Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 372

Không sao.

Phạm Vy Hiên lau tay và mặt Liên Cẩn Hành, sau đó cô bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ vết thương trên người anh, lúc này anh mới biết anh vô cùng gầy gò! Một người cao một mét tám mấy nằm ở đó không khác gì cây tre. Hốc mắt Phạm Vy Hiên ướt ướt, cô lập tức quay người đi, ngẩng đầu lên ép nước mắt chảy ngược vào.

Khi cô quay lại đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, cô cụp mắt bắt đầu giúp anh mát xa tay chân: "Em biết anh có thể nghe thấy, anh không muốn nói chuyện với em mà thôi, vậy thì em nói, còn anh nghe."

"Khi cả thế giới muốn vứt bỏ em thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em… Cho dù em đi xa thế nào, chỉ cần em quay đầu lại thì chắc chắn anh đứng cách em không xa. Hiện tại anh mệt mỏi cho nên đến lượt em. Để em bảo vệ anh, anh đi đến đâu thì em sẽ đến đó, anh dám vứt bỏ em một lần nữa xem!"

Người đàn ông trên giường vẫn không đáp lại cô.

Phạm Vy Hiên mỏi tay nên dừng lại, đưa tay lau mồ hôi trên trán, cô ngồi đó thở hổn hển nhìn anh, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng nằm sấp trên người anh.

Cô cảm giác được cơ thể của người bên dưới cứng ngắc, không có chút phản ứng, cô lại không quan tâm: "Anh hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em, cho dù như thế thì em cũng muốn anh còn sống."

Cô ngẩng đầu lên cười với anh: "Cho nên anh làm như vậy cũng vô dụng thôi."

Cô hiểu suy nghĩ của anh, nhưng không thể đồng ý.

Buổi chiều, Phạm Vy Hiên xuất hiện ở phòng bếp, sau khi nói chuyện mấy câu với người giúp việc thì bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Bữa cơm gia đình rất bình thường, trước đó cô đã từng làm, sau khi cô làm xong thì nói một câu "Con ăn chung với Cẩn Hành" rồi đi ra sân sau.

Bà Liên không yên tâm muốn đi theo nhưng Liên Thủ Vọng kêu lại: "Chuyện vợ chồng người ta, con cũng đừng tham gia vào."

"Nhưng…"

Liên Thủ Vọng ngước mắt lên nhìn về phía sân sau: “Không chừng đứa nhỏ này có thể làm cho thằng bé phấn chấn lên."

Bà Liên cụp mắt xuống rồi ngồi xuống ghế.

Tâm trạng Liên Ngọc Thành cũng nặng nề hỏi: "Vy Hiên đã biết tình trạng của thằng bé rồi sao?"

"Ừ." Liên Thủ Vọng cầm đũa, mặc dù không muốn ăn nhưng vẫn ép bản thân ăn một chút, bởi vì ông cụ biết mình tạm thời chưa thể nghỉ ngơi được.

"Vẫn nên để con bé sớm chuẩn bị tâm lý." Liên Ngọc Thành cũng cầm đũa, cúi đầu im lặng ăn.

Bà Liên cúi đầu: "Ba, con có chút không thoải mái, về phòng trước."

Sau khi bà Liên rời đi, Liên Ngọc Thành nói: "Ý của Cẩn Hành muốn trả tự do cho con bé…"

"Ừ." Liên Thủ Vọng không nhanh không chậm nhai đồ ăn.

"Vậy…" Liên Ngọc Thành ngẩng đầu: “Đứa bé…"

Liên Thủ Vọng liếc con trai một cái: "Nó là ba của đứa bé nên có quyền quyết định."

Liên Ngọc Thành không hé răng, hai người ngồi trên bàn ăn có vẻ vô cùng vắng vẻ.

Một bên khác, Phạm Vy Hiên mang bữa tối vào phòng, Liên Cẩn Hành giống như đã ngủ, anh nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.

Phạm Vy Hiên bước nhẹ đến, cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn, cô nhìn anh một cái. sau đó cởi giày, bò lên giường dựa sát vào anh, ngủ ở bên cạnh anh.

Cô đến gần cánh tay anh thì lập tức kéo qua ôm vào lòng, khuôn mặt đặt ở đầu vai anh. Cho dù anh gầy đến mức chỉ còn lại bộ xương khô, nhưng đây là Cẩn Hành, là người duy nhất cô muốn ở bên cạnh! Chỉ cần cô nghĩ anh còn sống thì vô cùng vui vẻ, lặng lẽ nở nụ cười trên môi.

Cô càng ôm chặt cánh tay của anh hơn.

Thật là tốt, anh vẫn còn sống.

Tiếng hít thở của người bên cạnh dần ổn định, người đàn ông mở mắt ra nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, đôi mắt đen nhánh co lại.

Đối với anh mà nói, muốn nâng cánh tay lên cũng là một chuyện cần phải dùng tất cả sức lực. Ngón tay kiên trì muốn chạm vào mặt cô, cuối cùng bởi vì không thể dùng sức được nên cánh tay lại rũ xuống…

Phạm Vy Hiên ngủ không sâu, cô nghe bên ngoài có tiếng động thì tỉnh lại.

Cô mở mắt thì đụng phải ánh mắt đen như mực: "Cẩn Hành?"

Anh không nói chuyện mà chỉ nhìn cô.

Phạm Vy Hiên cũng không ép anh nói, cô đứng dậy: "Thật ngại quá, em ngủ quên… Anh đói bụng không? Bây giờ em hâm nóng đồ ăn lại, rất nhanh sẽ xong."

Cô đang mang thai, nhưng hành động vẫn rất nhanh nhẹn, xuống giường, đi giày, đến trước bàn, Liên Cẩn Hành nhìn cô, đột nhiên lên tiếng: "Không cần."

Giọng nói khàn khàn lại trầm thấp.

Động tác Phạm Vy Hiên dừng lại, cô đưa lưng về phía anh đứng trước bàn, mấy giây sau cô mới mở miệng: "Đừng coi em là người xa lạ, Cẩn Hành, nếu anh chỉ còn sống mấy ngày, mấy giờ, thậm chí là mấy giây… Em vẫn sẽ ở bên cạnh anh đến cuối cùng, không ai có quyền ngăn cản!"

Khoảng sân yên tĩnh đan xen sáng tối đơn giản đến mức trống trải, trong phòng vang vọng tiếng của cô.

Anh nằm trên giường nhìn cô.

Cô đứng ở trước mặt anh, cô không muốn để anh nhìn thấy sự yếu ớt và đau khổ của mình.

Phạm Vy Hiên bắt đầu tìm hiểu tài liệu liên quan đến thần kinh xương sống tổn thương, cô còn chạy tới bệnh viện, liên lạc với chuyên gia để hiểu rõ tình hình.

Bà Liên nhìn thấy tất cả nên đau lòng nói với cô là bọn họ đã liên lạc tất cả các chuyên gia nổi tiếng nhất về mặt này, nhưng đều nhận được đáp án giống nhau: Hoàn toàn không thể chữa trị được, xác suất kỳ tích xảy ra cũng bằng không! Tình huống tốt hơn một chút là có thể tự sinh hoạt, nhưng chắc chắn sẽ để lại di chứng sau này.

Phạm Vy Hiên bình tĩnh đối mặt, cô nói với bà Liên, cho dù chỉ có một phần trăm hy vọng thì cô sẽ không từ bỏ!

Ban ngày cô sẽ đi tới sân sau ở với anh, học tập phương pháp mát xa của bác sĩ, trò chuyện với anh, có lúc cô sẽ kéo đàn cello cho anh nghe. Trong biệt thự nhà họ Liên xuất hiện nhiều âm thanh nhất chính là tiếng đàn của cô. Ban đêm cô ngủ rất trễ, ôm máy tính tìm hiểu phương pháp điều trị.

Cô từng nhận điện thoại của Tập Lăng Vũ, chưa nói được vài câu thì anh ta biết chuyện của Cẩn Hành, không nói ra được có vui mừng hay không, nhưng trong điện thoại anh ta nói với cô, chỉ cần là cô muốn thì anh ta sẽ giúp mọi chuyện!

Mấy ngày trôi qua, có anh, có đàn cello.

Sáng sớm, Phạm Vy Hiên đi đến sân sau, bà Liên đứng một bên cây cầu nhỏ, bà nhìn thấy cô thì lập tức ngăn cản lại.

"Phạm Vy Hiên…" Ánh mắt của bà hơi xấu hổ: “Lát nữa con quay lại đi."

Phạm Vy Hiên khó hiểu: "Vì sao?"

"Hiện tại Cẩn Hành… Không tiện lắm."

Phạm Vy Hiên hơi nhíu mày, sau đó phản ứng lại: "Con biết rồi, lát nữa con sẽ đến."

Cô xoay người trở về.

Bây giờ anh hoàn toàn không làm được gì, nhà họ Liên cố tình mời một điều dưỡng nam, mỗi ngày vào thời điểm cố định sẽ đến giúp anh giải quyết một số chuyện lớn nhỏ.

Vào thời điểm này, Phạm Vy Hiên nhất định phải tránh đi.

Cô biết anh không muốn cô nhìn thấy, đó là giới hạn cuối cùng của anh.

Phạm Vy Hiên không về phòng, mà cô ngồi trong vườn hoa nhớ lại anh từng rạng rỡ thế nào, bây giờ anh nằm ở trên giường, ăn uống ngủ nghỉ cũng phải dựa vào người khác, cách nhau một trời một vực. Cô không để ý chuyện anh biến thành gì, nhưng sự khác biệt anh sẽ làm cho anh sụp đổ!

Qua nửa tiếng sau, Phạm Vy Hiên mới xuất hiện trong phòng anh, đệm giường sạch sẽ, áo ngủ mới, râu trên mặt cũng vừa cạo sạch láng bóng.

Cô đi tới nhìn thấy vết xước nhỏ dài trên cằm anh thì lập tức nhíu mày lại: "Vừa rồi bị xước sao? Anh có đau hay không?" Ngón tay đặt lên trên, anh hoàn toàn có thể cảm giác được xúc cảm này là một trong những điều anh không mong chờ.

"Sau này em sẽ cạo giúp anh." Cô nói.

Liên Cẩn Hành hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô…

Sáng nay, Liên Thủ Vọng đã tới nói với anh biết cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc, trừ khi anh thật sự chết! Nhưng anh buông tay được sao? Không lẽ anh nhìn cô đầy hy vọng lại trở thành người bị bỏ rơi một lần nữa sao?

Ôi…

Sao anh buông tay được.

Anh mím môi nói: "Được, sau này em cạo giúp anh."

Phạm Vy Hiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cô đối diện với ánh mắt đen nhánh của anh phát sáng thì cũng không hỏi gì, cô lập tức cúi đầu xuống thu lại giọt nước mắt vui mừng.

Giữa trưa, Phạm Vy Hiên kiên trì muốn đích thân xuống bếp, bởi vì cô nghe người giúp việc nói trước đó anh vốn không ăn uống gì cả, mỗi ngày ăn rất ít cơm, nhiều lúc xay đồ ăn thành bột, anh mới miễn cưỡng ăn một chén nhỏ. Nhưng Phạm Vy Hiên nấu ăn thì anh sẽ không lãng phí, mỗi lần Phạm Vy Hiên rời đi, anh sẽ nói người giúp việc đút cho anh ăn.

Trong lòng cô cảm động, không cần nói cũng biết, cho nên cô lại vất vả nấu ba bữa cơm cho anh. Mấy ngày sau, sắc mặt Liên Cẩn Hành không còn khó coi nữa.

"Hôm nay là sườn hầm củ sen, còn có canh lọc phổi…"

Người giúp việc đặt cơm trưa lên bàn, sau đó thức thời đi ra ngoài.

Phạm Vy Hiên đi qua tự đút cơm cho anh: "Bác sĩ Trần nói qua một thời gian nữa thì anh có thể tự cầm lấy đũa!"

"Có gì tốt chứ?" Giọng anh không quan tâm lười biếng nói: "Có em đút cho anh là được."

Phạm Vy Hiên bật cười: "Vậy sau này em phải đút cơm cho con trai hay là cho anh?"

Anh suy nghĩ nói: "Em đút cho anh trước, ai bảo nó còn nhỏ chứ."

Vợ chồng Liên Ngọc Thành đứng ở bên ngoài nghe được bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, cũng cảm thấy vui mừng.

"Về thôi." Ông nhỏ giọng nói.

"Ừm."

Hai người rời đi, bà Liên vừa đi vừa xúc động: "Nếu không có Phạm Vy Hiên, thật sự không biết thằng bé sẽ biến thành bộ dáng gì."

"Mặc kệ sự sống dần biến mất."

Ông nói làm cho bà rùng mình một cái, cho dù thế nào cũng không muốn thấy kết quả như vậy.

"Ngọc Thành, nếu Phạm Vy Hiên có thể ở đây luôn thì tốt rồi."

Liên Ngọc Thành quay đầu nhìn lại, nghiêm mặt nói: "Cho dù Phạm Vy Hiên có ở lại hay không thì chúng ta cũng phải tôn trọng suy nghĩ của con bé, tuyệt đối không thể ích kỷ được."

Bà Liên nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi hiểu."

Phạm Vy Hiên đứng lên đặt chén lên bàn, cô vừa xoay người lại thì trước mắt đột nhiên tối sầm, cô lắc đầu muốn tỉnh táo lại, nhưng cơ thể bỗng ngã xuống mặt đất.

"Phạm Vy Hiên! Phạm Vy Hiên?!"

Trước khi ý thức biến mất thì cô nghe thấy giọng lo lắng của anh.

Phạm Vy Hiên tỉnh lại thì đang ở trong phòng của mình.

Cô muốn ngồi dậy, vén chăn lên xuống giường thì bà Liên ngăn lại: "Bác sĩ nói gần đây con quá vất vả, cần phải nghỉ ngơi!"

"Con muốn đến xem Cẩn Hành, vừa rồi anh ấy nhất định rất sợ hãi!"

Bà Liên cụp mắt, kéo tay cô ngồi xuống: "Nó rất sợ hãi, còn vô cùng chán nản."

Phạm Vy Hiên cúi đầu, cô có thể tưởng tượng được chuyện này đả kích đến anh thế nào.

"Còn có ba mẹ mà." Bà Liên thở dài một tiếng: "Phạm Vy Hiên, mẹ biết con không bỏ được Cẩn Hành, nhưng hiện tại con đang mang thai! Vừa rồi thật sự rất đáng sợ, không cẩn thận thì đứa bé sẽ…" Rốt cuộc bà không nói nên lời, vẻ mặt nghĩ đến mà sợ.
Bình Luận (0)
Comment