Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 384

Lúc người nhà họ Liên vội vã đến bệnh viện để thăm Dương Mạn Tinh, phòng bệnh của Phạm Vy Hiên đã không còn ai cả.

Sân sau của nhà họ Liên, ở ngôi nhà gỗ đó tràn ngập mùi thảo dược.

Cao Oa nhận điện thoại, sau đó vào nhà nói với người đang ngồi trên xe lăn: "Bên đó đã sắp xếp xong rồi, bay vào tối nay."

“Được.” Anh nói, giọng nặng nề.

Cao Oa nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Đôi mắt đen nhánh, trầm mặc đến lạ thường, anh chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không nhìn ra được cảm xúc của anh.

Đẩy cửa bước ra ngoài, Kỳ Kỳ Cách chạy tới, Cao Oa lắc đầu ra hiệu cô bé im lặng, cho đến khi đến cây cầu gỗ cô bé mới nói: "Anh Liên có hỏi chị Vy Hiên không ạ?"

Cao Oa lắc đầu, Kỳ Kỳ Cách cau mày khó hiểu: "Tại sao? Anh ấy không quan tâm đến chị Vy Hiên nữa sao?"

Kể từ khi Vy Hiên nhập viện, anh không hỏi thăm một câu, đây thực không hợp lẽ thường.

Cao Oa nhìn con gái, thở dài nói: "Tình cảm của người lớn, con không hiểu đâu."

Cô bé ngẩng đầu: "Tại sao con không hiểu? Không phải là tôi yêu bạn, bạn không yêu tôi, tôi vẫn yêu bạn, bạn vẫn không yêu tôi sao..."

Cao Oa bật cười, chọc nhẹ vào trán cô bé: "Được rồi, mau thu dọn đồ đạc đi, tối nay chúng ta sẽ trở về."

"A?" Kỳ Kỳ Cách thất vọng: "Phải trở về sao? Không về có được không? Người ta còn muốn ở đây chơi một trận nữa, con mới không muốn trở về cái chỗ nhìn đâu cũng thấy phân cừu phân bò đó đâu..."

Cao Oa nghe xong khẽ cười: "Con đó, sau này con sẽ hiểu, cho dù con có nhìn thấy bao nhiêu phong cảnh xinh đẹp hơn nữa thì cũng không thể so với thảo nguyên đầy phân cừu và phân bò này đâu."

Kỳ Kỳ Cách không nghĩ như vậy, cô bé cảm thấy những thành phố lớn xinh đẹp và tráng lệ hơn rất nhiều.

Lúc này, vợ chồng Liên Ngọc Thành đi tới, con ngươi Kỳ Kỳ Cách xoay tròn, lập tức chạy đến chỗ bà Liên làm nũng: "Dì ơi dì, con không muốn về nhà. Con ở lại đây chơi thêm vài ngày nữa có được không?"

Sắc mặt Cao Oa thay đổi, mắng: "Kỳ Kỳ Cách!"

Kỳ Kỳ Cách nấp sau lưng vợ chồng nhà họ Liên, cô bé làm mặt quỷ, bộ dạng tinh quái thực sự khiến người ta muốn tức giận cũng không thể.

Bà Liên cười nói: "Chỉ cần cháu thích thì muốn ở đây bao lâu cũng được!"

“Thật không ạ?” Kỳ Kỳ Cách vô cùng vui mừng, lông mày của Cao Oa nhíu chặt.

Liên Ngọc Thành nói rằng có quà muốn tặng cho cô bé, cô bé lập tức đi theo ông, chỉ còn lại Cao Oa và bà Liên.

Bà Liên thuyết phục: "Cô đừng lo lắng quá. Kỳ Kỳ Cách ở chỗ chúng tôi thì giống như người nhà của tôi vậy. Chúng tôi sẽ chăm sóc cô bé."

"Không phải tôi lo lắng. Chỉ là đứa bé này còn quá nhỏ, không hiểu được bên ngoài hiểm ác bao nhiêu. Nó không sợ trời không sợ đất, sớm muộn gì cũng phải chịu khổ."

"Tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng dù sao đứa bé cũng không thể phụ thuộc mãi vào chúng ta. Cho dù có chịu khổ thì cũng là điều cần thiết để trưởng thành. Không phải chúng ta ngăn cản thì mới có thể bảo vệ được con bé."

Cao Oa khẽ gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Bà Liên mỉm cười: "Thành thật mà nói, đứa trẻ này không có mưu đồ gì khiến người khác rất thích."

Cao Oa cười bất đắc dĩ, bà Liên lại nói: “Nếu cô không phản đối, tôi và Ngọc Thành định sẽ nhận cô bé làm con gái nuôi, như vậy thì cho dù cô bé muốn sống ở đây bao lâu, cô cũng không phải lo lắng nữa, chúng tôi sẽ lo liệu. Sau này chúng tôi sẽ đưa cô bé đi học, học thêm một thứ gì đó, hiểu một chút đạo lý, tóm lại sẽ tốt thôi. ”

Cao Oa kinh ngạc ngẩng đầu nói: "Chuyện này làm sao có thể! Các người là gia đình có tiếng, Kỳ Kỳ Cách làm sao có tư cách làm con gái nuôi của hai người được!"

Bà Liên nhếch miệng đầy cay đắng: “Cái gì mà gia đình nổi tiếng, nó chỉ vẻ vang trong mắt người ngoài thôi.” Hít sâu một hơi, bà cười: “Cứ quyết định như vậy đi, nếu cô không đồng ý thì chính là đang coi thường chúng tôi!"

"Chuyện... chuyện này sao có thể..."

Bà Liên nắm chặt tay bà ấy, xúc động nói: "Cảm ơn cô vì tất cả những gì cô đã làm cho Cẩn Hành. Cho dù con trai tôi vẫn không thể đứng dậy được, tôi vẫn rất cảm kích."

Những lời đó làm cho Cao Oa cảm thấy khó chịu: “Chỉ cần tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”.

Hai người trở về, Cao Oa hỏi: "Vy Hiên thế nào rồi?"

"Hôm qua tôi nghe điện thoại, cô ấy vẫn đang trong giai đoạn hồi phục." Bà Liên cụp mắt xuống, không khỏi thở dài: "Cô ấy bị Thanh Đình làm tổn thương thành ra như vậy. Nói đến cùng vẫn là do nhà họ Liên chúng tôi nợ cô ấy, nhưng cô ấy không hiểu!"

"Cô gái Vy Hiên đã phải chịu khổ quá nhiều, cho dù cơ thể được chữa lành cũng không có cách nào bù đắp được trái tim bị tổn thương, chỉ có Cẩn Hành mới có thể..."

Bà không nói thêm nữa, trong lòng bà Liên còn cảm thấy khó chịu hơn.

Quay đầu lại, bà cười với Cao Oa: "Cẩn Hành liền nhờ cô chăm sóc rồi."

Cao Oa gật đầu: "Bà yên tâm."

Chiếc trực thăng phát ra tiếng ầm ầm đậu trên bãi cỏ trước sân nhà họ Liên.

Cao Oa lo lắng nhìn con gái, không phải cô ấy không yên tâm hai vợ chồng nhà họ Liên, có lẽ là bởi vì hiểu rằng sớm muộn gì con gái mình cũng phải rời xa đôi cánh của mình cho nên mới lo lắng. Nhưng Kỳ Kỳ Cách lại không nhận ra được tâm trạng của mẹ mình mà vui vẻ vẫy tay.

Bà Liên cố nén nước mắt, cố gắng cười với con trai mình: "Cẩn Hành, chúng ta không đi tiếp cùng với con nữa."

Liên Cẩn Hành được bọc trong chiếc áo gió màu đen, gò má gầy gò, nhưng đôi mắt vẫn trong veo, anh bình tĩnh nói: "Không có con ở bên cạnh, hai người phải chú ý giữ gìn sức khoẻ."

Giống như lời dặn dò của gia trưởng, bà Liên không thể chịu đựng được nữa, bà bước tới ôm lấy anh, nước mắt rơi như mưa: "Con trai, cố lên!"

Buông anh ra, bà vội vã trở vào nhà, thực sự không thể tận mắt nhìn con trai mình rời đi.

Liên Ngọc Thành bước tới, dịu dàng nói: "Đến đó giải sầu một chút cũng tốt. Lúc nào muốn về thì cứ gọi điện cho ba."

Anh đáp: "Con biết rồi."

Liên Ngọc Thành lại nói: "Sức khỏe của ông nội con cũng biết rồi, ông không thể đến tiễn con được."

Liên Cẩn Hành cụp mắt xuống: "Chăm sóc ông nội thay con."

"Được, chúng ta sẽ chăm sóc ông."

Liên Cẩn Hành nhắm mắt lại và nói: "Nói với Mạn Tinh, con đã viết một cái đơn xin giảm án thay cho Trương Thanh Đình."

Liên Ngọc Thành nghe xong cũng cảm thấy xúc động, hôm qua, ông mới biết Vy Hiên vừa gửi đơn giảm án...

Hai đứa trẻ này thực sự rất kiên cường và tốt bụng khiến người ta đau lòng.

Cao Oa đến, đẩy xe lăng của Liên Cẩn Hành lên máy bay.

Liên Ngọc Thành đứng bên dưới, nhìn máy bay cất cánh bay lên trời, một cơn gió to thổi tới, làm rối tung quần áo và làm rối tung đầu tóc bạc của ông.

Thanh Tạng huyền bí, thảo nguyên xinh đẹp, đập vào mắt là bầu trời trong xanh như một hồ nước tinh khiết, những áng mây trắng bồng bềnh, những đàn bò và cừu theo chân những người chăn thả đi ăn.

Liên Cẩn Hành nheo mắt nhìn hết thẩy mọi thứ, đây cũng là nơi mà cô đã từng đến.

Ở phía xa xa có người cưỡi ngựa đi đến. Sau khi đến gần, cô ấy siết chặt dây cương và nhảy xuống lưng ngựa.

Đó là Cao Oa.

"Thư của anh."

Liên Cẩn Hành nói một tiếng "cảm ơn", nhận lấy thư và mở ra, bên trong rơi ra vài tấm ảnh.

Anh xem nó rất lâu, xem rất cẩn thận, sau đó bỏ lại vào phong bì và cất vào trong ngực.

Cao Oa tháo một đống đồ dùng hàng ngày trên lưng ngựa xuống và chào một tiếng: "Cùng Đạt!"

Từ trong căn lều phía sau Liên Cẩn Hành, một chàng trai to lớn có nụ cười ngốc nghếch bước ra, hai má ửng hồng, nụ cười sạch sẽ, cậu ta lập tức đi đến nhận lấy đồ trong tay bà ấy rồi xách vào.

Cao Oa phủi tay, ngồi đối diện với Liên Cẩn Hành, hỏi: "Có quen sống ở đây không?"

"Ngủ rất ngon, hoàn toàn không cần dùng thuốc giảm đau."

Cao Oa thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, nỗ lực của chúng ta không tính là vô ích."

Bà ấy hỏi lại: "Thằng nhóc Cùng Đạt này thế nào?"

Anh nói: "Rất tốt."

Cao Oa nói: "Số tiền anh đưa mỗi tháng đủ để gia đình bọn họ chi tiêu trong một năm. Cùng Đạt xem anh là ân nhân, cậu ta rất biết ơn anh. Tôi tin rằng cậu ta sẽ chăm sóc cho anh thật tốt".

Anh gật đầu: "Ừ."

Cao Oa nhìn anh, không khỏi kinh ngạc nói: "Tôi thật sự không hiểu, anh sống ở chỗ tôi có gì không tốt? Mà nhất định phải một mình chạy tới đây sống trong lều!"

Liên Cẩn Hành cong lên khóe môi: "Đến thảo nguyên mà không sống trong lều, há chẳng phải lãng phí tài nguyên sao."

Mặc dù trên miệng người đàn ông này không nói gì, nhưng trong lòng Cao Oa biết biết rõ, là do bà ấy vô tình nhắc đến việc Vy Hiên đã sống trong căn lều bỏ hoang này vài ngày nên ngày hôm sau anh quyết định chuyển đến đây sống, Cao Oa không thể ngăn cản được nên đã nhờ Cùng Đạt lo cho cuộc sống hàng ngày của anh.

Lúc này Cùng Đạt bước ra để kiểm tra xem thảo dược đã được đun kỹ chưa.

Những loại thuốc này rất quý giá, Cao Oa không yên tâm, đứng dậy đi qua xem, vừa mở nắp nồi ra, vừa dặn dò một số chuyện cần chú ý, Cùng Đạt rất chăm chỉ ghi lại từng thứ một.

Liên Cẩn Hành ngồi đó, khuôn mặt gầy gò, đường nét rõ ràng hơn, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt tĩnh mịch giống như cái miệng giếng, trong veo lạnh lẽo.

Bầu trời trong xanh, đất đai màu mỡ, cỏ cây tươi tốt.

Anh lấy chiếc phong bì trong ngực ra, lấy mấy tấm ảnh ra xem từng tấm một...

Cefalu, một thị trấn xinh đẹp ở phía bắc Sicily.

Đó là một nơi có thời tiết rất đẹp, không phải là một bãi biển đẹp, không có du thuyền sang trọng, xung quanh không có biệt thự ven biển sang trọng, mà chỉ có một vài tàu đánh cá, còn có vài khách du lịch đang tắm nắng.

Bên bờ biển là một dãy nhà cao ba bốn tầng đơn sơ, tường trắng ngói đỏ, tường gần như loang lổ, sừng sững bên biển, gồ ghề lại lười biếng.

Một bóng người mặc đồ màu trắng xuất hiện trước cửa sổ trên tầng ba.

Cắm những bông hoa vừa hái vào bình hoa, đặt trên bệ cửa sổ, xoay người, pha một ly cà phê, trong phòng bỗng nồng nặc mùi cà phê.

Ngồi xuống, đặt đàn Cello vào trong ngực, nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng, nắm dây đàn, nhẹ nhàng gãi đàn, thanh âm trầm thấp êm đềm của đàn chậm rãi vang lên.

Ngoài cửa, có người xuất hiện.

Bưng ly cà phê cô vừa pha xong, bước đến chỗ ngồi đối diện, uống cạn ly cà phê, khép mắt lại, một bàn tay khác thì gõ nhịp nhàng trên đầu gối.

Dần dần, tiếng đàn ngừng lại.

Vừa uống xong một tách cà phê.

Ông cụ mở mắt ra nhìn đối phương, mỉm cười: "Vy Hiên, tôi đã nói rất lâu rồi, cô rất khác người... tác phẩm này rất hay, tên là gì vậy?"

Vy Hiên đặt đàn xuống, mỉm cười: "Còn chưa có tên. Hay là ông giúp tôi nghĩ ra một cái tên đi?"

Quinto chống tay lên má: "Bài hát này dành cho ai?"

Vy Hiên xoay người đứng trước cửa sổ, ngón tay vô thức chạm vào cánh hoa: "Một người ở phương xa."

Quinto nhìn cô và nói đầy ẩn ý: "Nếu nhớ như vậy, tại sao không quay lại gặp cậu ấy?"

“Tốt hơn là không gặp.” Cô nói.

"Vậy thì gọi là không gặp đi."

Vy Hiên nghe xong liền quay lại cười: "Được rồi, vậy gọi là ‘không gặp’."
Bình Luận (0)
Comment