Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 351

“Đàn ông còn thích phụ nữ nữa, em cũng muốn học à?”

Vy Hiên không nói gì.

Liên Cẩn Hành rót một cốc nước rồi đưa qua, ngồi đối diện với cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh nước của cô, hỏi: “Em nghe được bao nhiêu rồi?”

Vy Hiên uống nước, tầm mắt rơi xuống dưới vành cốc, đặt cốc xuống, chậm rãi nói: “Không nhiều lắm, nhưng em đã đoán được.”

Suốt đường đi, anh không cho cô xem điện thoại di động, không cho cô lên mạng, còn kiên nhẫn xem phim truyền hình Hàn Quốc cùng cô, cô biết bên ngoài nhất định là náo loạn không nhẹ.

Liên Cẩn Hành nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Lúc về chúng ta sẽ kết hôn.”

Vy Hiên mỉm cười nhìn anh, sau đó lắc đầu.

Liên Cẩn Hành cau mày: “Ngủ cũng ngủ rồi, em còn muốn nuốt lời?”

Cô đứng dậy, đi tới, trực tiếp ngồi vào trong lòng anh, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, đặt cằm lên trên đầu anh: “Đồ ngốc, không chỉ có anh muốn bảo vệ em mà em cũng muốn bảo vệ anh nữa.”

Sắc mặt anh lúc này mới dịu đi một chút: “Anh không cần.”

“Anh cần.” Cô cúi đầu nhìn anh, màn đêm đen lan toả, mượn ánh trăng miêu tả đôi mắt anh, mũi anh, môi anh...

“Cẩn Hành, chúng ta đều có người phải bảo vệ, vì vậy mới trở nên kiên cường.”

Cô nói: “Em không còn ai cả, em có thể ích kỷ và tuỳ ý, nhưng anh thì khác, anh có nhà họ Liên, có công ty, anh không có quyền để họ cùng anh hy sinh.”

Liên Cẩn Hành không nói gì, màu sắc đôi con ngươi càng tối hơn.

Cô bật cười, vòng tay ôm anh, nép vào lòng anh: “Anh đừng lo lắng cho em, em đã quen từ lâu rồi.”

Anh cúi đầu dùng sức hôn cô thật mạnh, hai tay ôm chặt cô vào lòng, đưa mắt nhìn về phía bầu trời đêm, rơi trên sao Bắc Đẩu: “Anh tưởng anh là ngôi sao đó, thật ra, từ trước đến giờ, em mới phải.”

Vy Hiên nép trên ngực anh, nghiêng đầu nhìn: “Như vậy mới tốt a, em đứng ở đó không động đậy, cho dù anh ở đâu cũng có thể tìm được em.”

Sáng sớm, đến tiệm giặt khô lấy quần áo, sau đó trả phòng, hai người trở về thành phố.

Cảnh vật hai bên đường cao tốc đơn điệu khiến người ta buồn ngủ, bên trong xe rất yên tĩnh, Liên Cẩn Hành luôn cau mày, hai tay siết chặt vô lăng.

Anh nói: “Về Singapore với anh đi.”

Vy Hiên sững sờ, quay đầu nhìn anh: “Vậy thì công sức của anh ở đây há không phải là đổ sông đổ biển rồi sao?”

Anh hờ hững mà nói: “Ở đâu cũng giống nhau, chỉ là đổi một xuất phát điểm mà thôi.” Nghiêng đầu nhìn cô một cái, khoé môi nhếch lên: “Đừng nghĩ anh kém như vậy, anh không sợ bắt đầu lại từ đầu.”

Vy Hiên rũ mắt xuống, vươn tay qua nắm lấy tay anh: “Cẩn Hành, em không muốn áy náy nữa, anh và em sở dĩ ở bên nhau vui vẻ như vậy, là bởi vì chúng ta bình đẳng. Vì vậy, đừng hy sinh gì vì em nữa.”

Mi tâm Liên Cẩn Hành nhíu lại càng chặt, tay cũng nắm chặt lấy cô.

Anh không đưa cô về nhà mà trực tiếp quay về chỗ ở của mình, anh nói: “Mấy ngày em sống ở đây, anh sẽ bảo Tiểu Tần đem đàn tới cho em.”

Vy Hiên không phản đối, cô biết đây là sự nhượng bộ của anh.

Buổi sáng, Tiểu Tần mang đàn Cello của cô tới, giống như là người không có chuyện gì, có nói có cười.

Vy Hiên nhận lấy đàn, nhẹ nhàng vuốt nhẹ vài cái, đôt nhiên hỏi: “Tình hình của Cẩn Hành ở công ty thế nào?”

Tiểu Tần sững sờ, bắt đầu cố ý tránh né câu hỏi, Vy Hiên đặt đàn vào trong góc, quay người lại và nói: “Tôi cũng muốn làm một chút gì đó cho anh ấy. Vì vậy, đừng giấu tôi.”

Tiểu Tần nhìn cô, cuối cùng cũng thỏa hiệp, bất lực nói: “Thành thật mà nói, mặc dù Tổng giám đốc Liên không bao giờ để tâm, nhưng tình hình đích thật là không tốt…”

Tiễn Tiểu Tần đi, Vy Hiên ngồi trên bậc thang bên ngoài cửa kính.

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được, Liên Cẩn Hành sẽ một mình gánh chịu mọi áp lực, cho dù dư luận có khủng khiếp, nội bộ công ty gây áp lực với anh, anh cũng sẽ không tiết lộ một chữ với cô.

Anh càng như vậy, cô càng đau lòng.

Nằm trên bậc thềm, để ánh mặt trời suồng sã cướp đi tầm nhìn của mình, cô đang nghĩ, cô có thể làm gì cho anh đây?

Điện thoại reo lên, hết lần này đến lần khác.

Cô bò dậy, đi vào nghe máy, nghe thấy thanh âm của đối phương, cô có chút bất ngờ.

Một lúc lâu sau, cô nói: “... Được, nửa giờ nữa gặp lại.”

Vy Hiên bước vào quán cà phê gần nhà Liên Cẩn Hành, nhìn thấy người ngồi ở đối diện, trực tiếp đi thẳng tới.

Lương Côn Tịnh mỉm cười: “Tôi đúng lúc làm việc ở gần đây, đoán cô có thể đang ở chỗ Cẩn Hành, nên thử gọi điện thoại hẹn cô, không ngờ đúng là thật.”

Vy Hiên ngồi xuống, chỉ gọi một cốc nước, ngước mắt lên nhìn cô ta: “Tìm tôi có việc gì.”

Lương Côn Tịnh khuấy cốc cà phê trong tay mình: “Gần đây có rất nhiều bài báo liên quan đến cô.”

Vy Hiên nhàn nhạt nói: “Cô Lương, nói chính sự đi.”

Lương Côn Tịnh vén mí mắt lên, nhìn cô một cái, rồi lại rũ xuống: “Cô liên luỵ Cẩn Hành, hại anh ấy cùng bị công kích, rõ ràng là không liên quan đến anh ấy, nhưng lại vô cớ trở thành người thứ ba giữa cô và Tập Lăng Vũ.”

Cô ta nói: “Cô nợ Cẩn Hành một lời giải thích.”

Vy Hiên từ đầu đến cuối đều nhìn cô ta: “Có thể nói cho tôi biết, việc "antifan" là thế nào không?”

Lương Côn Tịnh đột nhiên ngừng khuấy thìa cà phê, rồi lại ung dung hờ hững mà khuấy tiếp: “Cô nghi là tôi làm sao?”

“Vậy có đúng không?”

Lương Côn Tịnh im lặng một lúc rồi ngước mắt lên: “Đánh giá của tôi về cô vẫn như vậy, cô không xứng với anh ấy, cô sẽ chỉ làm một vết nhơ trong cuộc đời rực rỡ của anh ấy thôi.”

Vy Hiên đã có được câu trả lời mình muốn, cũng không vội mà nói gì, chỉ im lặng lắng nghe cô ta phát tiết sự bất mãn.

“Tập Lăng Vũ không thể dừng tất cả chuyện này lại được! Cậu ta là một kẻ điên! Ai biết được cậu ta sẽ làm gì tiếp theo chứ? Ân ân oán oán giữa ba cô và Tập Chính Hãn đã đủ để thu hút sự chú ý rồi, còn có loại tình cảm dạo chơi trên bờ vực cấm kỵ của cô và Tập Lăng Vũ, làm sao dư luận có thể dễ dàng buông tha cho cô chứ?!”

Lương Côn Tịnh nói: “Ở đây có nền tảng sự nghiệp mà Cẩn Hành đã dùng vài năm để lập ra, cô biết rất rõ tình cảm của anh ấy dành cho cô, một câu của cô có thể khiến anh ấy từ bỏ toàn bộ, cô nhẫn tâm hủy hoại trong chốc lát như thế sao?”

“Bên Phó Tổng giám đốc Tề đã từng lộ ra tin đồn, đợi sau khi ông ta rút lui, Cẩn Hành sẽ là ứng cử viên duy nhất để thay thế ông ta! Nếu như cô yêu anh ấy thì xin hãy rời xa anh ấy đi, đừng mang cho anh ấy bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào nữa?!”

Đợi cô ta một hơi nói xong, Vy Hiên mới yên tĩnh mà đáp: “Thật ngại quá, tôi không thể đồng ý với cô.”

Lương Côn Tịnh sững sờ, cô ta nhìn chằm chằm Vy Hiên một lúc lâu, cuối cùng bật cười như chế giễu: “Sao, không nỡ buông tay sao? Tôi thực sự cảm thấy buồn thay cho Cẩn Hành, xem anh ấy đã yêu phải một người phụ nữ như thế nào kìa! Anh ấy có thể từ bỏ mọi thứ vì cô, nhưng cô thì sao?”

Vy Hiên không hề lộ ra một chút xấu hổ nào trên mặt, mà nhìn chằm chằm vào cô ta một hồi, đột nhiên nói: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao cô ở bên anh ấy nhiều năm như vậy mà lại không thể làm người đàn ông này động lòng rồi.”

Câu nói này đã trực tiếp đâm thẳng vào sống lưng của Lương Côn Tịnh, khiến cho sự lẽ thẳng khí hùng trước đó của cô ta hoàn toàn sụp đổ!

Cô ta siết chặt cốc cà phê trong tay, nước run lên bần bật nhưng cuối cùng vẫn không toé ra ngoài.

“Cô có dũng khí để âm thầm làm nhiều chuyện cho anh ấy như vậy, nhưng lại không có dũng khí đi tranh thủ; Cô thà làm tổn thương tôi sau lưng, cũng không muốn xem xét lại mình nên đối với anh ấy thế nào thì mới tốt! Lương Côn Tịnh, cô nói anh ấy yêu tôi thật đáng buồn, nhưng tôi nói, anh ấy không yêu cô, mới là may mắn.”

“Phạm Vy Hiên cô đủ rồi!” Lương Côn Tịnh bưng cốc cà phê lên, một cốc cà phê mát lạnh toàn bộ hất lên mặt cô!

“Cô nghĩ rằng cô có được anh ấy rồi thì có thể tuỳ ý cười nhạo tôi sao? Tình cảm của tôi dành cho Cẩn Hành, cô căn bản là không hiểu! Ít nhất, nó cao thượng và thuần khiết hơn cô nhiều!”

Sự náo động ở đây đã thu hút sự chú ý của những người khác, một số nhân viên phục vụ đều nhìn sang, có người nhận ra Phạm Vy Hiên, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra...

Vy Hiên không tức giận, cầm khăn giấy lên tuỳ ý lau mặt, đôi mắt trong veo sáng rực.

“Bên ngoài đã sắp xếp phóng viên rồi đúng không.” Cô nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Lương Côn Tịnh khẽ thay đổi, rất nhanh liền cười lạnh nói: “Hiện tại mà vẫn cần cố ý sắp xếp sao? Gần nhà Cẩn Hành đã sớm có vài nhà truyền thông canh chừng rồi!”

“Vậy sao…” Vy Hiên nhếch môi, nở một nụ cười nhạt: “Tôi thực sự rất muốn biết tờ báo sẽ viết gì vào ngày mai. Nếu Nhiếp Vịnh Nhi đã xong, thân là thanh mai trúc mã của Cẩn Hành, cô cũng nên ra mắt rồi nhỉ…kịch là phải biến đổi bất ngờ thì mới hay.”

Lương Côn Tịnh mím môi, không nói gì, ánh mắt lạnh lùng.

Vy Hiên đứng dậy: “Cô nói đúng, tôi đích thực đã liên luỵ Cẩn Hành, vì để bù đắp, tôi sẽ yêu anh ấy nhiều hơn.”

Chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, đến gần Lương Côn Tịnh, cô nói: “Thật ra tôi nên cảm ơn các người.”

Lương Côn Tịnh vẫn lạnh lùng nhìn cô.

Vy Hiên vươn vai lười biếng một cái, cười cười: “Có một số gánh nặng ở trên lưng đã lâu, lo lắng cái này sợ hãi cái kia, bây giờ thì tốt rồi, nhẹ nhàng mà hạ xuống.”

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chạm vào cốc nước trước mặt, ngón tay xoay tròn trên vành cốc: “Cho dù... Tôi làm những chuyện buồn cười như vậy, thì trong mắt người khác cũng là chuyện bình thường. Nhưng cô thì khác, cô Lương, cô vẫn còn phong độ a, đừng để mất đi, khó coi lắm đó.”

Cốc nước đó vẫn lặng lẽ đứng trên bàn.

Nhưng lại một giọt cũng không lệch mà hất vào trái tim của Lương Côn Tịnh, lạnh lẽo thấu xương.

Vy Hiên rời khỏi quán cà phê, trên chiếc áo sơ mi dính đầy vết cà phê, vẫn còn chưa khô, ướt đẫm dính vào da thịt, nhưng cô không quan tâm.

Ngẩng đầu lên, mới phát hiện bầu trời hoàn toàn trong xanh, ánh nắng cũng sáng đến chói chang.

Chuông điện thoại reo lên, cô cúi đầu nhìn một cái, mỉm cười nhấc máy.

“Sao không ở nhà?” Giọng nói bên đầu dây bên kia, trầm trầm khiến cô an tâm.

“Ra ngoài đi dạo.”

“Một mình?”

“Một mình.”

Liên Cẩn Hành im lặng một lúc, nói: “Nếu có ai dám đẩy em nữa, em cứ trả lại cho anh!”

“Ừm, nghe anh.”

“Ăn chút gì đi rồi về, đừng dạo quá lâu.”

Anh cúp máy, Vy Hiên nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, cảm thấy cả trái tim như muốn bay ra ngoài.

Không muốn ăn trưa một mình, hoặc là vì muốn chia sẻ điều gì đó, Vy Hiên đã hẹn Tuyết Chi.

Hai người họ ngồi trên một chiếc ghế dài gần công ty của Tuyết Chi, mỗi người một phần Hamburger như khi còn đi học.

Tuyết Chi cắn ống hút Coca, nghiêng đầu nhìn cô: “Trạng thái không tệ a! Hại tớ còn đang xoắn xuýt nên nói cái gì, mới không khiến cậu buồn.”

Vy Hiên một tay cầm chiếc bánh hamburger, tay kia cầm Coca, mãn nguyện mà ngồi dựa trên chiếc ghế gỗ: “Thiếu nữ thiên tài cello gì đó, nữ thần chăm chỉ gì đó đều không phải là thứ tớ muốn, bây giờ cho dù bị bọn họ lấy đi rồi, tớ cũng không quan tâm.”

Tuyết Chi chậm rãi cười: “Vy Hiên, quen biết cậu lâu như vậy, cậu của bây giờ mới là người mà tớ thích nhất!”

“Trước đây nói thích tớ, đều là hư tình giả ý sao?”

“Hắc hắc…cậu nên vui vẻ đi, tớ không phải có mới nới cũ mà là càng yêu cậu hơn a!”
Bình Luận (0)
Comment