Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 316

Cô biết cô không làm được mà!

Họ không cần nói gì chỉ yên lặng ngồi đó, dùng ánh mắt lạnh lùng khinh miệt đã đủ đánh cô khó khăn lắm mới bò ra khỏi địa ngục lại về nguyên hình… Cô là Phạm Vy Hiên, con gái của kẻ giết người, là con gái của hung thủ hại chết mẹ Vũ!

Một đôi mắt đen khi chú ý thấy bàn tay phải khẽ run rẩy của cô thì co lại.

Sau đó thuận theo ánh mắt né tránh của cô, anh nhìn thấy vợ chồng Tập Chính Hãn đang ngồi trên lầu hai…

“Vy Hiên?”

Anh đang gọi cô.

Nhưng lúc này cô đang hoàn toàn hỗn loạn, mọi sự bất an lúc trước vào giờ khắc này đã trở thành vũ khí sắc bén phá huỷ cô.

Khi có người không kiên nhẫn lên tiếng bất mãn kháng nghị, một dáng người thẳng tắp bước lên sân khấu.

Anh ngẩng đầu nhìn cô đứng trên sân khấu, anh nói: “Vy Hiên, tôi ở đây, em chỉ cần nhìn tôi, biểu diễn cho tôi.”

Giọng nói bình tĩnh của anh như một làn gió mát thổi tới cánh đồng quê hoang vu, lượn quanh vách núi cao chót vót… Khi cô nhìn về anh, ngọn gió ấy lại nhẹ nhàng vỗ về sự sợ hãi trong mắt cô.

Cô nhìn thấy rồi, là Liên Cẩn Hành.

Anh ở đây.

Liên Cẩn Hành lùi lại sau hai bước, không nhìn người phía sau, anh đứng đó mỉm cười với cô, ra hiệu với cô rằng đây là sân khấu của một mình cô. Mà tiếng đàn của cô cũng chỉ cần vang lên vì một mình anh.

Ánh mắt Vy Hiên bắt đầu có sự thay đổi, lặng lẽ nhìn anh vài giây, cô hít sâu một hơi sau đó ngồi xuống, điều chỉnh đàn xong thì bình tĩnh gật nhẹ đầu với tiểu Phương ở phía sau.

Cung đàn nâng lên, nhẹ nhàng gảy vào dây dàn, vòng tay màu bạc trên cổ tay phải theo ánh đèn sân khấu phát ra ánh sáng rất khẽ.

Anh nhìn thấy, đáy mắt cũng dần có ý cười.

Rất nhạt nhưng rất ấm áp.

Vy Hiên vẫn luôn chú ý tới người đàn ông đứng trước mặt, tay phải không còn run nữa, lòng cũng không hoảng loạn, ánh mắt bình tĩnh.

Sau tiếng nhạc mạnh mẽ vui vẻ của tiểu Phương là tiếng đàn Cello êm dịu.

Bản hoà tấu D điệu trưởng của Haydn, là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Haydn – nhà soạn nhạc trứ danh của nước Áo, được xưng là “cha đẻ của nhạc giao hưởng.

Phong cách hoa lệ mà trang nhã lập tức khiến cả sảnh âm nhạc đều chìm đắm trong bầu không khí vui vẻ. Khúc dạo ngắn khi mới lên sân khấu thoáng chốc bị lãng quên.

Khi cả tâm hồn và thể xác cô tập trung, âm nhạc trở thành liều thuốc tốt để chữa lành đau đớn, ký ức không tốt đẹp trong đầu bắt đầu hoà tan theo giai điệu đàn Cello, mà giờ phút này cô nhìn thấy, cảm nhận được chỉ có người đã tận tay trao cây đàn này cho cô.

Cô nhớ đây là sân khấu của một mình cô.

Là sân khấu biểu diễn cho anh.

Khúc nhạc kết thúc, cô hơi thở dốc, gương mắt thoáng ửng hồng, đôi mắt tựa như mặt hồ được ánh nắng chiếu rọi, sạch sẽ, trong suốt.

Cô đứng đậy, bỗng nhiên phát hiện làn gió quanh quẩn trong lòng cô chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.

Cúi người chào khán giả, cô lặng lẽ xuống sân khấu.

Ở hàng ghế cuối cùng không có ai ngồi của thính phòng được đặt một bó hoa hồng lớn, đỏ rực như lửa.

Bên ngoài sảnh âm nhạc một chiếc xe máy màu đen lao nhanh như tia chớp.

Đội mũ bảo hiểm che giấu khuôn mặt Tập Lăng Vũ bên trong, chỉ còn lại đôi mắt mất mát mà đầy căm hận.

Rõ ràng nhìn thấy sự bất lực luống cuống của cô trên sân khấu, cũng biết cô đang đối mặt với điều gì! Suy nghĩ đầu tiên anh nghĩ đến là đưa cô đi, thoát khỏi thế giới khiến người chán ghét này!

Nhưng khi anh định làm như vậy thì một bóng dáng khác đứng chắn trước mặt anh – là Liên Cẩn Hành.

Ở trước mặt anh, anh ấy bước tới trước sân khấu, dùng ánh mắt kiên định nhìn cô đang bàng hoàng luống cuống, nói với cô rằng cô chỉ cần biểu diễn cho một mình anh.

Mà Vy Hiên, Vy Hiên của anh…

Trong mắt cô từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy người khác.

Dương Hoảng lo lắng ngồi sau sân khấu, lo lắng đi qua đi lại.

“Sao vẫn chưa công bố kết quả? Làm ăn kiểu gì vậy?”

“Lẽ nào ban giám khảo còn phải đánh nhau rồi mới quyết định? Cũng quá không chuyên nghiệp đi!”

“Vy Hiên, đây là cuộc thi của tổ chuyên môn mà con không thuộc ngành này, dù kết quả không tốt cũng đừng nhụt chí! Đó là vì…” Biểu cảm trên mặt Dương Hoảng có một thoáng vặn vẹo: “Vì họ ghen ghét con!”

Tuần Lãng đang uống nước suýt thì sặc, không dám tin nhìn người thấy mình kính trọng: “Giáo sư Dương! Vừa nãy khi con xuống sân khấu thầy nói gì? Thầy nói cao thủ quá nhiều, kết quả không tốt thì phải tìm nguyên nhân từ bản thân… Ồ, đến Vy Hiên thì lại là do ghen ghét cô ấy? Giáo sư Dương, thầy cũng thiên vị quá đấy!”

Tiểu Phương ở bên cạnh cười không ngừng: “Giáo sư Dương nói không sai mà! Xét về kỹ thuật thì cậu hơn một chút, nhưng tổng thể thì Vy Hiên phát huy rất ổn định, điều khiển lực kéo diễn tấu âm nhạc khống chế vô cùng xuất sắc, mạnh yếu có độ, nhanh chậm hài hoà, tình cảm dạt dào!”

Tuần Lãng mếu máo: “Được rồi được rồi, mọi người đều thiên vị Vy Hiên!”

Nói thì nói như vậy nhưng đến anh ấy cũng phải thừa nhận, hôm nay Vy Hiên phát huy vô cùng tốt, tốt hơn những lần cô luyện tốt nhiều! Rõ ràng liên quan đến cạnh tranh nhưng nếu đối phương là Vy Hiên thì Tuần Lãng chẳng những sẽ không để ý mà ngược lại còn từ tận đáy lòng hy vọng cô có thể thành công.

Tiểu Phương ngẩng đầu: “Vy Hiên, qua đây ngồi một lát đi! Cậu đang nhìn gì vậy?”

Vy Hiên và mấy người dự thi đồng loạt đứng ở cửa vào sau sân khấu, nhón mũi chân nhìn ra ngoài.

Cách thính phòng khá xa, cô không nhìn rõ.

Cô quay người ngồi xuống, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dương Hoảng thì cười khẽ: “Thầy đừng căng thẳng.”

Dương Hoảng trợn mắt: “Ai nói tôi căng thẳng?”

Tiểu Phương cười trộm, liếc nhìn hai chân ông: “Còn nói thầy không căng thẳng? Chân thầy từ đầu đến giờ vẫn cứ run mãi kìa.”

Dương Hoảng không có tâm trạng để ý bọn họ rồi lại đứng dậy đi lai vài vòng: “Ban giám khảo lần này làm gì vậy? Có mấy cái giải thôi mà cần bàn bạc lâu như vậy?”

Tiểu Phương cười, quay đầu nói: “Có điều đúng là hơi lâu thật. Lần trước đâu có lâu thế này.”

Mọi người không biết tiêu điểm bàn luận lúc này của ban giám khảo lại tập trung trên Phạm Vy Hiên thí sinh dự thi “ngoài ngành” duy nhất lần này. Giám khảo trong nước và nước ngoài có quan điểm hai chiều, cuối cùng không thể không bỏ phiếu quyết định.

Cuối cùng người phụ trách ban giám khảo lên sân khấu công bố kết quả.

Dương Hoảng căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài: “Nhất định có thể! Nhất định có thể!”

Lần này ông rất có lòng tin với Vy Hiên, vì cô phát huy vô cùng ổn định, nếu không phải mấy năm nay bỏ cách thì ông có thể đảm bảo giờ đây Vy Hiên đã sớm giành được thành tựu rất xuất sắc!

Cuộc thi tổ chuyên môn có đọc tên sáu giải thưởng, bắt đầu công bố từ giải sáu.

Vy Hiên vẫn ngồi đó, một tay chống cằm không biết đang nghĩ gì, mặt dây chuyền cây đàn Cello yên lặng nằm trên cổ tay cô.

Tim Dương Hoảng sắp vọt tới cổ họng, tiểu Phương và Tuần Lãng cũng lại gần, nhỏ giọng nói: “Vy Hiên… Vy Hiên…”

Nhưng từ đầu đến cuối cũng không có tên Vy Hiên, chỉ còn lại giải nhì và giải nhất chưa công bố.

Mồ hôi trên trán Dương Hoảng chảy xuống, Tuần Lãng cũng không quan tâm chưa đọc tới tên mình mà sốt ruột nói: “Chuyện gì vậy chứ? Giải sáu và năm thì thôi, ít nhất giải ba và bốn cũng nên có chứ!”

Sau khi công bố giải nhì, người phụ trách ban giám khảo dùng giọng kích động tuyên bố giải nhất: “Học viện âm nhạc Hạc Linh, Tuần Lãng!”

Tuần Lãng sững sờ, xung quanh lập tức vang lên âm thanh vui vẻ chúc mừng, lúc này anh ấy mới phản ứng lại mình đoạt giải quán quân!

Anh hưng phấn không thôi, vừa định lên sân khấu thì nghĩ tới điều gì, anh quay đầu lại nhìn.

Vy Hiên ngồi trên ghế, tựa đầu vào cây đàn Cello, ánh mắt trống rỗng nhìn đi nơi khác.

Tuần Lãng nhìn thấy mà lòng hơi khó chịu, phía trước có thầy đang giục, anh vội vàng lên sân khấu nhận giấy chứng nhận và cúp.

Lúc này Dương Hoảng tới trước mặt Vy Hiên, muốn an ủi cô nhưng lại không biết phải nói thế nào. Vì đến ông cũng muốn chạy tới chất vấn ban giám khảo, vì sao không có giải? Chỉ vì cô là người ngoài ngành duy nhất phá lệ lọt vào vòng chung kết?

Như vậy không công bằng!

“Vy Hiên…”

“Thầy, vừa nãy con… cực kỳ bình tĩnh.” Vy Hiên quay đầu lại, ngơ ngác nhìn ông nói: “Khi ấy trong đầu con trống rống, chỉ có tiếng đàn Cello… Thầy, đây là lần đầu tiên con bình tĩnh như vậy…”

Dương Hoảng vốn đã đè nén tâm trạng phẫn nộ, sau khi nghe thấy cô nói những lời này thì như quả cầu da xì hơi, bóp vào mềm mềm.

Ông không nói gì, hai thầy trò cứ ngồi đó, cuối cùng ông cười khổ, nghiêng người vỗ vai Vy Hiên nói: “Vy Hiên à, thấy rất vui vì con vẫn là con. Chỉ là… xin lỗi, thầy khiến con thất vọng rồi.”

So với Vy Hiên, ông càng mong cô giành được giải, cũng chỉ là muốn qua phương thức này bù đắp một chút. Nhưng điều này có thể chứng minh được gì chứ? Vy Hiên vẫn là Vy Hiên, tiếng đàn của Vy Hiên cũng mãi mãi độc nhất vô nhị, những điều này không phải cúp hay giấy chứng nhận có thể khẳng định được.

Vì thế ông bình thường trở lại rồi nói: “Tối nay đi ăn thịt cừu nướng! Thầy mời! Tạm thời cứ cho là chúc mừng Tuần Lãng đoạt giải quán quân!”

Lúc này Tuần Lãng đã ôm cúp trở về, nhìn Vy Hiên vẫn hơi ngượng ngùng, tiểu Phương bên cạnh vung lên đập anh ấy vài cái: “Ai cho anh được giải nhất! Ai cho anh được giải nhất!”

Tuần Lãng ôm đầu, vẻ mặt cũng tủi thân: “Anh cũng không biết những giám khảo đó làm sao, rõ ràng Vy Hiên cũng tốt như vậy…”

Bây giờ Vy Hiên mới ngạc nhiên hô lên: “Tuần Lãng! Anh được giải nhất?! Aiya, tốt quá rồi! Chúc mừng nha!” Cô vui mừng đứng dậy, cho anh ấy một cái ôm nhiệt tình.

Mặt Tuần Lãng đỏ lên, vội vàng cúi đầu: “Cảm… cảm ơn.”

Tiểu Phương cũng chen vào, chỉ vào mình: “Em thì sao? Em, em thì sao?”

Vy Hiên cười, hào phóng ôm cô ấy: “Tiểu Phương, thời gian này em vất vả rồi, thật đó, chị rất cảm kích!”

“Aiyo, này, được mỹ nữ ôm thì có vất vả hơn cũng đáng!”

Dương Hoảng vui mừng nhìn mấy học trò, chút mất mát đáy lòng cũng bị hoà tan không ít, ông đứng dậy: “Đi thôi, tìm chỗ ăn thịt cừu nướng!”

Tiểu Phương: “Giáo sư mời!”

Dương Hoảng cười: “Đúng thế đúng thế, thầy mời.”

Tuần Lãng: “Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi thôi! Tôi biết một cửa hàng mới mở…”

Vy Hiên buông đàn xuống: “Vậy con đi thay quần áo…”

Đúng lúc này bên ngoài tuyên bố danh sách giải thưởng xuất sắc.
Bình Luận (0)
Comment