ cô, đặt hộp đàn trên lưng quay trở về.

Tập Lăng Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đầu cúi thấp xuống, lỗ hổng trong trái tim anh dần dần vỡ vụn, đem tất cả những nỗi sợ hãi chất đống, tích lũy từ lâu không ngừng giải phóng ra.

Cảm giác đó, giống như lại bị vứt bỏ lần nữa.

Mang hộp đàn trở về nhà, Vy Hiên cẩn thận đem nó đặt vào góc tường. Cởi áo khoác ra, cô đi thẳng vào trong ổ chăn ấm áp của mình, nhưng không thể ngủ được. Cô mở mắt và nhìn về hướng cửa sổ.

Anh đi rồi?

Cô từ chối yêu cầu của anh, anh cũng tức giận như thế, cho nên, hẳn là đi rồi đi.

Kéo chăn qua đầu, cô ép chính mình phải đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, tiếng cello du dương vang lên bên tai.

Vy Hiên cho rằng bản thân sẽ mất ngủ, kết quả cô lại ngủ rất ngon.

Bình minh, một cảm giác quen thuộc của cái lạnh chậm dãi hòa nhập.

Vy Hiên dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng, gọi Tuyết Chi vài lần nhưng cô ấy đều không chịu thức dậy. Đặt bữa sáng đặt trên bàn, để lại một tờ ghi chú, cô ra khỏi nhà.

Tháng mười hai, sắp đến đông chí, thời tiết vô cùng lạnh.

Vy Hiên đi ra khỏi cổng khu phố, muốn băng qua đường, nhưng lại nhìn thấy người đang ngồi ở cổng.

Anh cuộn mình dựa vào tường, đầu vùi thấp đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt.

“Lăng Vũ!” Vy Hiên bước nhanh đến, nơi tay cô chạm vào như một tảng băng, lạnh như gai đâm.

Nghe được tiếng của cô, Tập Lăng Vũ mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô, lập tức vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, đôi môi tím tái, ngập ngừng nói: “Tôi.... Tôi sẽ không bao giờ.... chọc giận cô nữa.”

Vy Hiên nhìn anh, dù tim có cứng rắn đến mức nào, nhưng nhìn anh như vậy cũng sẽ thay đổi. Ngồi xổm xuống, giữ lấy khuôn mặt đã lạnh ngắt của anh bằng hai tay: “Cậu ngồi đây cả đêm, chỉ để nói với tôi điều này?”

Anh chậm rãi gật đầu.

Vy Hiên vừa tức giận lại vừa đau lòng, “Cậu là đứa ngốc sao? Lạnh như vậy, chết cóng thì sao? Tại sao không đi lên trên?”

Tập Lăng Vũ cúi đầu: “Cô đã ngủ rồi.”

“Vậy cậu không biết gọi điện sao!”

“Gọi rồi, cô không nghe.”

“......” Vy Hiên lúc này mới nhớ đến, điện thoại vẫn luôn để im lặng, cô vẫn chưa chỉnh lại.

Vy Hiên tức giận, dùng sức đánh anh một cái:“Lăng Vũ! Cậu cố ý!” Cố ý khiến cô đau lòng, khiến những lời trách mắng, phàn nàn của cô chỉ có thể để trong lòng, không thể nói ra.

Tập Lăng Vũ mỉm cười, khuôn mặt ấm áp: “Tôi làm sai, khiến cô tức giận, đây là trừng phạt tôi đáng phải nhận.”

Vy Hiên ngay lập tức muốn cởi khăn quàng, đưa cho anh, nhưng anh lại lắc đầu: “Tôi không kạnh.”

“Đừng cậy mạnh!” Vy Hiên trừng mắt lườm, động tác có chút thô lỗ kéo anh lại gần, quấn khăn vài lần. Chiếc khăn màu vàng, mang trên người anh, thực sự tươi sáng và đẹp mắt.

Nhất thời, cảm nhận được hơi ấm của cô trên chiếc khăn, như một lần nữa được ánh mặt trời che phủ, ngay cả sự xấu xí mà anh giấu diếm trong lòng cũng được chiếu sáng.

“Mau về nhà.”Vy Hiên nói: “Phải nhanh chóng tắm nước nóng để xua tan cái lạnh mới được.”

Tập Lăng Vũ vừa nghe lời này xong, liếc về phía tòa nhà, nhỏ giọng nói: “Không phải nhà cô ở đây sao.”

“Tuyết Chi vẫn đang ngủ.”

Tập Lăng Vũ thật sự khó chịu, Trương Tuyết Chi hình như có thù với anh, mỗi lần muốn tiến gần hơn với Vy Hiên một bước nữa, người phụ nữ này luôn có thể cắt ngang đúng thời điểm.

“Vậy.....Cô đưa tôi về.” Tay Tập Lăng Vũ nắm vai cô, dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô, “Chân tôi bị tê cứng, không thể đi được nữa rồi.”

Vy Hiên liếc nhìn anh: “Tôi giúp cậu gọi taxi.”

Tập Lăng Vũ hợp tình hợp lý nói: “Nhỡ tôi bị ngất trong xe.” Anh dựa vào cô, cúi đầu xuống vai cô: “Cô đưa tôi về có sao đâu. Hay sợ tôi ăn cô! Cả kể tôi muốn ăn cô, chẳng lẽ không được sao?”

Anh ảo não nói: “Đã rất lâu rồi, tôi không....”

Vy Hiên đỏ mặt, nhanh chóng che miệng anh lại: “Đây là đường lớn! Cậu nói to như vậy để làm gì?”

“Vậy cô đưa tôi về đi.”

Vy Hiên bị anh quấn lấy không có cách nào, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi. Tập Lăng Vũ đắc ý cong khóe miệng, cùng cô bước lên trên xe. Sau đó dựa lên người cô, nói một câu: “Thật ấm áp!”

Vy Hiên nghiêng đầu, nhìn lên khuôn mặt trẻ trung và đẹp trai, cất tiếng thở dài, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên: “Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”

Anh nhắm mắt lại, nắm lấy tay cô đưa lên môi: “Vy Hiên, đừng giận tôi.....” Anh thì thào nói: “Tôi sẽ học, học cách suy nghĩ cho em, suy nghĩ em thật sự cần và thích cái gì.”

Anh nghiêng người, cả người như muốn vùi vào vòng tay cô, hai tay ôm lấy eo cô, thì thầm nói: “Tối qua, tôi thật sự ghen đến phát điên rồi.”

Bởi vì, Liên Cẩn Hành dường như hiểu cô hơn anh.

Anh quấn quýt, siết chặt vòng tay hơn, như muốn đem cô hòa làm một với mình, dù anh đi đâu cũng sẽ mang cô đi cùng.

Vy Hiên không nói gì, dịu dàng nhìn anh, những ngón tay khẽ lướt trên mái tóc anh.

Dù cho anh nói gì cô cũng sẽ tha thứ cho anh! Sự nuông chiều của cô giành cho anh, nhiều lúc đến cả bản thân cô cũng cảm thấy khiếp sợ. Cô có thể khắc nghiệt với mọi người xung quanh, Lăng Vũ là người duy nhất, độc hưởng sự ích kỷ của cô.

Nếu nói Tập Lăng Vũ là kẻ giết người, thì cô nhất định sẽ là người giúp anh giết người. Nếu anh là một kẻ khủng bố, thì cô chính là người giúp anh cầm súng.

Taxi dừng trước cổng nhà họ Tập, lúc Vy Hiên xuống xe rõ ràng có chút chần chừ. Nhà họ Tập đối với cô mà nói, là một điều cấm kị. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngay đến cả cấm kị về đàn cello, cô cũng đó phá bỏ được, thì còn có gì là không thể nữa?

Vì thế, Vy Hiên bình tĩnh trở lại, vẻ mặt cũng được buông lỏng.

Tập Lăng Vũ bỗng cau mày, kéo lấy cô, “Cùng tôi đi đến khách sạn đi.”

Anh đang học cách đừng ở vị trí của cô, lắng nghe và cảm nhận. Anh biết nơi này khiến cô cảm thấy không thoải mái.

“Không cần.” Vy Hiên mỉm cười thoải mái, vẻ ngoài tự tin khiến cô trông khác đi: “Trừ khi cậu không muốn mời tôi đến nhà cậu.”

Là một người đàn ông, Tập Lăng Vũ không thể không bị thu hút. Nhưng là người yêu, cô đã tạo cho anh một áp lực vô hình. Anh sợ cô quá xinh đẹp, quá chói mắt, sẽ khiến nhiều người nhìn trộm và thèm muốn. Anh chỉ muốn một mình độc chiếm cô.

***

Vy Hiên kéo tay Tập Lăng Vũ, nhìn vào khu biệt thự cao cấp, vừa đi vừa nói: “Cậu họ Tập, nơi đây là nhà họ Tập, tôi không thể trốn tránh cả đời được.” Nếu muốn sống cùng nhau, phải đối mặt không thể cứ mãi chạy trốn được.

Cảm nhận được sức mạnh và sự quyết tâm của cô, Tập Lăng Vũ nắm chặt tay cô, chỉ cần cô không sợ, thì anh chẳng cần quan tâm đến điều gì nữa.

Vừa đúng lúc Trình Tương chuẩn bị ra ngoài, hai bên chạm mặt nhau, nhìn thấy Vy Hiên, bà ta vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao cô lại đến đây?”

Sắc mặt của Tập Lăng Vũ trầm xuống, nắm lấy tay Vy Hiên, cười lạnh nói: “Cô ấy muốn đến còn cần phải có sự cho phép của bà sao? Từ khi nào, mà chuyện của nhà tôi đều do bà làm chủ rồi?”

Trình Tương trừng mắt nhìn anh, bà liếc nhìn Vy Hiên một cách khinh bỉ, giọng điệu mỉa mai: “Cậu muốn dẫn ai về, tôi không quan tâm. Chỉ là, đừng quên thân phận tiểu thư nhà họ Phạm của cô ta. Không thể bởi vì chuyện không sạch sẽ của hai người mà làm ảnh hưởng đến kinh doanh của công ty và danh tiếng của ba cậu!” Nói xong, bà ta đi ra khỏi cửa cũng không thèm quay đầu lại.

Tập Lăng Vũ tức giận muốn đuổi theo, nhưng bị Vy Hiên giữ lại. Con ngươi trong sạch không hề thấy một chút giận dữ nào: “Cậu mới quen bà ta sao? Đã bao giờ bà ta nói lời tốt đẹp nào chưa? Đừng vì người không liên quan mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình.”

“Con mẹ nó, bà ta nói người khác tôi mặc kệ, nhưng không được phép nói cô!”

Vy Hiên nhìn xuống, nắm lấy bàn tay to của anh nói: “Lăng Vũ, bà ta là mẹ của em trai cậu, cậu có thể không quan tâm bà ta, nhưng còn Hạc Minh thì sao?”

Tập Lăng Vũ nhướn mày, cơn giận cũng giảm bớt đi chút ít.

Vừa mới ra khỏi cửa, Trình Tương ngay lập tức lấy điện thoại gọi: “Anh hai! Tập Lăng Vũ dắt cái tiện nhân Vy Hiên nhà họ Phạm về nhà rồi......”

Nghe đầu bên kia nói xong, ông hai nhà họ Trình đang ở trên giường nhà tình nhân, lập tức ngồi dậy: “Tốt quá rồi! Cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội chuyển mình.”

Ông ta dứt khoát nói: “Em gái, mau gọi cho mụ già kia! Còn những việc khác cứ để anh lo, em cứ chờ xem kịch vui đi!” Cúp điện thoại, đẩy cô tình nhân đang muốn quấn lấy mình ra, gọi ngay đến một số khác: “Cậu Vương à? Haha.....Có một tin tức, mau đi lấy, vẫn làm theo quy tắc cũ....”

Trình Tương nghe theo lời anh mình, gọi điện cho mẹ chồng.
Bình Luận (0)
Comment